Tiên Môn

chương 636: thôn phệ chu tước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

...

"Ong!".

"Ong!".

"Ong!".

Được thiên địa tận lực hỗ trợ, sức mạnh của thần điểu Chu Tước không ngừng gia tăng. Từ trên người nàng, thần quang phát ra càng lúc càng thịnh, chốc lát sau thì chuyển hẳn từ đỏ sang thành ngũ sắc. Y phục của nàng cũng là tương tự, đổi từ hồng y sang ngũ thải kim y. Một bộ chiến giáp.

"Ong!".

Sau một cái vung tay của Chu Tước thì thần quang liền tán, để lộ ra một dáng hình uy phong lẫm lẫm. Trên tay nắm chặt trường thương kim sắc, nàng chỉa thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư, lao đến.

"Tới đây!".

Chẳng những không chút khẩn trương mà còn phấn khích, Lăng Tiểu Ngư hét to một tiếng, xông ra nghênh đón. Ngay quá trình xuất động, từ trong tay hắn, một cây kích màu xám đậm vẻ tang thương cũng cấp tốc thành hình.

"Keng!".

"Keng!".

"Keng!".

Một thương, một kích, đôi bên liên tiếp đối đầu. Mỗi lần chạm trán thì nơi tiếp xúc ấy, những tia lửa lại sinh ra, thần quang cũng theo đó mà tán loạn, trông rất là đẹp mắt.

Nhưng thiết nghĩ, trong hoàn cảnh này, sẽ không ai có tâm tư đâu để mà thưởng thức. Môn nhân chính giáo cũng được, tu sĩ tà đạo cũng tốt, hiện tất cả đều đang căng thẳng dõi mắt nhìn vào hoả cầu khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Dù rằng những thân ảnh bên trong, bọn họ thấy không quá rõ...

...

"Keng!".

"Keng!".

"Keng!".

...

"Keng!".

"Keng!".

Bên trong hoả vực, cuộc chiến vẫn đang còn tiếp diễn. Nhưng khác với ban nãy, từ thế cân bằng, hiện cục diện đã phân rõ cao thấp. Và người áp đảo, chiếm thế thượng phong chính là Lăng Tiểu Ngư. Không có bất ngờ nào xảy ra hết.

"Keng...g...!!".

Sau một đường kích đánh bật Chu Tước, buộc nàng phải lui về phía sau, Lăng Tiểu Ngư đưa mũi kích chỉ xuống đất, ra chiều thất vọng: "Chu Tước ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lãnh đó thôi sao?".

Chu Tước lặng im không nói. Nàng biết là Lăng Tiểu Ngư rất mạnh, nhưng đâu lường được là so với Miên Thành ngày đó còn mạnh hơn. Tại sao? Rõ ràng trong trận chiến ấy hắn đã lãnh trọn những đòn sau cùng kia của nàng, Minh Tôn và Huyền Vũ, theo lý cho dù không chết cũng phải trọng thương. Từ đó đến nay, thời gian mới có bao lâu, vậy mà thương tích không những đã khỏi hẳn, thực lực còn tăng lên như vậy...

Lẽ nào đại kiếp nạn này không cách nào có thể vượt qua ư?

Chu Tước trong lòng một trận bi ai. Nàng thừa hiểu bản thân khó lòng ngăn nổi Lăng Tiểu Ngư.

"Tử Lan tiên tử, trách nhiệm bảo hộ thương sinh chỉ đành giao lại cho ngài...".

Đôi mắt vừa nhắm đã mở, Chu Tước thu hồi trường thương kim sắc, đứng yên bất động. Nơi ngực nàng, một ngọn lửa màu đỏ bỗng rực sáng, đem chính bản thân nàng thiêu đốt.

Rồi, từ trong lửa đỏ, một tiếng phượng minh cất lên. Kế đấy, một con chim khổng lồ xuất hiện.

"Hiện nguyên hình rồi sao...".

Lăng Tiểu Ngư trước dựa vào năng lực thao túng không gian tránh đi đòn công kích đến từ cự điểu, tiếp đó, tại nơi vừa hiện thân, hắn hô lên một tiếng rõ to.

"Biến!".

Sau tiếng hô, cơ thể Lăng Tiểu Ngư tức thì biến đổi. Vẫn là dáng hình đó, vẫn là gương mặt gân nổi cuồn cuộn bên trắng bên đen, cặp mắt con đỏ con vàng đó, nhưng kích cỡ thì... đã lớn hơn gấp những trăm lần, ngàn lần.

"Cự nhân", đấy là hình ảnh đang nhìn thấy.

"Keng!".

Hình tướng dù cao lớn nhưng chuyển động của Lăng Tiểu Ngư thì vẫn không hề chậm đi tí nào. Xách theo đại kích, hắn tung người nhảy lên, hướng cự điểu bổ xuống.

"Crét...!".

Trước nhát bổ đầy uy lực ấy của Lăng Tiểu Ngư, Chu Tước xem chừng e ngại, lập tức lách mình tránh đi. Vừa tránh xong, nàng liền quay sang phản kích. Từ miệng Chu Tước, một ngọn lửa đỏ được phun ra, bên trong còn kèm theo cả lôi điện lập loè.

"Hừ!".

Lăng Tiểu Ngư chẳng hề nao núng, vung đại kích quét ngang một đường.

Sau khi hoá giải, hắn tiếp tục hướng mũi kích về phía Chu Tước đâm tới.

"Keng!".

Lần này Chu Tước đúng là không thể tránh thoát, nhưng nói thế không có nghĩa nàng nhất định sẽ bị thương. Thực tế thân thể nàng đã chẳng tổn hại gì. Mũi kích của Lăng Tiểu Ngư đúng rất ghê gớm đấy, nhưng muốn xuyên qua thần quang hộ thể của nàng thì vẫn còn kém một chút.

Tất nhiên điều đó chưa đủ để chứng minh cái gì. Đơn giản là bởi Lăng Tiểu Ngư vẫn đang bảo lưu thực lực. Từ nãy giờ, sức mạnh hắn dùng để đối phó Chu Tước, tính ra còn chưa tới một nửa.

Vui đùa chăng?

Cho dù thực có thì hiện cũng hết rồi. Lăng Tiểu Ngư đã vừa quyết định sẽ xuất ra bổn sự chân chính của mình.

Khuôn mặt lạnh lùng, Lăng Tiểu Ngư tay phải cầm đại kích, tay trái thì chỉ về phía trước, cất giọng tang thương: "Ta nói: Thời không ngưng đọng".

Một câu ngắn gọn, âm điệu thì cũng nhẹ nhàng, thế nhưng... Chính cái câu nói nhẹ nhàng từ tốn này, nó đã khiến cho thần điểu Chu Tước phải cả kinh thất sắc. Thân thể nàng hiện đã không còn có thể cử động được nữa!

Đây là chuyện gì? Chu Tước nàng rõ ràng đang ở bên trong lĩnh vực của mình...

"Chu Tước, ngươi không cần phải ngạc nhiên".

Trái với Chu Tước bất động treo giữa không trung, Lăng Tiểu Ngư như cũ vẫn có thể tự do đi lại bên trong hoả vực. Hắn tiến đến trước mặt Chu Tước, nói: "Nơi đây tuy là lĩnh vực của ngươi, nhưng so với ngươi thì năng lực thao túng pháp tắc thời không của ta mạnh hơn rất nhiều. Ta đứng bên trong lĩnh vực của ngươi, dùng chính nó để giam cầm ngươi, kỳ thực vốn là chuyện hết sức bình thường. Lấy tri thức của ngươi có lẽ còn chưa thể thấu hiểu, nhưng ở những vị diện cao cấp hơn, nhất là tại đại thiên thế giới do ta trực tiếp sáng tạo, điều này rất phổ biến".

"Mà... ta đâu cần phải nói với ngươi những thứ này nhỉ. Bởi sớm muộn gì thì ngươi cũng phải chết".

Chu Tước một bên lắng nghe một bên âm thầm thôi thúc thần lực, mong có thể thoát khỏi giam cầm. Chết, Chu Tước nàng không sợ. Nhưng chết đi như vầy, nàng thật chẳng cam. Chí ít nàng phải làm chút gì đó cho thương sinh thiên hạ...

"Crét...!!"

Sau một hồi nỗ lực, Chu Tước rốt cuộc cũng thành công huy động được lực lượng phá tan sự trói buộc của không gian. Hoà trong tiếng phượng minh chói tai, nàng hoá thành một ngọn lửa đỏ đánh thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư, ý đồ xâm nhập thể nội mà hủy hoại thân xác hắn.

Nàng muốn tự bạo!

Đồng quy vu tận, không thì chí ít cũng phải khiến cho Lăng Tiểu Ngư trọng thương, tạo tiền đề để sau này Tử Lan tiên tử thức tỉnh có thể dễ dàng tiêu diệt hắn hơn, đấy là ý niệm của Chu Tước. Cho đến tận giây phút sau cùng, Chu Tước nàng vẫn một lòng vì thương sinh thiên hạ mà lo nghĩ.

Liệu có đáng chăng?

Riêng Lăng Tiểu Ngư thì... hắn thấy không đáng. Ở trong mắt hắn, hành vi này của Chu Tước rất là ngu ngốc.

Đã sớm có chuẩn bị nên khi vừa trông thấy Chu Tước hoá thành ngọn lửa thì bên này Lăng Tiểu Ngư liền nâng cánh tay phải lên, năm ngón tay xoè rộng. Từ bên trong lòng bàn tay hắn, hàng ngàn sợi tơ mảnh phóng ra, vậy mà đem bất tử hoả của Chu Tước cuộn lại, kéo luôn vào bên trong. Suốt cả quá trình, ngay đến một chút trì hoãn Chu Tước cũng không làm ra nổi.

Thế mới thấy Lăng Tiểu Ngư ghê gớm tới mức nào. Thần nhân cũng có cao thấp đấy.

...

Thần điểu Chu Tước bị thôn phệ, hoả vực do nàng tạo ra hiển nhiên cũng không thể tiếp tục duy trì. Lửa đỏ, nó đang dần tiêu thất. Cùng với đó, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư cũng từ từ lộ ra trước mắt thế nhân. Chỉ một mình hắn.

"Chu Tước bại rồi". Chả cần phải thông minh, ai nấy đều tự mình suy ra được. Tu sĩ tà đạo thì thôi không nói, bọn họ là giáo đồ dưới trướng Lăng Tiểu Ngư, nên đề cập chăng là môn nhân chính giáo.

Chu Tước chết, chính giáo hiện như rắn mất đầu, lòng người rất loạn.

"Ta... Ta không muốn chết...".

"Ta chưa muốn chết...".

Từ trong hàng ngũ chính giáo, một vài thanh âm hoảng loạn cất lên. Rồi, những kẻ ấy vội thi triển thần thông, chia nhau trốn chạy.

"Muốn chạy?".

Lăng Tiểu Ngư liếc xem cảnh ấy, hừ lạnh một tiếng. Cũng không rõ hắn đã làm gì, chỉ thấy những kẻ đã tháo chạy kia, lúc này toàn bộ đều nổ tan xác, đến cả nguyên thần cũng bị hủy diệt luôn.

"Kẻ nào muốn giống như chúng thì cứ việc chạy. Ta không ngại giết hết các ngươi đâu".

Toàn trường nín lặng.

Tu sĩ tà đạo sợ, môn nhân chính giáo lại càng sợ. Lăng Tiểu Ngư rành rành là một ác nhân, hắn nói được thì tất sẽ làm được.

...

"Khôn ngoan đấy".

Chân đạp hư không bước tới, Lăng Tiểu Ngư nhắm thẳng chỗ môn nhân Thiên Kiếm mà đi. Gương mặt kia, ánh mắt ấy, nhìn thế nào cũng thấy rất là bất thiện.

"Thiên Kiếm Môn, lãnh tụ của chính giáo thiên hạ... Ta nghĩ sau Cơ Thành Tử, các ngươi cũng nên chịu một phần trách nhiệm về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ chứ nhỉ?".

"Soạt!".

Ngay lúc Lăng Tiểu Ngư đang tính tiến thêm thì bất thình lình, trước mặt đám người Lý Ngọc Thường, Ngọc Vân Tử, Dịch Bất Dịch, một thân ảnh hiện ra. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, trên người toát lên một cỗ khí chất cao quý bất phàm.

Đúng là Dương Tiểu Ngọc.

"Tiểu Ngư, ngươi tính làm gì?".

"Tiểu Ngọc, ngươi tránh sang một bên. Không phải chuyện của ngươi".

Dương Tiểu Ngọc không tránh. Nàng nói: "Ngươi đã hứa sẽ không thương hại môn nhân Thiên Kiếm".

"Tiểu Ngư, ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy? Bộ dạng bây giờ của ngươi sao lại biến thành thế này?".

Dương Tiểu Ngọc cảm thấy Lăng Tiểu Ngư bây giờ đang rất không ổn. Nàng sợ hắn đã nhập ma mất rồi.

"Ta...".

Lăng Tiểu Ngư đột nhiên lấy tay ôm đầu, tựa hồ đau đớn.

"Ta đang làm gì vậy?".

"Ta...".

"Tiểu Ngư!".

Ngó thấy Lăng Tiểu Ngư có những hành vi bất thường như vậy, Dương Tiểu Ngọc mới nhanh chân áp sát, lo lắng hỏi han.

Nhưng, chính tại lúc này, ánh mắt Lăng Tiểu Ngư bỗng loé lên đạo hàn quang. Nhân lúc Dương Tiểu Ngọc không phòng bị, hắn dùng cánh tay phải của mình đâm xuyên qua bụng nàng.

Máu tươi chảy dài...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio