Edit: Dờ
Ngày hôm sau, Bạch Dương đỡ eo đi học.
Chung Việt lo lắng nhìn cậu, "Đừng nói là... bệnh đau lưng của cậu tái phát nhé."
Bạch Dương vừa mừng vì Tiểu Chung nói chuyện ngày càng trôi chảy, vừa cảm thấy thẹn thùng, sao có thể nói cho cậu biết rằng tôi chỉ là bị chịt quá nhiều mà thôi. Kim Thế An rốt cuộc là nghẹn bao lâu vậy, cậu bủn rủn toàn thân luôn rồi.
Sáng nay Kim Thế An còn không cho cậu đi học, Bạch Dương thân tàn tạ nhưng ý chí vẫn bất khuất, kiên trì dậy đi học.
........Chủ yếu là cậu sợ Kim Thế An sẽ đè cậu ra làm cả ngày.
Eo mỏi lưng đau, nhưng hạnh phúc.
Giảng viên Cổ rất không hài lòng: "Mới đi học được vài buổi đã giả bệnh? Thẳng lưng lên! Diễn viên lúc nào cũng phải duy trì phong thái."
Bạch Dương chua xót đứng thẳng lưng lên.
Tháng tư, "Tổng tài lang thang yêu tôi" lên sóng đúng hạn. Lý Niệm và Thế An đều cảm thấy nực cười, lần này thực sự là đối đầu trực tiếp với Tần Nùng, giờ là giờ chiếu của bọn họ, giờ là của Tần Nùng.
Bọn họ đã tuyên truyền khá nhiều trước đó, Tăng Ngọc Xương rất thích Chung Việt, yêu ai yêu cả đường đi lối về, ông cũng nể Bạch Dương vài phần. Mấy lần tuyên truyền đều khen hai tân sinh biểu hiện ưu việt, chủ động lên weibo nhắc tới hai cậu bé vừa hợp tác, rồi lại bắt đầu ca ngợi không ngớt lời.
Tới nỗi đưa đến hiệu quả trái ngược.
Lý Niệm bực dọc trong lòng, anh không thể bắt Tăng Ngọc Xương xóa weibo, người già chơi weibo cứ như viết nhật ký, căn bản không hiểu độ tuyên truyền của weibo mạnh như thế nào.
Mong chờ càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Phim có hay không, suy cho cùng vẫn là khán giả định đoạt. Giá trị quá độ của bộ phim đã tan thành mây khói khi lên sóng. Nếu chỉ nhìn vào rating thì cũng bình thường, nhưng fan Tần Nùng bất mãn vì ảnh hậu nhà mình bị chiếm giờ phát sóng nên điên cuồng cày rating.
Thật ra, họ căn bản không cần cày. Dù Lý Niệm có chửi bới nhân phẩm của Tần Nùng ra sao thì cũng không thể phủ nhận diễn xuất của cô ta. Tần Nùng rất biết cách để dẫn dắt sự chú ý của người xem, lúc cần quyến rũ thì nhẹ nhíu mày cười đến là câu hồn, lúc cần mạnh mẽ thì quyền đấm cước đá vô cùng ngầu.
Không có so sánh thì không có đau thương. Tần Nùng không hổ danh nữ hoàng rating, lực sát thương quá lớn.
Bạch Dương và Chung Việt đương nhiên là hơi thất vọng, nhưng cũng không sao cả, nhóm fan mỗi ngày đều được nhìn thấy idol nhà mình, mở mắt quỳ liếm nhắm mắt tâng bốc. Cũng may là kịch bản không đến nỗi nào, máu chó một nồi lâm li bi đát, rating vẫn luôn duy trì ở mức không nóng không lạnh.
Chỉ cần đừng so sánh với Tần Nùng.
Thường thì những lúc như này Thế An chắc chắc sẽ tới tìm Lý Niệm oán giận một trận, Lý Niệm đã liệu trước nên ngồi đợi cả một tuần, nhưng Kim Thế An không đến.
Lý Niệm đứng ngồi không yên.
Kim Thế An rốt cuộc vẫn đến tìm anh, thực ra hắn không đến, chỉ gọi điện kêu Lý Niệm tới trụ sở Hải Long.
Lúc Lý Niệm tới, Kim Thế An đang nhàn nhã viết thư pháp trong văn phòng, bên cạnh là một một đống báo cáo mà hắn vừa xem xong.
Cảnh này chênh lệch hơi lớn với phụ nam oán hận trong dự định của Lý Niệm.
"Anh không sốt ruột à?" Tiêu một số tiền lớn để giành giờ phát sóng, bây giờ công cốc, đã bảo anh là đừng có vung tiền lung tung mà không nghe.
Lý Niệm chủ động phàn nàn hâm nóng bầu không khí.
Thế An ngẩng lên nhìn anh, hất cằm về phía sofa, "Ngồi đi."
Cô gái trợ lý đi vào rót nước, Thế An lúc này mới buông bút ngồi xuống đối diện Lý Niệm, "Có gì không tốt? Thà làm đuôi phượng, không làm đầu gà. Rating không bằng Tần Nùng cũng chẳng sao cả, nếu rating thua người mới như Khương Duệ Quân thì lúc đó mới thật sự là khó coi."
Lý Niệm châm thuốc, "Đã không bằng ngay từ đầu rồi, anh nghĩ rating của Kiếm Tung Tầm Tình thấp lắm sao?"
Thế An ung dung nhìn lá trà, "Trước khác nay khác, đó là một bộ IP lớn có kịch bản tốt. Người nâng phim, phim lại nâng người. Khán giả không ngốc, sao có thể so sánh hai bộ phim này với nhau."
Lý Niệm hơi ngoài dự đoán, Thế An mới chỉ quan sát quá trình sản xuất một bộ phim truyền hình mà đã hiểu rõ các công đoạn trong đó, "Anh khăng khăng muốn mua cái giờ phát sóng đó là để chen chúc với Tần Nùng?"
Kim Thế An cười: "Dù sao cũng là thua, thua dưới tay vô danh tiểu tốt còn không bằng thua dưới tay cao thủ kiệt xuất, thua như vậy sẽ không khó coi cho lắm." Hắn rũ mắt nhìn lá trà đang chìm nổi, "Anh chắc chắn là hiểu đạo lý này, nếu thật sự không được, anh còn lâu mới thuận theo ý tôi vung tiền mua giờ chiếu."
Lý Niệm không nói gì, chỉ ngậm điếu thuốc nhìn Thế An rồi cười.
Thế An khẽ gõ lên bàn trà, "Đã bảo từ lâu rồi, con người tôi thích nói chuyện rõ ràng. Anh cũng đừng cắn xé Tần Nùng mãi, chấp nhặt với phụ nữ có gì thú vị."
Lý Niệm nằm ra sofa, "Được rồi được rồi, chủ tịch Kim nhìn xa trông rộng. Anh gọi tôi đến làm gì? Thể hiện sự xuất sắc về chỉ số thông minh?"
Thế An lấy một điếu thuốc đưa cho anh, "Muốn anh sai đám chó săn ảnh của anh đi làm chút việc, tìm Thang Kỳ Ký cho tôi."
Lý Niệm quay đầu qua, "Chuyện này anh không tìm Trịnh Mỹ Dung, tìm tôi làm gì? Cô ta hô một tiếng là có thể lật tung cái đất Nam Kinh này lên cho anh." Anh nhận lấy điếu thuốc, "Tôi nghe nói Trịnh Mỹ Dung đã đánh gãy chân gã đó rồi, anh vẫn chưa giải được mối hận này à? Muốn giết luôn?"
Lý Niệm không biết rằng Thang Kỳ Ký không chỉ bị gãy chân mà còn bị chặt cụt mười ngón chân nhét vào miệng chính hắn ta.
Thế An chẳng nhìn anh, chỉ nâng tách lên thổi lá trà, "Bảo anh làm thì anh cứ làm, có chút chuyện nhỏ ấy cũng không làm được, cho anh nhiều tiền để làm gì?"
Lại bắt đầu dùng tiền để sỉ nhục nhau, Lý Niệm cảm thấy phiền phức, "Dạo này anh đổi sang đọc tổng tài văn hả?"
Thế An bị anh chọc cười, "Tìm được rồi thì đừng để hắn ta phát hiện ra, cứ theo dõi là được. Tìm được nhớ báo tôi một tiếng."
Dạo này Bạch Dương hay xem bộ phim mà chính cậu đóng, càng xem càng khó chịu --- Fan cứ nhắm mắt khen bừa cậu, nhưng cậu tự biết mình diễn không tốt như người ta nói.
Thực ra, so với diễn xuất mang tính hủy diệt ban đầu thì bây giờ cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều, ít nhất chiếu lên TV vẫn ổn, không có chỗ nào xấu hổ.
Cậu biết mình diễn còn lâu mới sánh được bằng Thị đế như Tăng Ngọc Xương, so với Chung Việt cũng kém hơn một bậc. Nhưng có thể làm gì đây, chỉ đành hận chính mình trước kia không chịu học hành đàng hoàng.
Bạch Dương còn chưa phát hiện ra bây giờ cậu đã có thể nhận ra sự chênh lệch diễn xuất nhờ vào những chi tiết nhỏ, thậm chí còn có thể phán đoán được sai lầm của mình từ hai tháng trước.
Trước kia cậu chỉ biết bắt chước diễn lại, mà hiện tại đã có thể chắt lọc và tiếp nhận kỹ năng diễn xuất từ những tác phẩm phim ảnh hoàn chỉnh.
Đây là một cánh cửa mới, Bạch Dương đẩy ra rồi đi vào nhưng chính cậu lại không hề hay biết. Bây giờ cậu chìm đắm vào xem TV, TV khiến cậu vui vẻ, mỗi một ưu khuyết điểm của diễn viên đều hiển hiện trước mắt cậu, cậu biết nên học cái nào, không nên học cái nào.
Thời điểm một gốc cây lớn dần lên, đồng thời nó cũng lẳng lặng đổ bóng xuống mặt đất.
Thế An cùng cậu xem TV. Hai người ngồi trên thảm, giữ cho tâm khí bình lặng, vừa xem vừa thảo luận chi tiết nào thể hiện không tốt.
Thế An thật tâm cảm tạ Kiều Sa Sa, nhờ có kịch bản lên xuống thăng trầm của cô mà bộ phim không sa vào vũng lầy. Kịch bản giữ vai trò như vậy, khán giả thường xem vì diễn xuất, nhưng cũng có nhiều người xem là vì nội dung.
Thế An lãng phí rất nhiều thời gian với cậu, Bạch Dương hiểu, hắn cũng bề bộn công việc --- Trước kia bọn họ chỉ gặp nhau vào ban ngày nên cậu không biết, bây giờ ở bên nhau rồi, Bạch Dương mới phát hiện ra hàng đêm Kim Thế An đều ở nhà xem báo cáo, mới có cũ có, xem hết tập này tập khác.
"Sao không xem hết ở công ty?" Bạch Dương khẽ đá hắn một cái.
Thế An bắt lấy chân cậu, bỏ vào trong lòng, "Chẳng phải ở nhà sẽ được nhìn thấy em sao?"
Bạch Dương lại đỏ mặt.
Hai người vừa bắt đầu anh anh em em là không còn tâm trạng xem TV nữa, báo cáo cũng không chuyên tâm nhìn, bài hát chủ đề đang cất lên cũng không quan tâm.
Chính là bài hát mà Chung Việt viết cho Bạch Dương. Sức lan tỏa của bài hát còn hơn cả chính bộ phim, phim chưa chiếu mà bài hát được công bố trong đợt tuyên truyền đã lên hotsearch.
Chuyện này Bạch Dương làm không tồi, Lý Niệm cũng khen ngợi cậu, "Nếu cậu sớm hát được như thế thì tôi bớt mệt biết bao nhiêu."
Bạch Dương dụi vào ngực Thế An, "Em hát có hay không?"
Thế An ôm lấy cậu, môi chạm lên xương quai xanh lộ ra ngoài của Bạch Dương, "Tôi thích nghe em hát cái khác."
Bạch Dương hiểu hắn muốn nói gì, người này thật sự quá đen tối.
Đáng mừng là hoa nở trong tường, ngoài tường cũng thơm. Tuy rating của bọn họ rất bình thường nhưng OST thì gây nên hiện tượng. Kim Thế An đã lựa chọn chính xác --- Phim chiếu giờ vàng giờ tối, khắp đầu đường cuối ngõ đều bật opening và ending của "Tổng tài lang thang". Khả năng viết nhạc trời cho của Chung Việt quả thật không tầm thường, cậu ấy hiểu được mọi người muốn nghe cái gì, cũng biết cách để bài hát được phổ biến rộng rãi --- Tiêu chuẩn của đa số quần chúng cũng như Bạch Dương vậy, âm cao không tới, âm trầm không đạt, nếu Bạch Dương có thể hát tốt thì đương nhiên mọi người cũng có thể hát tốt.
Ai mà không thích một bài hát bắt tai buột miệng là có thể ngâm nga?
Đã có KTV thêm ca khúc của bọn họ vào danh sách, tuy là hàng lậu. Bạch Dương lên B trạm thấy đâu đâu cũng là bản cover, đáng giận nhất là hát còn hay hơn cậu.
Đây là đêm cuồng hoan của fan CP. Fan Chung Bạch vừa bị fan Khương Bạch chọc ngoáy vì Chung Bạch không có tác phẩm, bây giờ bọn họ đã có thể thẳng lưng mà đứng. Có phim, có tiết mục giải trí, còn có cả tình ca chính chủ tự sáng tác tự hát, ngọt đến tiểu đường.
Fan Khương Bạch bị fan Chung Bạch ấn đầu mà đánh. Fan Chung Bạch ngày nào cũng hóng tập mới của phim, cắt ghép cả đống MV, nội dung nói về anh trai Lâm Mặc và em trai Lâm Thoại máu chó cả xô, còn cắt ghép được cả cảnh giường chiếu, nữ chính nữ phụ đều thành người qua đường, phía dưới toàn là hội fan vào hò hét "Khoa chỉnh hình muôn năm! No more me".
Nói chung là có một vụ anh trai và em gái luận loan, người anh bị bố đánh què chân phải đi điều trị ở khoa chấn thương chỉnh hình bên Đức. Từ đó cứ nhắc tới luận loan là dân mạng Trung Quốc sẽ kêu là "khoa chỉnh hình nước Đức".
No more me đại khái là "Tôi không còn, tôi chết rồi".
Bạch Dương đã quăng mất liêm sỉ, ngày nào cũng chụm đầu cùng Chung Việt xem mấy video hủy hoại tam quan, hai người được mở ra thế giới mới, cười đến mức lăn lộn trên đất.
Thực sự nghĩ idol của các người không chơi B trạm sao.
Có điều, chuyện này cũng chứng minh rằng người xem thực sự đã quan tâm yêu mến bọn họ mà không phải do sao tác --- Dù bọn họ không xuất đầu lộ diện nhưng bài hát thì vẫn treo trên môi, ở lại trong lòng người xem.
À, còn có CP của hai người.
Lý Niệm tranh thủ độ nóng, sắp xếp một loạt các hoạt động ca nhạc, trước tiên là ở Thượng Hải, sau đó đi Bắc Kinh, trạm cuối cùng quay về Nam Kinh cô nương của bọn họ.
Showcase tổ chức rất có tâm, từ ca khúc đầu tiên mang đi thi tới ca khúc đang hot khắp đầu đường cuối phố trong "Tổng tài lang thang", hát hết toàn bộ, fan bên dưới còn hát theo và tham gia trò chơi tương tác, hoạt động diễn ra hơn một tiếng đồng hồ.
So với concert thực sự thì hoạt động này chưa là gì, nhưng với hai người mới mà nói, như thế cũng đã đủ phấn khích --- Thực sự có nhiều người thích bọn họ như vậy, vì bọn họ mà hội tụ lại đây.
Các cô gái vẫy lightstick rồi hò hét fanchant, cùng hát với bọn họ, bài nào cũng vậy, hát đến cao trào thì vừa khóc vừa hát. Ai cũng không biết mình đang khóc vì điều gì, có lẽ là cảm động chính mình, cũng cảm động vì người khác đi.
Đây là nhóm fan khai hoang đầu tiên, mỗi một người đều thầm thấy may mắn vì tinh mắt nhận ra ngọc quý, cuối cùng cũng đợi được ngày mà hai viên ngọc của bọn họ tỏa sáng. Nước mắt rơi xuống không chỉ vì thần tượng, cũng vì sự mong mỏi tha thiết của họ đã không bị phụ lòng.
Bạch Dương cũng đỏ mắt --- Cố gắng không bao giờ là uổng phí, luôn có người chân thành nhớ kỹ. Cậu buông guitar nhìn Chung Việt, Chung Việt vươn tay ra, hai người kìm lòng không đặng ôm chặt lấy nhau.
Cái này không cần nhiều lời nữa, fan CP nổ tung weibo, sóng cuộn gió gầm, dời sông lấp biển.
Thế An cũng vui mừng thay cho Bạch Dương. Lúc ở công ty, Trịnh Mỹ Dung đưa tài liệu cho hắn mà miệng cũng vô thức ngâm nga bài hát của Bạch Dương.
Lý Niệm rầm một tiếng xông cửa vào, Thế An bị dọa sợ: "Có chuyện gì vậy, không phải anh đang bận liên hệ địa điểm sao?"
Bạch Dương có nói với hắn, cuối tuần sẽ về Nam Kinh tổ chức buổi cuối của tour diễn.
Lý Niệm quay đầu lại, thấy Trịnh Mỹ Dung đã đi ra ngoài mới quay lại nói: "Tìm được Thang Kỳ Ký rồi, trốn bên Giang Ninh. Khưu Mẫn Tuyền và Uông Lỗi đều ở Thượng Hải, cụ thể chỗ nào thì để tôi theo dõi thêm."
Thế An rất hài lòng với thái độ làm việc của anh, hắn không bảo Lý Niệm tìm Khưu Mẫn Tuyền và Uông Lỗi nhưng Lý Niệm hiển nhiên đã hiểu được ý của hắn, tìm thấy cả ba người.
Thế An nâng tay bảo Lý Niệm ngồi xuống.
Lý Niệm không ngồi, "Tôi đến không phải để nói chuyện này, tôi có một tin rất xấu muốn thông báo với anh."
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra: "Anh có xem weibo không?"
Trên di động là một bức ảnh chụp rất mờ, Thế An liếc mắt nhìn, tức thì mặt biến sắc.