Thấy Trương Hằng nghi ngờ lời nói của mình như thế, Quy Hồng tức giận trong lòng, ngoài mặt lộ vẻ cười lạnh:
- Một khi đã như vậy, Trương đạo hữu đi theo ta...
Nói xong, lam quang quanh thân hắn xoay tròn, tăng thêm tốc độ bay đi về hướng tây bắc tới khu vực một mảng đá san hô.
Trương Hằng thản nhiên như thường, khóe miệng hiện lên một nụ cười bí hiểm khó thể nhìn thấy.
Từ khi đi vào Chu Vương Triều đến nay, hắn cũng từng có nghiên cứu về vùng hải vực này.
Theo sách cổ ghi lại, toàn bộ hạ giới, hải vực chiếm hơn 99% diện tích, diện tích của đại lục Chỉ chiếm không đến một phần trăm, ngoài ra, Chỉ là một số đảo nhỏ rải rác.
Bởi vậy có thể thấy được, diện tích của đại dương bao la bát ngát biết bao! Dù là tu sĩ đỉnh cao cũng không tìm được điểm giới hạn này.
Đồng thời, trong hải vực khôn cùng này chất chứa bảo tàng cũng là vô số kể, hơn xa thiên tài địa bảo trên đại lục.
Hai người lại bay tới phía trước vài trăm dặm, đập vào mắt là từng mảng từng mảng bông tuyết như hoa sen màu trắng. Bạch Tinh này rực rỡ như trân bảo hiếm thấy, màu sắc lấp lóe như thủy tinh lộng lẫy động lòng người, chung quanh nó bao phủ một tầng sương mù trắng, hàn khí tòa lan bốn phía, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh thường.
Chưa đến gần khu vực này, Trương Hằng đã cảm nhận được một hơi lạnh cùng cực, dự cảm mối nguy cơ mơ hồ khiến hắn giảm chậm tốc độ.
- Đây chẳng lẽ là Vẫn Đống Bạch Tinh trong truyền thuyết?
Trương Hằng lộ vẻ mặt hoảng sợ, ngưng thần quan sát.
- Tiền bối cũng nghe nói qua Vẫn Đống Bạch Tinh?
Trên mặt Quy Hồng lộ ra vài tia đắc ý:
- Tinh thạch này ở trong hải vực phạm vi mấy trăm vạn dặm, chỉ phát hiện ở một chỗ này, giá trị của nó không phải là nhỏ, hơn xa Thông linh Pháp bảo bình thường.
Theo Trương Hằng biết, Vẫn Đống Bạch Tinh cũng là thiên địa kỳ vật hiếm thấy trong nhất giới này, nếu so sánh với Cửu U Lam Tinh Băng Tủy kia, cũng không kém bao nhiêu. Càng có giá trị là trong Vẫn Đống Bạch Tinh chứa vẫn Đống Chi Khí, chẳng những có được lực đóng băng cực kỳ cường đại, còn ẩn chứa năng lực hủy diệt khó tin.
- Nếu đã có Vẫn Đống Bạch Tinh quý hiếm như thế ở đây, Yêu tộc phụ cận các ngươi vì sao không chiếm lấy nó làm của mình? Theo Trương mỗ đánh giá, tất cả Vẫn Đống Bạch Tinh bao phủ phạm vi mười trượng này, giá trị của nó thậm chí không thua một kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm.
Trương Hằng chậm rãi tiếp cận Vẫn Đống Bạch Tinh nở rộ như hoa sen, trên mặt hơi có vẻ hưng phấn.
- Tiền bối nói đùa, Vẫn Đống Bạch Tinh này đã khai mở linh trí, tu sĩ bình thường chưa đến gần vật ấy, đã bị trong nháy mắt hóa thành băng vụn, sao có thể chiếm nó làm của mình? Mấy trăm năm trước có một vị đại yêu tu Hợp thể hậu kỳ, ỷ vào tu luyện công pháp băng thuộc tính, đến nơi đây muốn chiếm lấy Vẫn Đống Bạch Tinh, cuối cùng lại bị thương nặng mà về, tu vi tổn hao lớn.
Quy Hồng lạnh nhạt nói, ánh mắt liếc nhìn Trương Hằng, thấy bộ dáng hưng phấn của đối phương, không khỏi kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ tiền bối muốn thu lấy vật ấy làm của mình? Điều này tuyệt đối không được, gia gia lão nhân gia còn muốn gặp ngài đấy? Nếu ngài gặp nguy hiểm tới tánh mạng, trở về ta nhất định sẽ bị trách phạt.
Trương Hằng cười ha hả:
- Gia gia của ngươi hận ta không thể hiện tại liền chết đi, làm sao còn trách cứ ngươi?
Sắc mặt Quy Hồng chợt ngưng trọng:
- Xin chỉ giáo cho? Hay là...
"Chẳng lẽ người này là đến bất thiện, hay là kẻ thù của gia gia..." Hắn nuốt xuống mối suy nghĩ trong lòng này, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Hằng, mơ hồ lộ ra thái độ căm thù.
Trương Hằng ảm đạm cười:
- Ngươi đoán đúng rồi, chuyến này ta xuống đáy biển sâu, đối với các ngươi mà nói là đến với ý đồ không thiện. Lão quy kia không hổ là tiên tri không ngờ biết rõ ta xuống đây.
Nói xong câu đó, Trương Hằng cũng không quan tâm tới vẻ mặt kinh sợ của Quy Hồng, thân hình chậm rãi sáp lại gần Vẫn Đống Bạch Tinh.
Quy Hồng đứng ở phía sau hắn. lúc đầu có hơi khẩn trương, nhưng ngay sau đó dường như nghĩ đến điều gì, trong ánh mắt lộ ra một tia mừng rỡ, lặng lẽ nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của Trương Hằng.
Lam quang trên người hắn nhoáng lên một cái, thân mình lui về phía sau hơn trăm trượng, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, dùng ánh mắt trào phúng nhìn về hướng Trương Hằng đang tiến lại gần Vẫn Đống Bạch Tinh.
Khi Trương Hằng đi đến cách Vẫn Đống Bạch Tinh còn chừng mười trượng, hắn đột nhiên ngừng lại. Bạn đang đọc truyện tại -
Hành động này của hắn làm cho Quy Hồng hoảng sợ, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì?"
Sinh sống ở trong vùng hải vực này, hắn hiểu rất rõ về tình huống của Vẫn Đống Bạch Tinh, một khi tiến vào trong vòng mười trượng của nó, tất nhiên sẽ bị công kích, mà Trương Hằng vừa tới vị trí cách nó mười trượng liền ngừng lại.
"Vì sao lại không tiến tới nữa chứ?" Quy Hồng hung tợn thầm nghĩ. Chỉ cần đi tiếp tới trước một bước, đối phương hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Tiền bối! Vì sao ngài dừng lại vậy?
Quy Hồng ở ngoài trăm trượng, giọng điệu cung kính hỏi.
Trương Hằng quay đầu lại nhìn hắn một cái, sắc mặt lạnh nhạt:
- Ngươi thật hy vọng ta tiếp tục đi tới phía trước sao? Nếu Trương mỗ không có đoán sai, đi tiếp một bước, đó là nguy cơ tứ phía, tu sĩ bình thường một khi tiến vào chính là cửu tử nhất sinh.
Quy Hồng cười gượng một tiếng:
- Tiền bối nói đùa rồi! Vẫn Đống Bạch Tinh này chính là bảo vật quý hiếm trong nhất giới này, nếu muốn chiếm lấy nó, tất nhiên phải gặp nguy hiểm nào đó. Nếu không có lý nào yêu thú trong hải vực này không lấy nó đi, cần gì phải lưu lại đến hôm nay. Tuy nhiên, với thần công thông thiên của Trương tiền bối ngài, nếu muốn thu lấy thiên địa kỳ vật này, cũng không phải là không có khả năng.
Trương Hằng cười lạnh trong lòng, nhưng lại lộ vẻ mặt khó hiểu nói:
- Nhưng vừa rồi ở thời điểm ta sắp bước vào vùng cấm này, cảm nhận được tim của ngươi rõ ràng đập nhanh hơn. bộ dáng dường như còn cấp bách hơn so với Trương mỗ...
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Trương Hằng lập tức sa sầm xuống, trong không khí tràn ngập một cổ sát khí như ẩn như hiện.
- Tiền bối...
Thân mình Quy Hồng run lên, một cổ uy áp vô hình đè ép khiến hắn hít thở không thông.
- Ngươi nếu đã cấp bách hơn so với ta, vậy để cho ngươi đi trước một bước, Trương mỗ có nhường Vẫn Đống Bạch Tinh này cho ngươi cũng không sao.
Trương Hằng cười lạnh, đột nhiên vươn một bàn tay, ngân quang chớp động, một bàn tay màu bạc thật lớn hiện ra ở trước người Quy Hồng.
Sau đó, bàn tay màu bạc to lớn này chụp một cái nắm chặt Quy Hồng trong tay.
- Tiền bối xin dừng tay...
Quy Hồng kinh hoàng không thôi, điên cuồng giãy giụa.
Nhưng bất kể hắn cố sức như thế nào, đều không thoát khỏi trói buộc của bàn tay màu bạc. Vào thời khắc nguy cơ này, hắn cắn chặt khớp hàm định cho Nguyên Anh xuất thể, tránh thoát một mạng.
Nhưng trong đầu hắn mới vừa sinh ra ý niệm này, liền cảm nhận trong bàn tay màu bạc truyền đến một lực lượng tinh thần trói buộc luôn linh hồn của hắn, toàn thân pháp lực đều bị phong bế.
- Đi thôi...
Trương Hằng vung tay lên, bàn tay màu bạc kia nắm theo hắn bay đến phụ cận Vẫn Đống Bạch Tinh, đột nhiên hắn vung tay ném Quy Hồng vào trong vòng mười trượng vùng cấm.
Thân mình Quy Hồng vừa rời tay hắn, pháp lực cùng linh hồn lập tức khôi phục nguyên trạng, liền chuẩn bị thuấn di rời đi.
Nhưng mà đúng lúc này, từ trong Vẫn Đống Bạch Tinh lóe ra một luồng băng vụ màu trắng, trong chớp mắt xẹt qua trên người hắn.
"Phù!"
Thân thể hắn cứng ngấc, Nguyên anh bị một lớp sương trắng xâm nhập, không thể nhúc nhích, pháp lực cũng đông lại thành một đoàn, không thể sử dụng.
Tiếp theo sau, toàn bộ thân thể Quy Hồng bị một tầng sương băng bao phủ, chỉ trong vài cái hô hấp, thân thể hắn lại phân rã thành vô số mảnh băng vụn, dung nhập trong màn sương băng màu trắng kia.
Nước biển rung chuyển một cái, một gã yêu thú Hợp thể kỳ liền mất đi tánh mạng, hoàn toàn không có một chút xíu sức phản kháng nào.
"Uy lực không ngờ còn cường đại hơn so với trong tưởng tượng của ta..."
Trương Hằng đứng ở tại chỗ, khẽ thở dài một hơi, mắt nhìn về phía tinh thể màu trắng tráng lệ ở trước mặt, từng đám từng đám sương trắng lượn lờ trông mông lung mà xinh đẹp, lại ẩn chứa sát khí trí mạng.
"Tuy nhiên, thiên địa kỳ bảo như vậy nếu nắm giữ ở trong tay mình thì thật tuyệt vời, nếu có thể hấp thu vẫn Đống Chi Khí bên trong nó, sẽ giúp cho tinh túy hàn băng trong cơ thể ta tăng tiến thêm một tầng."
Trương Hằng suy tư thật lâu sau, rồi dứt khoát đi đến khu vực cấm địa phạm vi mười trượng, bên ngoài thân ngưng kết một lớp ngân quang dày tới nửa tấc, thoáng cái hình thành một kiện giáp bạc bao trùm toàn thân, tỏa ra hào quang bốn phía, lực phòng ngự đạt tới một cảnh giới trước nay chưa từng có.
Mặc dù như vậy, Trương Hằng vẫn còn có chút lo lắng, trong thân thể bỗng nhiên tuôn ra một màn hào quang xanh lóng lánh, một cổ hàn khí không kém gì vẫn Đống Chi Khí lan tràn trong biển, nước biển trong phạm vi trăm dặm cùng hết thảy sự vật trong đó, đột nhiên bị một lớp lam băng phong ấn.
"Phù..."
Dường như bị tia sáng khí đông lạnh màu lam này kích thích, từ trong Vẫn Đống Bạch Tinh bắn ra một màn quang vụ màu trắng hoa mỹ, trực tiếp bao phủ Trương Hằng đi vào vùng cấm.
Trong khoảnh khắc, mặt ngoài thân thể Trương Hằng ngưng kết thành vô số sương trắng, còn đang xâm nhập vào cơ thể hắn.
"Ầm!"
Thân thể của Trương Hằng đông cứng lại, hắn ngồi trên khối băng, thân thể hoàn toàn bị bao bọc trong tầng tầng lớp lớp sương trắng, không thể nhúc nhích.
Tiếp theo sau, vô cùng vô tận vẫn Đống Chi Khí đánh ập tới hướng Trương Hằng, bao phủ cả khu vực với mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng mặc dù là thần thức CŨNG khó thấu vào bên trong.
Cứ như vậy, Trương Hằng hoàn toàn bị chìm ngập trong tầng tầng lớp lớp vẫn Đống Chi Khí đáng sợ, người bên ngoài hoàn toàn mất đi khí tức của hắn.