Tiên Nghịch

chương 654: sứ giả lôi tiên điện chân chính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong một căn phòng lớn ở Vương phủ, chỉ có một mình Vương Lâm, điểm này, hàng xóm chung quanh dường như đã sớm quen thuộc rồi. Ngày thường, cũng không hề để ý lũ trẻ chạy vào đây chơi đùa. Mới đầu mọi người còn sợ hãi Vương Lâm, nhưng thế gian này quá dài, những tiểu hài tử đó cũng phát hiện ra, lão gia gia này, không có chút dọa người nào cả.

Dần dần, căn phòng lớn của Vương phủ này, liền trở thành chỗ chơi đùa cho hài đồng, nhìn những đứa nhỏ này mỗi ngày, Vương Lâm trong lòng yên tĩnh vô cùng.

Con cháu đều có phúc của mình, những gì hắn nên làm hắn đã làm rồi, những gì nên nói cũng đã nói. Cuối cùng muốn suy nghĩ cẩn thận, phải tự thân Vương Bình mà thôi.

Vương Lâm tin tưởng đứa nhỏ mình giáo dục từ nhỏ tới lớn, có được ý chí như trời cao, việc thể gian này, hết thảy những ràng buộc, đều có thể bước qua.

Thế gian mười năm, Vương Bình càng ngày càng già nua, hắn đã đi tới cuối cuộc đời, chỉ có điều trong tay vẫn điêu khắc, chưa từng buông xuống.

-Phụ thân nói rất đúng, cuộc sống, chính là bình thản thì tốt nhất, nếu ta có thể lựa chọn lại, nếu có kiếp sau, ta hy vọng có thể ở cùng với phụ thân trong một sơn thôn nhỏ, làm một người thường, bình thường cả đời… Vương Bình nhỏ giọng nói.

Ở bên cạnh hắn, Thanh Nghi lẳng lặng nhìn Vương Bình, nhỏ giọng nói:

-Chàng đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao còn không đi gặp mặt lão nhân gia.

Vương Bình buông pho tượng phụ thân trong tay pho tượng này hắn khắc chính là hình ảnh Vương Lâm ngồi trước bàn ăn mười năm trước, ôn nhu nói một câu với hắn "ăn cơm đi." -Thanh Nghi, nàng không hiểu… Ánh mắt cơ trí của Vương Bình, tuổi hắng càng tăng, thì càng nồng đậm.

-Ở tâm lý của ta, ngoại trừ vấn đề mẫu thân ra, còn có một nghi vấn, ta không dám hỏi…Ta có cảm ngộ, có lẽ vấn đề này, mới chính là nguyên nhân chân chính mà phụ thân không cho ta tu đạo… Trong mắt Vương Bình lộ ra một chút bi ai, vẻ bi ai này, hắn với Vương Lâm rất giống nhau. Hắn đã nhìn ra một chút manh mối, nhưng không dám đi chứng thực.

-Thanh Nghi, ta có cảm giác, ta đã đi tới cuối cùng của đời người, sợ là không còn bao lâu nữa. Nàng là tu sĩ, sống lâu hơn ta, sau khi ta đi, hãy đưa ta tới bên người phụ thân.

Về phần nàng, tự do, chỉ có điều mặc kệ bao lâu, nàng cũng không được quên, trong cuộc đời của nàng, còn có một đời luân hồi thuộc về ta!

Thanh âm của Vương Bình bình thản, nhưng có một tia kiên quyết.

Thân mình Thanh Nghi rung lên, đang muốn nói gì thì bị Vương Bình cắt đứt.

-Mấy năm nay, khổ thân nàng, thân là tu sĩ, nói vậy có thể thay đổi bộ dạng, nàng không muốn ta cảm thấy cô độc dần dần khiến cho bản thân cũng già cả như ta. Ân tình này, cả đời Vương Bình ta sẽ không quên, nếu như có kiếp sau, ta vĩnh viễn không quên nàng!

Nước mắt chảy xuống trong mắt Thanh Nghi, tu vi của nàng năm đó đã được Vương Lâm nâng tới Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn. Hai mươi năm trước, ở cạnh làm bạn với Vương Bình mà cảm ngộ thiên đạo, đạt được ý cảnh, ý cảnh của nàng đó là tình yêu không hồi hận.

-Dưới hoàng tuyền cũng sẽ làm bạn!

Thanh Nghi nhỏ giọng:

-Tu vi, trong mắt ta như bụi bặm… ta không muốn làm thần tiên vô tình, chỉ muốn làm người thường có tình mà thôi… Vương Bình kinh ngạc nhìn Thanh Nghi, thở dài, nhỏ giọng nói:

-Hà tất phải như vậy… … Lúc này, trên không trung, đột nhiên một đạo lôi quang rít gào mà tới, xuyên qua tinh vân mà tiến tới. Lôi quang này nếu nhìn kĩ, có thể phát hiện ra đó không ngờ lại là một đầu mãnh thú khổng lồ, con thú này nhìn như kỳ lân, nhưng không sừng, toàn thân lấp lóe loi quang, đúng là một đầu lôi thú!

Trên lưng của lôi thú, có một trung niên văn sĩ, người này tu vi cao thâm, không ngại lôi quang đang chạy quanh người lôi thú.

Tốc độ của lôi quang cực nhanh, hướng về La Thiên Bắc Cực cấp tốc chạy đi.

Mục tiêu của hắn cực kỳ chính xác, đúng là Nhiễm Vân Tinh của La Thiên Bắc Vực!

Bảy mươi năm trước, Thiên Huyễn Tinh nơi đây xuất hiện biến cố. Lão tổ của Huyễn tinh tu vi bước vào đệ nhị bộ bỏ mình. Vả lại chuyện này có xuất hiện hư hư thực thực của lôi tiên điện sứ, dần dần nối lên chú ý của Lôi Tiên điện.

Căn cứ vào điều tra, dường như người Lôi Tiên điện hư hư thực thực kia vẫn chưa rời khỏi Nhiễm Vân tinh, vì vậy, liền phái người tới điều tra.

Người trung niên văn sĩ này dĩ nhiên đã siêu thoát khỏi đệ nhất bộ tu tiên, lúc này cũng đạt tới Âm Hư cảnh giới. Hắn ngồi trên lôi thú, bước vào La Thiên Bắc Vực, không dừng lại, thẳng tới Nhiễm Vân tinh.

"Không ngờ có người dám giả mạo Lôi Tiên Điện sứ giả, chuyện này, đã lâu không xuất hiện qua rồi!" Người trung niên trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, thân là sứ giả Lôi Tiên Điện, hắn có quyền uy thật lớn. Toàn bộ La Thiên Tinh vực, ngoài trừ vài gia tộc tu chân thượng cổ ra, hầu như không có ai dám trêu chọc tới Lôi Tiên Điện.

"Có thể khiến cho ta Lôi Đạo Tử, chân chính sứ giả Lôi Tiền Điện tới tìm, người này cũng khá, nhưng đừng tưởng rằng có thể thi triển được vào thần thông lôi hệ, là có thể giả mạo Lôi Tiên Điện ta. Người của lôi tiên điện chân chính cần phải có Lôi Thú!" Lôi Đạo Tử tay phải đặt lên đầu lôi thú, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái.

Lôi thú dường như cảm nhận được kiêu ngạo của chủ nhân, ngửa đầu rít gào một tiếng, làm cho sấm đánh oanh oanh quanh quẩn trong vũ trụ. Khoảnh cách tới Nhiễm Vân tinh ngày càng gần… Phàm nhân cả đời, trăm tuổi cũng là điểm cuối. Nhưng chân chính có thể sống tới trăm tuổi cũng có bao nhiêu.

Vương Bình, lúc bảy mươi hai tuổi là cảm nhận được cuộc sống của mình đã sắp hết. Thân thể hắn mặc dù khỏe mạnh, nhưng rõ ràng có cảm giác, dường như cuộc sống sắp tới tận cùng rồi.

Mùa đông năm nay, giống như năm Tôn Thái rời đi, tuyết lớn tới rất sớm, khiến cho toàn bộ thôn dân không thể đi ra ngoài, chỉ có thể yên lặng ở lại bên cạnh người thân, vượt qua mùa đông năm nay.

Gió lạnh gào rít lạnh như băng, ở trong thiên địa, dường như mang đi rồi lại mang tới một sinh mệnh vậy. Rồi lại đưa tới mùa xuân, phảng phất một vòng tuần hoàn của luân hồi.

Mùa đông năm nay, dường như còn rét lạnh hơn so với những năm khác nhiều, những bông tuyết lạnh hỗn loạn, càng thêm rét thấu xương. Những ngôi nhà đơn giản, nếu không nằm bên lò sưởi ấm áp, chắc chắc sẽ bị gió lạnh thổi bay.

Trong thôn, trong căn nhà cuối tây, một ánh lửa chiếu sáng ra bên ngoài, mang theo một chút ấm áp, chỉ là so với bông tuyết cùng gió lạnh ban đêm, có vẻ như nó nhỏ bé vô cùng không chút đáng kể.

Gió lạnh rít gào, bồi hồi bốn phía không ngừng, mặt đất thật dày sâu từng tầng, gió lạnh hình thành những cơn lốc xoáy, mang theo từng tảng băng tuyết thật lớn.

Gia súc trong thôn, cũng cuốn mình run lên nhè nhẹ, chống cự lại cái lạnh lẽo của gió rít này.

Phía trên trời cao, bầu trời hắc ám vô cùng, chỉ có vô số những bông tuyết hạ xuống, làm cho người ta nếu nhìn lên trên một thời gian, khó tránh khỏi có một loại cảm giác lạc lõng.

Vương Bình ngồi ở trên ghế, cầm đao khắc, một đao, lại một đao, trước mắt là một tia hồi ức cuối cùng về người thân.

Hắn khắc vẫn là phụ thân mình, chẳng qua dung nhan của phụ thân ngày càng thêm già nua mà thôi.

Một năm nay, Vương Bình thường xuyên nằm mộng, nhớ lại thời thơ ấu, nhớ lại cảm giác khi phải uống những bát nước thuốc chua xót kia, vị chua xót năm đó, hiện giờ hắn nhớ lại, lại cảm thấy có chút ngọt lành, vị ngọt này, không phải ngọt vì hương vị, mà là ngọt vì ấm áp.

Thanh Nghi ngồi bên cạnh, nhìn Vương Bình, nhu tình vẫn hiện lên trong mắt, có điều đã hơn một tia bi ai.

Gió lạnh gào thét liên hồi, từ bên ngoài không ngừng truyền tới như muốn phá tan cửa mà xông vào, vây cuốn lấy Vương Bình mang đi.

-Sau khi ta đi, đốt những pho tượng này đi… Vương Bình nhẹ giọng nói, hắn bắt tay vào làm pho tượng cuối cùng của đời mình, đây là một bán thành phẩm, hắn không muốn điêu khắc nó thành phẩm.

Trong gian phòng này, có một cái giá gỗ thật lớn, trên đó bày đặt hơn một trăm pho tượng, mỗi một cái, đều là Vương Lâm!

Trong đó còn có một vài pho tượng lớn, bên cạnh có một pho tượng tiểu hài tử đứng bên, trên mặt hài tử tràn đầy thỏa mãn cùng mỉm cười, lôi kéo tay phụ thân, lộ ra cảm xúc không muốn xa rời.

-Phụ thân, con sớm đã tha thứ cho người… Vương Bình bắt tay vào làm pho tượng, nhỏ giọng nói.

Trong đêm tuyết lớn này, trên bầu trời màu đen, một đạo lôi quang sáng ngời, giống như tia chớp xé nát tinh không mà tới. Tầng gió trên không trong nháy mắt tan rã, lôi quang giáng lâm, sét đánh tạo ra những tiếng ầm ầm quanh quẩn toàn bộ Nhiễm Vân tinh.

Giờ khắc này, ngay cả những bông tuyết giữa trời và đất cũng run rẩy, trong nháy mắt, đọng lại giữa không trung.

Thậm chí cả gió lạnh trong nháy mắt đã sụp đổ.

Toàn bộ tu sĩ Nhiễm Vân tinh, trong thời gian ngắn liền cảm nhận được khí tức khổng lồ vô cùng, nhất là khí tức này lại ẩn chứa lôi uy trong đó, giống như vô số sấm sét đánh ầm ầm bên tai tu sĩ vậy.

Tôn gia lão tổ Tôn Tích, nguyên đã bế quan nhiều năm, nhưng giờ khắc này, cũng vội mở hai mắt, nhoáng lên một cái, liền đi tới không trung, ngưng thần nhìn ngó, vừa phát hiện ra sắc mặt liền âm trầm, bên trong lộ ra biến đổi.

"Tiên lực thật mạnh, lôi uy đáng sợ!" Tôn Tích hấp một ngụm chân khí, đồng tử trong mắt nhanh chóng co rụt lại.

Phía sau hắn, tu sĩ Anh Biến hậu kỳ của Tôn gia cũng chia nhau đứng. Tất cả có tám người, Tôn Khải Tinh đứng ở trên đầu, trầm giọng nói:

-Lão tổ, xem ra người này không có ý tốt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio