Vân Lan Phủ, Thiên Tinh Đình, Đông Vân đại lục.
Thiên Ngọc Phong, ngọn núi chính của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn.
- Ta dẫn các ngươi đi gặp vị Đại trưởng lão kia trong môn phái.
Bạch Vũ Lâm dẫn mấy vị trưởng lão trong phái đám Quách Phong tới một cấm địa của môn phái.
Chỉ thấy bốn phía nơi này bao phủ trong mấy tầng cấm chế cùng ảo trận cường đại khó lường. tu sĩ bình thường khó thể phát hiện, nếu thần thức chạm vào đều sẽ bị thương tổn không nhỏ.
Quách Phong thần sắc bình tĩnh, gật gật đầu.
về phần mấy vị trưởng lão còn lại đều lộ vẻ ngưng trọng. từ trong mắt bọn họ có thể thấy được lòng kính sợ thật sâu.
Sắp gặp một vị cường giả cấp Phủ chủ khiến đám trưởng lão của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn vừa chờ mong lại vừa kính sợ.
Chỉ có Quách Phong vẫn giữ vẻ trấn định vốn có, gợn sóng không sợ đứng ở đó.
Đều là cường giả cấp Phủ chủ, hắn không có một tia lo lắng không yên, càng không có bao nhiêu lòng kính sợ.
Bạch Vũ Lâm thì lộ vẻ kinh ngạc liếc hắn một cái, thập phần bội phục biểu hiện của Quách Phong.
Người này quả thật là rất cao!
Nên biết rằng, cho dù là lúc lão gặp mặt vị tiền bối cấp Phủ chủ này của môn phái lần đầu tiên, trong lòng cũng cực kỳ sợ hãi cùng khẩn trương. Mà Quách Phong chằng qua là một nhân tài mới xuất hiện, có thể giữ được trấn định như thế, thật là hiếm có.
- Để cho ta tới mở cấm địa sơn môn này.
Bạch Vũ Lâm liên tục điểm nhanh trên hư không. huyễn hóa ra tầng tầng bóng chồng chất, trong miệng thốt ra chú ngữ dồn dập.
Ông!
Cảnh vật trong hư không biến đổi, trước mắt hiện ra một đạo cấm chế hào quang bảy màu, trong khi lưu chuyển che lấp tất cả mọi thứ bên trong không một kẽ hở.
- Đi!
Trong tay Bạch Vũ Lâm bắn nhanh ra một tấm ngọc phù, "Vù" một tiếng va chạm lên cấm chế do hào quang bảy màu tạo thành.
Thoáng chốc cấm chế bảy màu này trở nên trong suốt, lộ ra cảnh tượng mông lung bên trong.
- Các vị trưởng lão, mau theo ta tiến vào!
Bạch Vũ Lâm bay lên trời, trực tiếp xuyên qua đạo cấm chế bảy màu trở nên trong suốt này tiến vào bên trong.
Vút Vút ~~
Vài tên trưởng lão phía sau bao gồm cả Quách Phong đều bay vụt vào vô cùng nhanh chóng.
Xuyên qua cấm chế, có thể nhìn thấy một ngôi nhà trúc trong mật địa sơn môn.
- Tiền bối, ta là Bạch Vũ Lâm mang các vị trưởng lão trong môn phái tới bái kiến, thương nghị đại sự.
Bạch Vũ Lâm hơi khom người, hướng về nhà trúc.
Ngoài Quách Phong, vài tên trưởng lão còn lại ngay cả thở mạnh cũng không dám, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
- Mời vào.
Trong phòng trúc truyền ra một thanh âm nữ nhân như tiếng trời.
"Vị tiền bối cấp Phủ chủ này không ngờ là một nữ tu!"
Đám trưởng lão khiếp sợ vô cùng, Quách Phong cũng lộ ra vẻ khác thường.
Bạch Vũ Lâm hơi mỉm cười. Lão từng ra mắt vị tiền bối này, tự nhiên biết giới tính của nàng ta.
- Các vị trưởng lão, theo ta vào gặp Đại trưởng lão môn phái.
Bạch Vũ Lâm dẫn năm sáu người phía sau đi vào nhà trúc.
Trong phòng bố trí tương đối đơn giản, phòng khách trồng vài loại kỳ thảo màu lam nhạt tản mát ra mùi thơm thấm lòng người, chỉ làm cho người ta thần thanh khí sảng, mọi tạp niệm trong lòng đột nhiên tan thành mây khói.
- Đây dĩ nhiên là Lam Tâm Thảo trong truyền thuyết!
Trong đó một trưởng lão khẽ hô một tiếng, lộ vẻ hâm mộ.
Còn lại vài trưởng lão nghe được loại tài liệu Lam Tâm Thảo này đều đưa mắt nhìn, hiển nhiên biết công hiệu của loại kỳ thảo này.
- Nếu vào lúc bế quan đặt một gốc Lam Tâm Thảo có thể gia tăng hiệu suất tu luyện rất lớn, thậm chí có thể gia tăng tỷ lệ đột phá bình cảnh.
Những trưởng lão này nghĩ như vậy nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là nghĩ mà thôi. Loại vật quý hiếm thế gian như Lam Tâm Thảo này cũng không phải nghĩ là có thể có được.
Quách Phong hơi liếc mắt nhìn gốc Lam Tâm Thảo một cái, cũng không có đặc biệt để ở trong lòng.
Tới trình tự cấp Phủ chủ, cảnh giới linh hồn có thể so với Độ Kiếp sơ kỳ. Tác dụng của loại vật quý hiếm dạng Lam Tâm Thảo này cũng không còn lớn như vậy nữa.
Huống chi Quách Phong lại có được Thiên Cơ thần mạch trong truyền thuyết, từ sau khi huyết mạch thần kỳ trong cơ thể thức tỉnh, tu luyện có thể nói là đáng sợ một ngày ngàn dặm.
- Các vị trưởng lão, mời ngồi.
Thanh âm nữ nhân dịu dàng từ trong phòng che rèm bên cạnh truyền ra.
- Tạ ơn Đại trưởng lão.
Chúng trưởng lão đều thi lễ, Quách Phong mỉm cười cũng thi lẽ mang tính tượng trưng để biểu thị tôn kính. Bạn đang đọc truyện tại -
Sau khi mấy người ngồi xuống, ánh mắt đều hướng về phía rèm che, tò mò vô cùng.
Chỉ cách một bức rèm che, Đại trưởng lão chính ở bên trong.
Mặc dù không có cấm chế bọn họ cũng không dám dùng thần thức để thăm dò.
Tuy nhiên tại đây duy nhất có một người ngoại lệ. Đó chính là Quách Phong.
Thần thức của Quách Phong thông suốt tiến vào trong phòng, thấy được một nữ nhân mặc váy lụa, dung nhan tuyệt lệ như hoa sen mới nở, khí chất cao nhã đoan trang tú lệ.
Khi hắn chính thức nhìn thấy vị Đại trưởng lão này, trong lòng hơi kinh hãi.
Cảm nhận được dao động thần thức mịt mờ của Quách Phong đảo qua, nữ nhân váy lụa cười tủm tỉm đứng dậy, than nhẹ một tiếng:
- Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên!
Dứt lời, nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng, bước ra phòng khách.
- Đại trưởng lão!
Vài tên trưởng lão ánh mắt sáng ngời, toàn bộ đứng dậy.
- Các vị trưởng lão. Ta tên Thiên cầm, từ rất lâu trước kia là Đại trưởng lão của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn, cùng là Phủ chủ của Vân Lan Phủ. Lần này ta may mắn từ hải ngoại chạy thoát trở về, hy vọng các vị trưởng lão có thể giúp ta quang vinh ngồi lên ngôi vị Phủ chủ.
Nữ nhân váy lụa khoan thai rộng rãi, không có ra vẻ cường giả cấp Phủ chủ, mỉm cười khẽ nói.
- Thì ra là Thiên cầm Phủ chủ. Chúng ta chắc chắn giúp người hoàn thành mục tiêu vĩ đại này.
Trong đó một gã trưởng lão chòm râu hoa râm hơi lộ vẻ kích động nói.
Rất nhanh, những trưởng lão còn lại cũng đều nhớ tới danh hiệu Thiên cầm.
Quách Phong đứng tại chỗ, tạm thời không lên tiếng. Nhưng khi hắn nghe được Thiên Cầm nói chính mình từ hải ngoại chạy thoát trở về, trong lòng đột nhiên máy động.
Sau khi lại ngồi xuống, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm. Thiên cầm cũng không lập tức đề cập kế hoạch mưu đoạt ngôi vị Phủ chủ.
Trong khoảng thời gian này Quách Phong trầm mặc không nói, ngược lại là ánh mắt của Thiên cầm thi thoảng rơi vào trên mặt hắn, ngẫu nhiên hỏi một hai câu.
- Quách trưởng lão, nghe nói ngươi gần đây mới gia nhập Lưu Vũ Tương Kiếm Môn ta, hơn nữa sắp phải rời đi?
Thiên Cầm mỉm cười hỏi.
Quách Phong gật đầu:
- Đúng vậy. May nhờ có môn phái trợ giúp ta mới có thể thuận lợi tiến vào Hợp Thể Kỳ như vậy. Mà hiện tại, ta muốn đi theo dấu chân sư tôn. Trước khi đi, ta sẽ tận lực hiệp trợ Đại trưởng lão lên ngôi vị Phủ chủ.
Hắn nói hết sức thành khẩn nhưng vài tên trưởng lão bên cạnh lại khẽ nhíu mày, cảm giác người này có vẻ không coi ai ra gì. Nghe ý tứ hắn, dường như chỉ cần có hắn hiệp trợ thì Thiên cầm liền nắm chắc rất lớn lên ngôi vị Phủ chủ.
Thiên Cầm cười tươi:
- Có những lời này của Quách trưởng lão, Thiên cầm yên tâm rồi.
Ngay sau đó, trên mặt nàng lộ vẻ nhớ lại, khẽ nói:
- Không biết vì sao, ở đây gặp ngươi đột nhiên khiến ta nghĩ tới một tu sĩ nhân loại từng gặp ở Cửu U hải vực.
Trong lòng Quách Phong khẽ động, liền hỏi:
- Vừa rồi nghe Đại trưởng lão nói, người từ Cửu U hải vực trở về?
- Đúng vậy. Trải qua một phen kinh hiểm, cuối cùng coi như ta an toàn về đến Đông Vân đại lục. Đây đã là chuyện của mấy tháng trước.
Trong lòng Quách Phong vui vẻ, vội vàng nói:
- Nếu Đại trưởng lão từ Cửu U hải vực trở về, không biết có nghe qua một truyền thuyết. Có một vị đại thần thông đại náo Tử Hoàng Phủ, huyết tẩy Ma Xà Phủ, giết chết chúa tể một phủ, bễ nghễ Cửu U hải vực, sau đó nghênh ngang mà đi. Nghe mà sàng khoái lòng người!
Thiên Cầm không khỏi ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Sao Quách trưởng lão lại đột nhiên nói đến chuyện này? Nhắc tới vị đại thần thông kia, vừa khéo ta từng gặp hắn. Hắn kêu Trương Hằng, là một tu sĩ cực kỳ thần bí, tu vi sâu không lường được, nắm giữ thần thông kinh sợ cổ kim...
- Ha ha. Truyền thuyết về người này, trong thế giới nhân loại đang truyền lên rất xôn xao.
- Ta cùng từng nghe qua. Nghe nói, người này rất có khả năng là một nhân vật cấm kỵ nào đó của thế gian.
Vài tên trưởng lão trong phòng cũng đều khẽ bàn luận.
Bạch Vũ Lâm cười nói:
- Không nghĩ tới Đại trưởng lão lại có thể gặp được nhân vật bậc này trong truyền thuyết.
- Nói đến thì dài. Sở dĩ ta có thể thuận lợi thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, nguyên nhân cùng là có vị tu sĩ thần bí này tương trợ.
Thiên Cầm lộ vẻ nhớ lại.
Quách Phong vội vàng hỏi:
- Xin hỏi Đại trưởng lão, người co biết vị đại thần thông này hiện giờ ở nơi nào không?
Thiên Cầm như có thâm ý liếc nhìn Quách Phong một cái, nói:
- Lúc trước chúng ta chia tay ở Lam Tinh Đảo, nghe ý của hắn hẳn là muốn đi Bồng Lai Đảo một trong Tam Tiên Đảo. Tuy nhiên, khi đó ta nhìn thấy chỉ là phân thân của vị tu sĩ thần bí này. Nhưng chỉ vẻn vẹn là phân thân liền đem Tử Hoàng Phủ nháo ngất trời!
- Một cái phân thân liền đem toàn bộ Tử Hoàng Phủ nháo ngất trời?
Đám người Bạch Vũ Lâm khiếp sợ không thôi.
Nên biết rằng Tử Hoàng Phủ là thế lực một phủ của Yêu tộc, thực lực tổng hợp khẳng định phải cường đại hơn Vân Lan Phủ không ít. Nhưng vị đại thần thông lại lại chỉ bằng một phân thân liền khiến cho thế lực này rối tinh rối mù.
Vậy bản tôn của hắn lại mạnh cỡ nào?
"Bồng Lai Đảo... Bồng Lai Đảo... Sư tôn, ta nhất định sẽ đi tìm người!"
Trong lòng Quách Phong cấp bách vô cùng.
- Được rồi. Đã có Quách đạo hữu tương trợ, lần này cơ hội tranh đoạt vị trí Phủ chủ sẽ tăng lên rất nhiều. Hiện tại chúng ta lên kế hoạch một phen.
Tiếp đó, bảy tám người trong phòng bắt đầu khẽ giọng bàn luận.
- Phủ chủ đương nhiệm của Vân Lan Phủ cùng chỉ mới tấn chức Phủ chủ mấy ngàn năm trước, trong tay mặc dù có Thông linh Pháp bảo thượng phẩm nhưng thực lực tổng hợp không tính là quá mạnh. Chúng ta chỉ cần như này... như này...
- Nếu xuất hiện tình huống như vậy, xin Quách trưởng lão...
- Mà môn chủ người chỉ cần làm phối hợp tác chiến trước sau, phải lưu ý an toàn hậu phương môn phái.
Sau một hồi lâu, một kế hoạch đầy đủ rốt cục lộ ra.
Quách Phong khẽ thở phào một hơi, thầm nghĩ: "Kế hoạch lần này thật là nhanh gọn. Chỉ mong có thể kết thúc nhanh một chút, ta cũng có thể đi Tam Tiên Đảo tìm kiếm sư tôn".
Hắn lại không biết giờ phút ngày ngay tại Vân Lan Phủ của Thiên Tinh Đình ba đạo độn quang từ trên trời giáng xuống, hiện ra bóng dáng một nam hai nữ.
- Thần thông của sư tôn quả thật làm người ta bội phục. Tú Ninh tới Thiên Tinh Đình nhưng lại không có bất kỳ một manh mối nào của Đại sư huynh, mà ngài chẳng những có thể dễ dàng tìm được ta còn có thể xác định vị trí cụ thể của Đại sư huynh.
Tú Ninh cười tủm tỉm nói, lại hết sức chờ mong hỏi:
- Không biết hiện tại sư tôn có thể tìm được nơi cụ thể của Đại sư huynh lúc này?