TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển : Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----oo-----
Chương : Tâm tự băng ti võng, trung hữu thiên thiên kết.
"Ái chà..."
Người giữ sáo, kẻ đoạt sáo, đều chưa từng nghĩ đến kết quả như thế, cùng bật tiếng kinh hô.
Thiếu nữ đó phản ứng rất nhanh, chỉ thấy nàng thở nhẹ một hơi, nhanh chóng nhảy khỏi Tỉnh Ngôn, ổn định thân hình. Có lẽ trước giờ chưa từng gặp phải tình cảnh như thế, thiếu nữ bướng bỉnh đó, lại là nhất thời im lặng.
Sự vô ý chạm nhau vừa rồi, Tỉnh Ngôn cũng có chút ngượng ngùng. Tuy phát sinh không ở mình, bản thân cũng không phải cố ý, nhưng hành vi như thế đối với một cô nương, cũng xem như hết sức thất lễ. Thế là Tỉnh Ngôn mặc kệ ngực bị đụng đang hơi ê ẩm, vội cuống quýt giải thích với thiếu nữ:
"Ách...xin vị cô nương này không nên tức giận, là ta không cẩn thận dùng lực quá mạnh, mới mạo phạm đến cô nương, thật không phải cố ý kéo cô nương vào lòng..."
Vừa nghe mấy lời nhận lỗi vuốt giận này, vị thiếu nữ đang nỗ lực bình ổn tâm tình bỗng nhiên nổi cáu, hơn nữa cáu giận còn hơn lúc nãy:
"Câm mồm!...Được lắm! Không tưởng được ngươi không chỉ là tên trộm sáo, còn là một tên...Dâm tặc đáng chết!"
Nàng tuy miệng hô hai tiếng "Dâm tặc", nhưng rõ ràng vị cô nương trong bóng cây này, không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn có chút nóng lòng nhào tới, xem bộ dạng hình như đang suy xét nhảy qua đoạt sáo lần nữa.
Thấy tình cảnh vậy, trong lòng Tỉnh Ngôn thầm kêu khổ! Xem ra hôm nay đúng là xui xẻo, chẳng qua chỉ đến bên Bà Dương Hồ thổi sáo trút tâm sự, hoài niệm bạn cũ, lại bị tai bay vạ gió, biến thành kẻ trộm sáo, chịu án oan tày đình từ con tiểu nữ ma không biết từ đâu chui ra này. Hơn nữa, một trận náo loạn vừa xảy ra, hiện giờ vẫn không hiểu đầu đuôi gì cả. Tỉnh Ngôn nói thầm:
"Xong rồi xong rồi, tục ngữ nói Người đàn ông lịch sự không đánh nhau với phụ nữ, hôm nay thấy quang cảnh này, vướng mắc càng lúc càng khó giải quyết. Trong ba sáu chước, chạy là thượng sách, lưu lại lành ít dữ nhiều!"
Quyết định chủ ý, Tỉnh Ngôn liền nói với thiếu nữ:
"Xem ra cô nương có nhiều hiểu lầm với tại hạ. Hôm nay tại hạ cũng không tiện giải thích nhiều, xin phép cáo từ!"
Lời nói tuy lịch sự lễ độ, dường như còn rất khách khí trưng cầu ý kiến của thiếu nữ, nhưng lúc nói lời này, Tỉnh Ngôn sớm đã lẳng lặng di chuyển. Ngay khi câu nói cuối cùng vừa dứt, trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, thân hình của Tỉnh Ngôn đã cách ngoài hai trượng!
"Hừ hừ! Tên trộm này quả là gian xảo! Đến đây còn muốn bỏ chạy! Hừ...ở trước mặt bổn công chúa còn nghĩ chạy thoát được sao? Hãy xem thủ đoạn của ta!"
Nhìn không ra, cái vị tiểu cô nương tự xưng là "Công chúa" này, lại còn là một pháp sư. Chỉ thấy nàng thổi khí như lan, quát khẽ:
"Băng, tâm, kết...ngừng!"
Niệm xong lời chú, tiểu cô nương liền nhón đầu ngón tay, nhằm về phía "Dâm tặc" đang cực lực chạy trốn, tung ra một chỉ!
......
Không ngờ, "Dâm tặc" đó không ngừng lại như mong muốn của thiếu nữ, pháp thuật của nàng trước giờ trăm lần thử đều linh nghiệm, hôm nay không biết vì sao mất đi hiệu dụng, thiếu niên đang chạy trốn đó, thân hình dường như chỉ hơi vướng víu, nhưng lại giống như không có chuyện gì, tiếp tục chọn đường mà chạy!
Không nhắc đến sự kinh ngạc của thiếu nữ đó, lại nói thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn, trong lúc đang co giò mà chạy, bỗng cảm thấy bản thân đột nhiên bị vật gì đó buộc giữ, suýt chút nữa đã ngã lộn nhào. Bất quá may mắn, bản thân vẫn nhanh chóng ổn định thân hình, không lòi cái xấu. Chỉ là, trong thời gian chớp mắt vừa rồi, cổ lưu thủy đó trong thân thể, hình như lại im lìm xuất hiện.
"Khặc khặc! Thái Hoa Đạo Lực mà mình tu luyện, thật là không tệ mà! Có thể giúp ta khỏi té ngã...Ách xì!...Tỉnh Ngôn đang dương dương tự đắc, lại không đề phòng một cổ hàn ý bỗng xông lên, liền hắt xì một cái.
"Ách...xem ra đêm nay đã có khí thu lạnh rồi, quay về phải mặc thêm y phục...Thuận tiện còn phải tra hoàng lịch, e rằng hôm nay đúng là không thích hợp chơi nhạc, không thích hợp đi xa!"
Tuy vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng chân Tỉnh Ngôn không dám ngừng chút nào, nắm chặt ngọc địch trong tay, thật như thỏ bị động, chạy như bay trốn vào đồng hoang...
Tỉnh Ngôn chuyên tâm chạy trốn có chỗ không biết đó là, vị thiếu nữ tiểu pháp sư phía sau y, đang cho rằng pháp chú vừa rồi mất linh chỉ là ngoài ý, liền tiếp tục niệm chú, ngón tay lại chỉ ra. Chỉ đáng tiếc, đối với thiếu niên chạy trốn thục mạng đó, lại vẫn không có chút ảnh hưởng nào...
"Đáng ghét! Không tưởng được tên này lại nhanh như thế, chớp mắt đã chạy xa như thế rồi, có lẽ là cách quá xa, phương hướng chỉ không chuẩn, mới dẫn đến chú định thân của bổn công chúa mất linh". Thiếu nữ tìm được giải thích hợp lý, nghĩ một lát, lại thấy tức tối:
"Hừ hừ...xem ra tên lưu manh này, bỏ chạy nhanh như thế, nhất định là có tật giật mình! Chỉ là, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của bổn công chúa, chuyện đó thì đừng hòng, đừng hòng à..."
Gió đêm mát rượi thổi qua, tâm tình thiếu nữ đã hơi an định, lại phát giác có chỗ không đúng:
"Úy? Tên lưu manh này chỉ là một kẻ phàm phu, sao có thể trộm được ngọc địch Thần Tuyết của ta? Chẳng lẽ là ta nhìn ẩu, hắn còn có chút lai lịch gì đó hay sao?...Nhưng chuyện này không thể nào, bổn công chúa mắt sáng như đuốc, nếu có quái dị sao không thể nhìn ra chứ?"
Thiếu nữ rất tự tin xoay chuyển suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng:
"Ách...chẳng lẽ chuyện này lại có liên quan đến ông nội ta? Có điều, ta đã mấy ngày không thấy Thần Tuyết, đi hỏi ông nội, ông cũng nói không biết. Không đúng, nhớ lại thần sắc của ông nội lúc trả lời ta, dường như có vẻ cổ quái...Xem ra nhất định là ông nội đã trộm bảo bối Thần Tuyết mà tôn nữ thích nhất, đem tặng cho xú tiểu tử đó rồi!" Nghĩ đến chỗ này, vị thiếu nữ ngang bướng đó, không ngờ nhăn mũi, cái miệng nhỏ mếu mếu, giống như muốn bật khóc.
Chỉ là, lại nhớ đến người ông hài hước của mình, mấy ngày trước lúc nàng hỏi hạ lạc của Thần Tuyết, thì ông kéo tai lên, bộ dạng giả điếc thật mắc cười, thiếu nữ đang ấm ức, không tránh khỏi dở khóc dở cười.
Trong ánh trăng đêm thu thê thiết, thân hình của thiếu niên bỏ chạy sớm đã bị màn đêm nuốt chửng, cũng không còn nhìn thấy. Dưới ánh trăng lành lạnh, chỉ còn lại vị thiếu nữ mếu máo muốn khóc, đứng một mình bên Bà Dương Hồ sóng nước sóng sánh.