Tô Triệt cười ha ha, trong nội tâm thừa nhận, đây là một nữ nhân cực kỳ thông tuệ.
Chẳng những mượn nhờ thực lực của mình, hơn nữa, còn tính toán số mệnh của mình vào trong đó ... Không sai, xác thực rất có đầu óc.
Sau chuyện này, Tô Triệt còn nói thêm:
- Ngoại trừ khen nhầm đối với ta, ta đoán, nàng còn có lá bài tẩy khác đúng không?
- Đúng vậy.
Thủy Nguyệt gật đầu nói:
- Phải nói, ta cũng là một người có phúc duyên, lại phát hiện được một bí mật mà ngay cả Thủy Nguyệt Đỗng Thiên cũng không có phát hiện.
- A?
Tô Triệt hiếu kỳ hỏi:
- Bí mật gì?
- Chìa khóa mở di chỉ ra, không chỉ là một chìa khóa đơn giản như vậy, nó còn là địa đồ của di tích.
Thủy Nguyệt ẩn hàm kiêu ngạo trả lời:
- Cũng chính là nói, sau khi tiến vào di chỉ, so với những tầm bảo giả kia, chúng ta chiếm cứ ưu thế địa lợi. Cho dù không thể ngăn cản bọn họ xâm nhập, thì chúng ta vẫn có thể chiếm cứ nhiều bảo tàng trong di chỉ?
- Nghe nàng nói như vậy, có lẽ, chìa khóa này còn không chỉ có tác dụng đơn giản như vậy.
Tô Triệt nói như vậy, là vì nhớ tới mình vốn có lệnh kỳ Di Tiên, nói không chừng chiếc chìa khóa này, còn có thể có những công hiệu khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Liền nói với nàng:
- Chìa khóa này, có thể cho ta xem một chút không?
- Ừ...
Thủy Nguyệt rõ ràng hơi do dự một chút, cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng đồng bọn hợp tác của mình, liền từ trong túi càn khôn lấy ra một ngọc bội màu đỏ lớn bằng bàn tay kia ra.
Ngọc bội kia, tạo hình đẹp đẽ, công nghệ tinh xảo, linh tính mười phần, xem xét chính là một kiện pháp bảo, hơn nữa là một kiện pháp bảo có tác dụng đặc thù.
Phía trên ngọc bội, chính diện có khắc một pho tượng nữ tử; Mặt sau, thì là mười tám tự phù kỳ dị.
Ngọc bội vừa rơi xuống trong tay Tô Triệt, thì không nói hai lời, trong nháy mắt biến mất, trực tiếp đưa vào Tiên Ngục.
- A?
Thủy Nguyệt thở nhẹ một tiếng, quá sợ hãi, tuyệt đối cũng không nghĩ tới, Tô Triệt lại làm như vậy.
Nhìn cũng không nhìn, trực tiếp thu vào trong túi, đây là ý gì? Chẳng lẽ, còn chưa có tiến vào di chỉ, hắn liền định độc chiếm?
- Sợ hãi hả?
Tô Triệt cười hỏi.
Lồng ngực Thủy Nguyệt phập phồng, ngón tay run rẩy, biểu hiện ra một loại tâm tình kích động, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể sững sờ nhìn hắn.
- Đừng sợ.
Tô Triệt ôn nhu nói:
- Ta đang lợi dụng một loại thiên phú của mình, tiến hành xem xét cẩn thận chìa khóa, vô luận có thu hoạch hay không, rất nhanh sẽ trả lại cho ngươi.
- Thật vậy chăng?
Tiếng nói của Thủy Nguyệt cũng lộ ra chút run rẩy, xem ra, thật sự là bị hù sợ.
- Đó là đương nhiên.
Tô Triệt khẽ đảo cổ tay, càng là lấy chìa khóa ra, đưa tới trước mặt của nàng:
- Nếu nàng không tin, hiện tại có thể trả lại.
Thủy Nguyệt vô ý thức đưa tay tiếp nhận, thật đúng là thuận lợi cầm trở về, lúc này trong nội tâm mới đại định, bất quá, cũng âm thầm tức giận:
- Người này rất xấu, trước đó không thông báo một tiếng, không phải là muốn làm ta sợ chết sao?
Sau đó, nàng lại lấy chìa khóa nhét trở lại trong tay Tô Triệt, hờn dỗi nghiêng đầu đi, không lên một tiếng.
Chìa khóa đưa vào Tiên Ngục lần nữa, rơi xuống trên tay lão Hắc.
Tô Triệt và lão Hắc chính là Chúa Tể Tiên Ngục, có đủ năng lực thấy rõ hết thảy, phá giải công hiệu của vật phẩm này, hẳn là tương đối dễ dàng.
Đương nhiên cũng không phải tuyệt đối, cần thử một chút mới biết được.
Hơn mười tức sau, Tô Triệt trả chìa khóa cho Thủy Nguyệt, nhìn nàng nói:
- Quả nhiên không chỉ là địa đồ và chìa khóa, nó còn có một loại tác dụng khác.
Thủy Nguyệt còn không có nguôi giận, vốn không có ý định đơn giản tha thứ hắn như vậy, bất quá vẫn khống chế không nổi lòng hiếu kỳ, thoát miệng hỏi:
- Có tác dụng gì?
- Hình như là linh kiện của một cơ quan trọng yếu nào đó, phỏng chừng, sau khi tiến vào di chỉ, rất nhanh có thể biết được chân tướng.
Tô Triệt thấp giọng trả lời.
Vừa rồi, Tô Triệt xác thực là cố ý dọa nàng, dụng ý đương nhiên không phải hù đối phương, mà là thông qua loại phương thức này, tận lực tiêu trừ một ít cảnh giác của nàng đối với mình.
Không thể không nói, loại phương pháp kích thích này, quả thật có hiệu quả, trải qua phen khảo nghiệm này, tín nhiệm của Thủy Nguyệt đối với Tô Triệt, lại càng tăng một bước.
Bởi vì, vừa rồi Tô Triệt đã được đến chìa khóa, thậm chí cũng đã tìm đọc qua bản đồ này, nếu trong lòng còn có ác niệm, hoàn toàn có thể diệt trừ nàng, sau đó chiếm lấy hết thảy.
Chỉ là, Tô Triệt cũng không có làm như vậy, ngược lại trả chìa khóa lại cho nàng, hẳn là đủ để chứng minh tâm ý cùng thành tín của mình.
Tinh Đế la bàn tiếp tục bay về phía Thiên Uyên Hải, thoáng trầm mặc một hồi lâu, rốt cục Thủy Nguyệt nhẹ nói:
- Cảm ơn.
Nàng là một nữ nhân cực kỳ thông tuệ, tâm tư bình tĩnh trở lại, thì lĩnh hội tới hảo ý của Tô Triệt, lúc này mới tỏ vẻ cảm tạ.
- Không có gì.
Tô Triệt mắt nhìn phía trước, thấp giọng nói ra:
- Nếu là hợp tác, nên tận khả năng tín nhiệm lẫn nhau. Nếu không, sau khi tiến vào di chỉ, ta và nàng có thể sẽ bởi vì nghi kỵ lẫn nhau mà hỏng việc, đúng không?
Thủy Nguyệt gật đầu đáp ứng, đối với vị đại sư huynh này, càng kính phục hơn rất nhiều.
Dù sao Thiên Uyên Hải cũng là một trong Lục Hải, diện tích không tính quá lớn, phi hành không lâu, cũng đã đến phiến hải vực trung tâm nhất. Giờ phút này, Thủy Nguyệt lại lấy ra chìa khóa lần nữa, ngọc bội màu đỏ này dĩ nhiên xuất hiện phản ứng đặc biệt.
Pho tượng nữ tử phía trên Ngọc bội, lại hiện ra một ảo ảnh hơi mờ, giống như một bàn tay cỡ lớn, chậm rãi quay đầu, mặt hướng Đông phương.
- Nàng chỉ dẫn phương hướng.
Tô Triệt và Thủy Nguyệt lập tức lĩnh hội, phương hướng hơi chuyển, hướng phía đông bay đi, chỉ có điều tốc độ giảm bớt rất nhiều, miễn cho thoáng cái bay qua.
Tuy có vật chỉ dẫn, nhưng quá trình không phải rất thuận lợi, lại phi hành hơn mười dặm, trên trời gặp một đạo độn quang.
Người này là một lão giả tóc đen, thân hình khôi ngô, khuôn mặt xích hồng, tu vi Kim Đan trung kỳ; Xem đặc điểm đạo bào, hẳn là người trong môn phái, nhưng không phải Hỗn Nguyên kiếm phái.
Tô Triệt suy đoán, hẳn là môn phái nào đó không biết tên.
Thấy hắn bay tới bên này, Thủy Nguyệt cực kỳ cẩn thận thu chìa khóa vào.
Bá…
Lão giả kia bay đến phụ cận, đột nhiên dừng lại, rõ ràng cho thấy một bộ cản đường.
Tô Triệt đình chỉ thúc dục Tinh Đế la bàn, linh tính la bàn nội liễm đến mức tận cùng, để cho người khác nhìn không ra đây là một Linh bảo. Giương giọng hỏi:
- Đạo hữu vì sao cản đường? Có chuyện gì sao?
Y theo quy củ Tu Chân Giới, tu vi thực lực thuộc về cùng một đại cảnh giới, lẫn nhau trong lúc đó xưng hô đạo hữu, nếu đối phương là Nguyên Anh kỳ, Tô Triệt nên xưng là tiền bối.
Lão giả tóc đen không có trả lời, hỏi lại:
- Hai vị đạo hữu, tới đây có chuyện gì?
Tô Triệt đồng dạng không trả lời, cũng hỏi lại:
- Thiên Uyên Hải chính là nơi vô chủ, đến đây cần hướng người khác nói mục đích của mình sao?
Sắc mặt lão giả tóc đen lập tức âm lạnh xuống.
Lẫn nhau đối thoại vài câu, trong nháy mắt, liền tạo ra không khí không quá hữu hảo.
Lần này đi ra, Tô Triệt và Thủy Nguyệt đều bận trang phục tán tu, trên người nhìn không ra bất luận đặc thù môn phái gì, cái này liền làm cho lão giả tóc đen khinh thị không ít, hơn nữa, tu vi hai người chỉ là Kim Đan sơ kỳ, càng làm cho lão giả tóc đen là Kim Đan trung kỳ kia tự cho là tài trí hơn người.
Cho nên, thần sắc lão giả lộ ra ngạo nhiên rõ ràng, ngữ khí lúc hỏi cũng là tương đối đông cứng.