Tiên Môn

chương 629: tiếp quản huyết sát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong dãy núi Bạch Lộ, tổng đàn Huyết Sát Giáo.

Tại sảnh đường.

Khác hẳn thường ngày, hôm nay chỗ này khá là đông đúc, đếm sơ cũng đã gần ba mươi người. Lại nói, những con người đang có mặt ở đây, bọn họ ai nấy đều có tu vi thâm hậu, sớm đã thành tựu chân nhân. Địa vị cũng là như vậy, rất cao. Ở trong liên minh, bọn họ chính là tầng lớp lãnh đạo. Minh chủ thì đương nhiên không ai khác ngoài giáo chủ Huyết Sát Giáo: Đồ Tam Nương. Lúc này, nàng chính là đang ngồi trên ghế chủ toạ.

Một cuộc họp mặt quy tụ đông đủ cao tầng của tất cả các đại môn phái trong liên minh tà đạo, đây khẳng định không phải chuyện bình thường. Vấn đề chắc chắn là rất lớn. Hãy nhìn xem. Ngay đến Dương Tiểu Ngọc - người trước giờ chưa từng tham dự vào bất kỳ một cuộc hội họp nào - mà bây giờ cũng đã xuất hiện. Nàng ngồi sát ngay bên cạnh chiếc ghế chủ toạ của Đồ Tam Nương.

...

"Có đại sự sắp được đưa ra luận bàn, hoặc là thông báo", các vị cao tầng trong liên minh cho là như vậy, ai nấy đều đang âm thầm suy đoán, dạ tò mò muốn biết. Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, tuyệt nhiên chẳng một người nào dám đứng lên hỏi.

Kẻ đang ngồi trên bục kia chính là thần nhân, người nắm giữ sức mạnh của tứ linh Huyền Vũ, một đám phàm nhân thế tục làm sao dám tùy tiện được đây?

Cứ thế, bởi không ai lên tiếng nên bầu không khí dần trở nên trầm lắng, có phần ngột ngạt.

Mãi cho đến khi...

"Hừm...".

... một tiếng hắng nhẹ cất lên.

Sau một hồi thầm đoán đông tây, Đồ Tam Nương cuối cùng quyết định trực tiếp hỏi thẳng. Nói sao thì nàng và Dương Tiểu Ngọc cũng đã ít nhiều tiếp xúc, không đến nỗi lo ngại như những người khác.

"Dương cô nương." - Đồ Tam Nương nói - "Tất cả mọi người hiện đều đã có mặt đông đủ, không biết cô nương có thể bắt đầu...".

"Đợi." Đồ Tam Nương nói còn chưa hết câu thì đã bị người bên cạnh cắt ngang.

Dương Tiểu Ngọc bảo: "Vẫn còn thiếu một người nữa".

Còn thiếu một người?

Theo phản xạ, Đồ Tam Nương ngó xuống bên dưới, cẩn thận đếm lại một vòng. Đếm xong thì nàng mới càng thêm nghi hoặc. Rõ ràng nhân số đã đủ, những người cần có mặt hiện đều đã sớm có mặt, nào thiếu vắng ai đâu...

Đồ Tam Nương thực tình không rõ ý tứ của Dương Tiểu Ngọc. Những vị cao tầng khác trong liên minh cũng là như vậy, không ai đoán được người mà Dương Tiểu Ngọc bảo còn thiếu ấy là ai. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi...

...

"Đến rồi".

Qua thêm tầm một khắc rưỡi lặng im, trong sảnh đường chợt vang lên tiếng nói. Đúng là giọng Dương Tiểu Ngọc. Nàng đã mới vừa nhấc mông khỏi ghế.

Theo ánh mắt của nàng, mọi người cũng hướng ra phía cửa chính thì thấy không gian nơi ấy bỗng nổi lên một ít ba động, tiếp đó, một bóng hắc y nhân hiện ra.

"Này...".

"C-Chuyện này...".

Trước phương thức xuất hiện quá đỗi cao minh kia của hắc y nhân, các vị cao tầng trong liên minh cảm thấy vô cùng rung động, một số người không kiềm được mà trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.

Đây là xuyên không, thủ đoạn của bậc thần tiên!

...

Chẳng để ý gì đến những cặp mắt kinh thán, ngờ vực xunh quanh, Dương Tiểu Ngọc một đường tiến thẳng đến trước mặt hắc y nhân, dịu dàng nói: "Ngươi tới rồi".

"Ừm".

Lăng Tiểu Ngư khẽ gật đầu, rồi đảo mắt nhìn chung quanh, tới vị trí của Đồ Tam Nương và Âm Tiểu Linh thì có lưu lại một chút.

"Gia Gia đâu?".

"Theo ý ngươi, lúc nãy ta đã đem nó giam lại rồi".

Trên bục, Đồ Tam Nương và Âm Tiểu Linh nghe đến đấy thì trong lòng nổi lên nghi vấn, quay mặt nhìn nhau. Các nàng không hiểu gì hết. Dương Tiểu Ngọc bảo đã giam Gia Gia? Chuyện này các nàng chẳng hề hay biết.

"Dương cô nương." - Trong lòng lo lắng, Âm Tiểu Linh lập tức hướng Dương Tiểu Ngọc chất vấn - "Cô nương nói đã giam Gia Gia là thế nào?".

Dương Tiểu Ngọc xoay đầu nhìn lại, nhưng không nói gì. Lên tiếng có chăng là hắc y nhân bên cạnh nàng: "Đó là ý của ta".

"Ngươi... ngươi là ai?".

Lăng Tiểu Ngư chậm rãi nâng tay, đem chiếc mặt nạ tháo xuống. Theo khuôn mặt phong trần dần hiện rõ, mái tóc hắn cũng đổi từ thuần đen sang đen - trắng hai màu, chia biệt rạch ròi trước sau.

"Lăng... Lăng Tiểu Ngư?!".

Âm Tiểu Linh mở to hai mắt như muốn nhìn rõ hơn. Nàng không dám tin vào những gì bản thân mình đang thấy.

Hình bóng này, nhân diện này, người mà bấy lâu nàng vẫn âm thầm tìm kiếm, hắn thực đã trở về rồi đấy ư?

Bất giác, khoé mắt Âm Tiểu Linh rưng rưng, tựa hồ muốn khóc. Nàng đi nhanh đến chỗ Lăng Tiểu Ngư, đang toan đưa tay chạm vào thì...

"Ong!".

... một cỗ uy áp bất ngờ nổi lên, đem nàng đẩy lui.

"Tiểu Linh!".

...

Lăng Tiểu Ngư thu hồi uy áp. Hắn nhìn mẫu tử Đồ Tam Nương - Âm Tiểu Linh, thanh âm hờ hững như người xa lạ: "Âm Tiểu Linh, chúng ta không quá thân thiết đâu".

"Ngươi... vẫn còn trách ta chuyện năm đó sao?" Âm Tiểu Linh chua xót hỏi. Nàng cho Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa tha thứ cho mình.

Nhớ năm đó, ngày hắn bị Thiên Kiếm buộc tội, phải bước lên Hình Đài, Âm Tiểu Linh nàng đã chẳng thể giúp được gì. Bao nhiêu năm qua nàng vẫn luôn tự trách bản thân về chuyện đã xảy ra...

"Trách ngươi?".

Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Âm Tiểu Linh, ngươi chẳng làm sai gì cả. Chuyện năm đó là do ta tự nguyện, Hình Đài là ta cam chịu bước lên, không can hệ gì đến ngươi".

"Nếu vậy tại sao...?".

"Ta nói rồi. Ta với ngươi không phải quá thân thiết".

Chuyển mắt nhìn sang Đồ Tam Nương, người trấn định hơn, Lăng Tiểu Ngư hỏi: "Đồ Tam Nương, Miên Thành ngày đó ta thực lòng cảm kích ngươi".

"Ngươi thực sự là Lăng Tiểu Ngư sao?" Đồ Tam Nương không quá bận tâm đến lời cảm kích, hiện nàng chỉ đang thắc mắc vấn đề này.

Miên Thành ngày đó, Lăng Tiểu Ngư rõ ràng đã thức tỉnh. Theo lý kẻ làm chủ thân xác này nên là vị chí tôn thiên ngoại kia mới đúng.

Lăng Tiểu Ngư thấu hiểu hoài nghi nhưng chẳng muốn giải thích nhiều, chỉ đơn giản bảo: "Không cần nghi ngờ. Kẻ đang đứng trước mặt ngươi đúng là Lăng Tiểu Ngư, chả phải vị chí tôn thiên ngoại nào kia".

"Được rồi, chuyện quá khứ chúng ta nên gác lại. Hôm nay ta nhờ Tiểu Ngọc triệu tập mọi người vốn là để bàn đại sự".

"Đại sự?".

"Phải. Thiên hạ đại sự".

...

Đồ Tam Nương, Âm Tiểu Linh, toàn bộ cao tầng trong khối liên minh tà đạo thú thực vẫn còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Bọn họ đang rất mơ hồ tự vấn. Những câu hỏi đại loại như...

Lăng Tiểu Ngư đến đây để làm gì?

Thiên hạ đại sự mà hắn nói, đấy lại là chuyện gì? Hắn và Dương Tiểu Ngọc đang mưu tính cái gì?

Rất nhiều nghi vấn mà Đồ Tam Nương và mọi người muốn biết.

May mắn, Lăng Tiểu Ngư đã không bắt bọn họ phải chờ đợi lâu. Ngay khi tất cả vừa an vị thì hắn liền đem mục đích nói ra:

"Đồ Tam Nương, vị trí giáo chủ Huyết Sát Giáo, ta muốn ngươi nhường lại".

...

Đồ Tam Nương im lặng. Nàng đưa mắt ngó qua Dương Tiểu Ngọc, kế đó mới hỏi: "Ngươi muốn nắm giữ thế lực tà đạo?".

"Không sai." Lăng Tiểu Ngư thản nhiên đáp.

"Có thể nói cho ta biết lý do không?".

Đồ Tam Nương không lý giải được. Theo như nàng thấy thì cho dù chẳng phải thiên ngoại chí tôn, Lăng Tiểu Ngư như cũ vẫn vô cùng bản lãnh. Một đám thế tục phàm nhân lại đáng gì với hắn, cớ sao muốn nắm giữ?

Những vị cao tầng trong liên minh, bọn họ cũng có cùng ý nghĩ. Lúc này tất cả đều đang chờ nghe câu trả lời của Lăng Tiểu Ngư.

"Mục đích của ta thật ra rất đơn giản." - Lăng Tiểu Ngư đảo mắt một vòng, rồi nói - "Ta muốn thống nhất tu tiên giới".

...

"Thế nào? Các ngươi chấp nhận thần phục ta chứ?".

Đồ Tam Nương không nói gì. Nàng biết là mình không có lựa chọn. Dù vậy, trong dạ nàng vẫn đầy rẫy bất an. Nàng cảm thấy Lăng Tiểu Ngư có gì đó lạ lắm. Nàng thậm chí hoài nghi mục đích của hắn. Nhất là khi nghĩ đến chi tiết hắn sai Dương Tiểu Ngọc giam giữ Gia Gia...

"Sự im lặng này là thế nào đây?".

Lăng Tiểu Ngư ngó xuống bên dưới, bảo: "Các ngươi ngẩng đầu lên, nhìn hết lên đây".

Bởi do nội tâm đối với Lăng Tiểu Ngư rất e ngại nên dưới yêu cầu của hắn, mọi người không thể không làm theo. Ai cũng như ai, cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Chợt, khuôn mặt bọn họ cứng đờ, toàn thân bất động.

Đã có chuyện xảy ra. Động thủ là Lăng Tiểu Ngư. Cũng chẳng rõ hắn đã làm gì, chỉ thấy đôi mắt hắn lúc này đã biến thành màu đỏ như máu. Hắn vừa nhìn chúng nhân bên dưới vừa nói, giọng điệu nghe rất đỗi xa xăm, tựa như vọng lên từ chốn thâm uyên cùng cốc: "Nhớ kỹ. Kể từ hôm nay ta chính là chủ nhân của các ngươi. Mỗi một lời ta nói đều là mệnh lệnh, không ai được trái".

"Đã hiểu rồi chứ?".

"Vâng, thưa chủ nhân!".

Kì lạ thay, ngay khi tiếng Lăng Tiểu Ngư vừa dứt thì chúng nhân bên dưới, mấy mươi người như một, tất cả đồng thanh trả lời, hệt như những con rối vậy.

"Thao túng tâm trí", đó là đáp án hiện lên trong đầu Dương Tiểu Ngọc, khiến nàng phải cau mày, trong dạ hoài nghi...

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio