Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà họ Lạc.

Trình Thất mặc đầm dài viền tơ, mang tóc giả, đội vương miện công chúa, ngồi trong xe hơi nhỏ cho con nít. Đầu hành lang đối diện, hai đứa nhỏ mặc đồ vest màu trắng hô to, “Công chúa mau tới đây! Bổn vương tử đã quyết định cưới nàng!”

“Phốc!” Người làm thấy vậy đều che miệng cười. Bà chủ mặc buồn cười quá!

Trình Thất vẫn thản nhiên như không, với bà, chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ, bảo bà làm gì cũng được. Ngày trước bà luôn bận việc trong Long Hổ, không có thời gian chơi nhiều với con trai, giờ đã già, có cháu bên cạnh xem như an ủi tiếc nuối lúc trước.

Lạc Viêm Hành khom lưng đẩy xe, từ từ đi về phía hai vị hoàng tử nhỏ.

Kỷ Khanh Khanh thấy ‘công chúa’ ăn mặc xinh đẹp thì rất vừa lòng, nhưng khi thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của ‘công chúa’ thì ghét bỏ nói, “Bà nội xấu quá!”

“Nhóc con! Năm đó bà nội chính là hoa khôi của trường đó!”

“Thôi đi, năm đó là năm đó! Giờ ta cự tuyệt cưới nàng!” Kỷ Khanh Khanh hất cằm nói.

Trình Thất co quắp khóe miệng, nhìn Kỷ Đào Đào cười nói, “Đào Đào, vậy con cưới bà nội!”

Kỷ Đào Đào há hốc miệng. Nếu tất cả công chúa trên đời đều như vậy, thì cậu tình nguyện đi tu! “Bà nội, hiện giờ đồng ý cưới bà nội cũng chỉ có ông nội thôi!”

‘Rầm!” Trình Thất đập sườn xe một cái, “Là tự hai đứa muốn chơi trò hoàng tử và cô bé lọ lem, giờ rốt cuộc có chơi hay không?”

“Tụi con muốn kết hôn với cô bé lọ lem chứ không phải mẹ cô bé lọ lem!” Kỷ Khanh Khanh vẫn kiên trì nịnh nọt, “Bà nội, mời con gái của bà ra đi!”

Kỷ Đào Đào cũng đen mặt, cứ tưởng rằng bà nội sẽ tìm một chị gái xinh đẹp tới chơi với hai cậu, ai ngờ chính bà nội tự làm công chúa. Cậu tuy nhỏ nhưng không ngốc! Cưới bà nội về nhà, mẹ không tức đến giơ chân mới là lạ!

Trình Thất thầm mắng một câu, cười nói, “Chúng ta chỉ đang chơi trò chơi, không cần nghiêm túc tới vậy!” Bà đã mặc thành thế này, không thể nể mặt tí sao?

Kỷ Khanh Khanh đang thất vọng, thì liếc thấy ngoài cửa có hai người tới, mắt sáng lên, xông ra ngoài, “Mẹ, mẹ, mẹ!” Sau đó nhảy cẩng lên ôm lấy Hạ Mộng Lộ.

Hạ Mộng Lộ thuận thế khom lưng tiếp được.

Hừ, quả là nhà giàu có khác! Cả khu biệt thự đi mãi không hết! ‘Trình Gia Trang’, không phải ý nghĩa là địa bàn của Trình Thất sao? Vừa thấy đã muốn đổi tên thành ‘Hạ Gia Trang’ rồi!

Hạ Mộng Lộ một tay ôm, một tay dắt, xoay người nói với hai đứa nhỏ, “Đi!”

Lạc Viêm Hành đứng hình, kinh ngạc nhìn Lạc Vân Hải, không ngừng nháy mắt ra hiệu, ‘Không muốn gây chuyện thì mau dẫn vợ con về đi!’

Lạc Vân Hải bất đắc dĩ cau mày ‘Con sẽ cố gắng hết sức!’

“Đứng lại!”

Quả nhiên, Hạ Mộng Lộ chưa đi được hai bước, đã nghe thấy một tiếng rống nhức cả màng nhĩ. Trình Thất tiến lên, đứng chắn trước mặt ba mẹ con, nghiến răng nói, “Cô nghĩ đây là chỗ nào? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?”

“Bà nội, mẹ, hai người đừng gây gổ, có được không?” Kỷ Đào Đào khổ sở nhìn hai người, cậu thích cả mẹ và bà nội, tại sao hai người họ không thể sống chung hòa bình chứ?

Kỷ Khanh Khanh cũng bĩu môi, “Mẹ, bà nội rất tốt với tụi con! Mẹ xem bà nội còn mặc đầm công chúa chơi với tụi con nè!”

Nghe vậy, Hạ Mộng Lộ biết nhà họ Lạc đã hoàn toàn thu phục được hai đứa nhóc rồi. Cô là người lớn, há có thể làm khó hai đứa nhỏ? Người lớn phải dùng cách của người lớn để giải quyết vấn đề!

Hạ Mộng Lộ trừng Trình Thất nói, “Hai đứa nhỏ là con tôi, giờ tôi đã ở chung với con bà, muốn dẫn hai đứa nhỏ về, có gì sai?”

“Đó cũng là cháu nội ta! Ta có không cho hai đứa về đâu? Hoặc là về đây, hoặc ở riêng nhưng để hai đứa nhỏ lại!” Trình Thất chống nạnh nói.

Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay, xoay người hét lớn, “Lạc Vân Hải! Tôi mặc kệ! Hôm nay tôi phải dẫn hai đứa nhỏ đi!”

Hừ, tìm người giúp đỡ? Trình Thất cũng hét lên, “Lạc Viêm Hành! Nếu hôm nay hai đứa nhỏ bị dẫn đi, chúng ta sẽ tới Cục Dân Chính ly hôn!” Làm như bà không có chồng vậy?

“Ly hôn? Hừ, ai sợ ai chứ? Lạc Vân Hải, hôm nay anh không dẫn hai đứa bé đi cho tôi, tôi cũng ly hôn!” Hạ Mộng Lộ giận nói. Náo loạn om sòm, ai mà không biết?

Lạc Vân Hải và Lạc Viêm Hành bốn mắt nhìn nhau. Không nghiêm trọng như vậy chứ?

Lạc Vân Hải biết chuyện này phải có một kết thúc hợp lý, nếu không tình cảm vất vả lắm mới thành lập được giữa anh và Hạ Mộng Lộ sẽ lại trở về điểm xuất phát, bèn khổ sở nhìn Lạc Viêm Hành, “Cha, dù sao cha cũng lớn tuổi vậy rồi, ly hôn hay không cũng không khác gì! Hơn nữa, trong mắt con, cha và mẹ chẳng khác gì đang ly hôn, mỗi ngày bị mẹ áp bức sống không bằng chết, nói không chừng, ly hôn xong mẹ sẽ không áp bức được cha nữa!”

Lạc Viêm Hành nghiến răng, trừng Lạc Vân Hải nói, “Chết vinh còn hơn sống nhục!”

“Cha thấy chết mà không cứu sao? Con còn trẻ, lại là con trai duy nhất của cha!”

“Cha cũng là người cha duy nhất của mày!”

“Cha, lùi một bước trời cao biển rộng!”

Lạc Viêm Hành xanh mặt, “Lùi một bước, cha sẽ không còn vợ nữa!”

Trình Thất và Hạ Mộng Lộ càng nghe càng giận. Hai người không mau lại đây giúp một tay, đứng đó đấu võ mồm có ích lợi gì?

Lạc Vân Hải suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, “Rốt cuộc phải làm sao?”

Lạc Viêm Hành nhìn hai người kia nói, “Hai người cứ coi như tôi vô hình đi!”

“Con cũng vậy! Hai người tự giải quyết đi!” Lạc Vân Hải ngồi xuống bên cạnh Lạc Viêm Hành.

Hạ Mộng Lộ tức đến nghiến răng. Sao cô lại tìm một người vô dụng như vậy làm núi dựa chứ? Giờ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!

Trình Thất cười lạnh, vén tay áo lên, “Thật lâu không luyện võ rồi, coi như làm nóng người!”

“Mẹ, bà nội rất mạnh đó!” Kỷ Đào Đào nhỏ giọng nhắc nhở.

Hạ Mộng Lộ đã nhìn ra, Trình Thất biết võ, nhưng không thể để khí thể của đối phương lấn át bèn nói, “Tới thì tới, ai sợ ai! Tìm một nơi rộng rãi chút đi!”

“Đi!”

“Này này này, hai người định làm thật à?” Lạc Viêm Hành sốt ruột khuyên, “Trình Thất! Bà đừng quá đáng!”

“Hạ Mộng Lộ, em định đánh thật?” Lạc Vân Hải kéo cô qua một bên, “Mẹ sắp bảy mươi rồi, em thật muốn cả đời xung đột với bà? Em hãy suy nghĩ kỹ một chút đi!”

“Cút ngay!”

“Lăn qua một bên đi!”

Trình Thất và Hạ Mộng Lộ đồng thời la to.

Hạ Mộng Lộ đẩy Lạc Vân Hải qua một bên xong, liếc Trình Thất một cái. Hai người một trước một sau, chạy ra vườn.

Lạc Viêm Hành và Lạc Vân Hải bất đắc dĩ chạy theo. Nếu để hai người đánh thật, chắc chắn cả đời này sẽ không thể làm hòa được!

Hạ Mộng Lộ vén tay áo lên, nhìn chằm chằm vào Trình Thất. Hai người cứ giằng co như vậy hồi lâu.

“Bắt đầu!” Chợt, Trình Thất hô to một tiếng.

Lạc Vân Hải vội vàng xông tới, vừa định kéo Hạ Mộng Lộ ra.... ...

“Kéo búa bao!”

“Kéo búa bao!”

Mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Trình Thất ra búa, Hạ Mộng Lộ ra bao.

Chuyện này...... Làm sao có thể? Trình Thất đen mặt la, “Cô giỏi lắm, dám ăn gian?”

Hạ Mộng Lộ thấy thắng thua đã phân, lập tức giơ tay lên môi hôn một cái, đắc ý nói, “Bà già! Đây không phải là đánh bài, tôi làm sao ăn gian được? Nghe nói xưa nay bà là người có máu mặt, đừng chơi trò thua không chịu nhận nha!” Chẳng lẽ muốn đổi ý?

“Cô.... ...” Trình Thất hừ cười, “Trước giờ Trình Thất ta nói một là một hai là hai! Bớt vênh váo đi!” nói xong đen mặt bước phăng phăng về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Lạc Viêm Hành than thở lắc đầu, đi theo Trình Thất. Sợ là dỗ mười ngày nửa tháng cũng chưa nguôi được đây!

Hạ Mộng Lộ vui vẻ kéo hai đứa nhỏ ra xe. Muốn đấu với cô? Tự tìm chết!

Lạc Vân Hải thầm đổ mồ hôi lạnh, cứ tưởng sẽ đánh một trận tơi bời! Mớ võ như mèo quào của Hạ Mộng Lộ chắc chắn không phải là đối thủ của mẹ anh. Cũng may mẹ anh không phải là người ỷ mạnh bắt nạt nhỏ, nếu không, anh dám chắc, cô không chết cũng tàn phế. Anh không biết, tại sao Hạ Mộng Lộ đang tức đến sùi bọt mép vẫn có thể đi chơi kéo búa bao gì đó, anh chỉ biết hai người không hề ngốc, chỉ nhìn vào mắt nhau đã có thể thống nhất phương án giải quyết vấn đề.

Vậy cũng xem như hai người rất ăn ý?

Lạc Vân Hải sờ cằm, thật ra không ăn ý vẫn tốt hơn một chút, nếu không, hai người song kiếm hợp bích, nhà họ Lạc chẳng phải sẽ bị họ làm cho trời long đất lở? Anh cũng sẽ thành người không hề có tiếng nói trong gia đình!

“Ha ha ha ha, cười chết mất, ha ha ha, hai con có thấy vẻ mặt vừa rồi của bà ta không, chắc là đang tức muốn chết đây, ha ha ha!”

Ở ghế sau, Hạ Mộng Lộ cười đến ngã trái ngã phải. Hôm nay đúng là một ngày tốt lành!

Hai đứa nhỏ thấy mẹ cười vui vẻ, cũng không có lương tâm cười theo.

“Ba người đủ chưa? Buồn cười lắm sao?” Chắc chắn mẹ anh đang khóc một mình trong phòng.

Hai người này, cứ lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui, là khắc tinh trời sinh sao?

Hạ Mộng Lộ dừng cười, nhìn Lạc Vân Hải đầy thất vọng, “Lạc Vân Hải, tôi còn chưa tính sổ với anh đó! Vừa rồi tại sao không giúp tôi?” Đáng ghét! Để cô chiến đấu một mình trên địa bàn của bà già kia! “Ly hôn đi!” Chỉ cần ly hôn, Trình Thất mới không có lý do giành con với cô. Cô đã tra luật rồi, người mẹ đơn thân có quyền nuôi dưỡng con.

Lạc Vân Hải đau đầu nói, “Em đừng ép tôi! Bà là mẹ tôi, sao tôi có thể giúp em đánh mẹ?”

“Vậy thì tự tôi chiến đấu! Chỉ cần ly hôn, tôi là người độc thân, không tin mẹ anh có thể muốn làm gì thì làm!”

Lạc Vân Hải đen mặt, “Không!”

“Không phải anh vẫn luôn nói muốn ly hôn sao?”

“Tôi muốn ly hôn là bởi vì muốn dùng chính tên của tôi đi đăng ký kết hôn lại với em, mà không phải ly hôn theo kiểu em nói, cho nên, không!

“Anh.... .....”

Kỷ Khanh Khanh ôm cổ Hạ Mộng Lộ, ra sức lắc, “Mẹ, tại sao mẹ và cha lại cãi nhau? Giờ con hơi lo cho bà nội!” Không biết bà nội thế nào rồi, nhất định là đang rất khổ sở.

Nghe vậy, Hạ Mộng Lộ không thể không tạm dừng. Qua chuyện này, cô đã biết Lạc Vân Hải không thể nào giúp cô. Chắc chắn anh ta còn ước gì hai đứa nhỏ ở suốt bên đó, nếu không đã không nói cho anh ta hai tháng gì đó!

Đối với cô, hai đứa nhỏ chính là mạng sống, cô lại không thích tới cái nhà kia, nên cô tuyệt đối không thể nhịn.

Lạc Vân Hải cảm thấy rất mệt mỏi. Hạ Mộng Lộ không thể chia xa với hai đứa nhỏ chính là vì ba mẹ con sống nương tựa nhau quá lâu, đã trở thành một thói quen khó từ bỏ. Qua chuyện hôm nay, anh rút ra kết luận, chỉ có một biện pháp để giải quyết triệt để vấn đề, đó là để cô mang thai lần nữa. Lúc đó cô không có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ, không chừng còn xin mẹ anh đón tụi nhỏ đi nữa kìa!

Nhà Kỷ Lăng Phong.

Thái Bảo Nhi ngày nào cũng làm việc ở công ty xong thì đến chăm sóc cho Lam Băng nên khá mệt mỏi, sẵn hôm nay được nghỉ phép, bèn ngã xuống ghế sa lon mơ màng ngủ say.

Cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời mang theo làn gió mát tiến vào trong thổi tung rèm cửa. Lam Băng đang ngồi bên cạnh đọc sách.

Kỷ Lăng Phong cầm một tấm mền nhẹ nhàng tới gần đắp cho Thái Bảo Nhi. Anh ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt cô, nở nụ cười dịu dàng, sau đó cúi người khẽ hôn lên miệng cô.

Thái Bảo Nhi cau mày, mơ hồ cảm giác như đang nằm mơ, khẽ hé mắt, thấy là Kỷ Lăng Phong bèn nhắm mắt nâng cằm lên đáp lại.

Kỷ Lăng Phong ngẩn người, ôm lấy đầu cô, giống như được voi đòi tiên, vói lưỡi vào miệng cô, làm sâu sắc thêm nụ hôn khó mà có được này.

Thái Bảo Nhi bỗng nhận ra đây không phải là mơ, vả lại, Kỷ Lăng Phong đã trèo lên ghế sa lon nằm đè lên người cô. Cô trợn to mắt, “Ưm!”

“Tôi nhịn sắp chết rồi!” Kỷ Lăng Phong nhỏ giọng oán trách, kéo tay Thái Bảo Nhi đưa về phía bụng dưới, “Có thể không?” Anh không cần tình yêu theo chủ nghĩa Platon, anh muốn tăng tốc, có lẽ sau khi ‘gạo nấu thành cơm’, cô mới có thể tiếp nhận anh.

“Không sợ tôi lại đang lợi dụng cậu sao?” Thái Bảo Nhi ngừng kháng cự, bắt đầu giúp Kỷ Lăng Phong giảm bớt khổ sở.

Kỷ Lăng Phong cảm thấy như máu nóng đang sôi trào khắp người, nhẹ nhàng lắc đầu, “Một cô gái có thể giúp đỡ người khác không cần báo đáp, chắc chắn không phải người đáng ghét. Hơn nữa tôi yêu em, coi như bị em lợi dụng, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”

Thái Bảo Nhi lộ ra vẻ mặt đau lòng, sờ sờ gò má Kỷ Lăng Phong, “Vào phòng đi!”

“Được!” Kỷ Lăng Phong vui vẻ lật người xuống đất, ôm ngang Thái Bảo Nhi vào phòng mình, sau đó vội vã lăn lên giường.

“Có vẻ khá rành!” Thái Bảo Nhi thấy Kỷ Lăng Phong cởi quần áo rất nhanh chóng bèn chế nhạo.

Kỷ Lăng Phong cười cười, “Chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa từng thấy heo chạy! Đây thật là lần đầu tiên của tôi, em nên cảm thấy may mắn mới đúng! Không cho nói chuyện nữa, nhắm mắt lại!” Lúc này còn sức suy nghĩ lung tung, xem ra anh phải cố gắng hơn mới được!

Ngoài phòng, Lam Băng khẽ cười một tiếng. Thái Bảo Nhi, không ngờ cũng có ngày cậu mất lý trí thế này!

Thời khắc ngọt ngào thường khiến mọi người trầm luân vào, có thể chỉ là vì một ánh mắt, hoặc một cử chỉ mờ ám nho nhỏ, đã có thể nổi lửa, sau đó là vực sâu vạn kiếp bất phục!

Thái Bảo Nhi, cậu đã có một cuộc hôn nhân thất bại, thêm một lần nữa, cậu chịu nổi không? Sáu năm, mọi thứ đã khác trước rất nhiều. Lạc Vân Hải và Hạ Mộng Lộ kết hôn, có con gần năm tuổi. Nhạc Tử Tuyền cũng đã có chồng. Còn nhớ nhóm chúng ta đã từng rất thích tụ tập chơi đùa với nhau, khi đó thật vui vẻ, cơ hồ quên hết mọi buồn phiền.

Lam Băng khẽ vuốt ve cái bụng hơi nhô ra của mình. Con yêu, con thì sao? Đã tiễn con đi đến bảy lần, không ngờ con lại tới, có cùng một linh hồn không? Lần này mẹ sẽ cố hết sức sinh con ra, cho con được tới thế giới này, cho con tất cả tình yêu của mẹ. Mẹ đã từng lúc nào cũng nghĩ làm sao để giết người khác, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, mẹ sẽ an phận làm người bình thường, không có thù hận, chỉ có yêu!

Trong phòng, ‘trận chiến’ đã kết thúc, Kỷ Lăng Phong ôm Thái Bảo Nhi, vui vẻ nói, “Tôi mặc kệ lúc trước em thế nào, nhưng bắt đầu từ hôm nay, Thái Bảo Nhi em chính là của một mình tôi!” Anh biết đây không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng vậy thì sao? Anh muốn là trái tim cô, chứ không phải là lần đầu của cô.

Thái Bảo Nhi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ngồi dậy mặc quần áo, “Cậu nghĩ nhiều quá!”

“Người đàn ông kia nhất định là rất đáng ghét! Chẳng lẽ anh ta có ngoại hình giống tôi?” Cho nên cô mới ghét anh như vậy? Cô không thấy anh và hắn ta hoàn toàn khác nhau sao? Vừa rồi còn rất nhiệt tình mà!

“Kỷ Lăng Phong, vừa rồi chỉ là do tôi đang mơ, tôi.......”

Kỷ Lăng Phong nhíu mày, ngồi dậy theo, “Mơ? Như vậy không phải chứng minh em ngay cả trong mơ cũng muốn thế này với tôi sao? Thái Bảo Nhi em đừng tự lừa mình dối người nữa! Em yêu tôi, vì sao còn phải phản kháng? Lúc tôi hôn em, tim em đã đập rất nhanh!”

Thái Bảo Nhi thở dài. Cô không phải là thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu, vì sao còn không kiềm chế được thế này? Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng nói với Lam Băng, “Lam Băng, giờ cậu đã khá hơn nhiều rồi, Mộng Lộ sẽ thường xuyên đến thăm cậu, Tiểu Hứa sẽ đến mỗi ngày, Kỷ Lăng Phong lại có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, có lẽ tôi sẽ không đến mỗi ngày nữa, xin lỗi!” Nói xong, cô cầm lấy giỏ xách chạy đi.

Lam Băng gật đầu. Xem đi, tất cả ngọt ngào đều có khổ sở làm nền, cũng đúng, không có khổ, làm sao thấy ngọt?

Kỷ Lăng Phong vội vàng kéo khóa quần, xông ra ngoài, “Bảo Nhi, chờ tôi một chút.......”

Trên phố, Thái Bảo Nhi chạy nhanh đi, nhưng cuối cùng Kỷ Lăng Phong vẫn đuổi kịp đứng chắn trước mặt cô.

“Tôi đang rất nghiêm túc! Bảo Nhi! Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau? Em nói cho tôi biết được không? Người đàn ông kia là ai? Rốt cuộc anh ta đã làm gì em? Nói cho tôi biết đi!”

Thái Bảo Nhi cúi thấp đầu, “Kỷ Lăng Phong, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa!”

Kỷ Lăng Phong giận điên lên, “Đầu óc em có vấn đề phải không? Vừa ngủ với tôi xong lại muốn mỗi người một ngả, lần đầu tiên của tôi mất giá vậy sao?”

Thái Bảo ngẩng mặt lên, nước mắt rơi xuống như mưa, hoàn toàn không quan tâm vẫn đang ở trên đường, nức nở nói, “Kỷ Lăng Phong, cậu nói yêu tôi, vậy cậu thật sự hiểu rõ tôi sao? Tình yêu của cậu đối với tôi mà nói chỉ là một loại châm chọc, một loại tổn thương! Muốn biết tại sao đúng không?” Cô lấy một mớ giấy chứng minh nhân dân, giấy ly hôn, bằng tốt nghiệp, giấy tờ bất động sản ném vào người Kỷ Lăng Phong, “Đây chính là nguyên nhân chúng ta không thể ở bên nhau, cậu có thể tiếp nhận sao?”

Kỷ Lăng Phong nhìn vào chứng minh nhân dân của Thái Bảo Nhi, phản ứng đầu tiên: không hổ là Bảo Nhi của anh, ngay cả hình trên chứng minh nhân dân cũng đẹp như vậy! Nhưng khi nhìn vào ngày tháng năm sinh của cô thì nụ cười đã dần héo, ba mươi hai? Anh đần độn bẻ ngón tay tính, “Hai lăm, hai sáu, hai bảy.... ..... Ba mốt, ba hai......” Bảy....... Bảy tuổi, sao có thể như vậy? Tiếp theo thấy tên chồng cũ của cô trên giấy ly hôn thì không còn bình tĩnh được nữa, mặt trắng bệch. Lạc Vân Hải....... Cô thật sự là con gái của chủ tịch tập đoàn Thái Thị, “Em.... ... Thật là......”

Thái Bảo Nhi lấy tất cả giấy tờ nhét lại vào giỏ xách, gật đầu nói, “Không sai, tôi cố tình giấu tuổi để xin vào công ty Lam Đồ, bởi vì rất nhiều người thích bàn tán sau lưng tôi. Kỷ Lăng Phong, những thứ này cậu có thể tiếp nhận không? Vẫn yêu tôi chứ?” Trong câu hỏi ẩn giấu sự mong đợi.

Kỷ Lăng Phong đỏ mắt, chậm rãi lui về phía sau, giọng khàn khàn, “Xin lỗi!” rồi xoay người chạy đi. Bảy tuổi.... ... Chênh lệch quá nhiều.....

Thái Bảo Nhi cắn chặt môi dưới, mất hồn xoay người đi. Cô không còn nghe rõ những lời bàn tán bên tai của những người đi đường nữa. Cô không trách Kỷ Lăng Phong, đây không phải lỗi của cậu ta, là do cô gạt cậu ta trước. Hơn nữa, cô cũng không có tư cách yêu cầu một thanh niên yêu một bà cô già như cô.

Kỷ Lăng Phong, nhất định cậu sẽ tìm thấy ‘nữ thần’ thực sự dành riêng cho cậu. Rất xin lỗi vì đã lừa gạt tình cảm của cậu!

Thái Bảo Nhi không đi nổi nữa. Cô ngồi chồm hổm vào góc đường, ôm đầu gối vùi mặt vào, thân thể không ngừng run rẩy. Tại sao con đường tình cảm của cô luôn nhấp nhô như vậy? Kỷ Lăng Phong, tôi biết tình yêu đáng quý tới cỡ nào, tôi đã từng vì tình yêu mà bỏ qua tất cả, nhưng tôi thất bại, hôm nay, tôi muốn giữ cậu lại, vẫn bị thất bại!

Đột nhiên thật muốn trở lại khi còn bé, mỗi ngày làm nũng với cha mẹ, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Ngày qua ngày, càng lớn lại càng cô đơn, càng khổ sở.

Tập đoàn Thái Thị.

“Chỗ này không thể như vậy, giới trẻ bây giờ thích thiết kế góc cạnh một chút!” Mẹ Thái giơ một chiếc nhẫn kim cương lên xem, bất mãn lắc đầu, “Không đủ tinh tế! Phần bạch kim càng tỉ mỉ càng tốt, nếu không các cậu dùng kim cương đỏ thử xem......”

“Két!”

Nghe tiếng cửa mở mọi người đều quay đầu lại nhìn. Mẹ Thái thấy mặt con gái toàn nước mắt, bèn nói “Mọi người đi trước đi!”

“Vâng!”

Mọi người rời đi, không quên chào Thái Bảo Nhi một cái, nhân tiện đóng chặt cửa.

Mẹ Thái dịu dàng nhìn con gái, “Sao vậy?”

Thái Bảo Nhi tiến lên ôm thật chặt mẹ mình, “Mẹ.... ....... Hu hu.... Mẹ.... .... Con mệt mỏi quá.... ..... Thật sự rất mệt mỏi!”

“Bé ngoan, đừng khóc, nói cho mẹ nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện lớn cách mấy, không phải còn có cha mẹ gánh cho con sao?” Đứa nhỏ ngốc, sao con luôn tự làm mình khổ sở như vậy? Ba mươi hai rồi, còn tới khóc nhè.

Thái Bảo Nhi lắc đầu một cái, khóc thút thít không ngừng. Trong vòng tay mẹ mới luôn là ấm áp nhất, vĩnh viễn sẽ không giống như Lạc Vân Hải vứt bỏ cô, càng không giống Kỷ Lăng Phong xoay người rời đi.

Mẹ Thái cười hiền lành, “Một mình sống qua ngày, tất nhiên sẽ rất mệt mỏi. Bảo Nhi, biết vì sao trên thế gian lại có vợ chồng không? Bởi vì một nửa còn lại sẽ giúp con không thấy mệt mỏi. Lạc Vân Hải không quý trọng con, không có nghĩa là tất cả đàn ông trên đời đều không quý trọng con! Lúc đầu mẹ đã nói, đừng nóng nảy, nó nói ly hôn thì đồng ý ngay? Không phải con chưa từng nghe, tình yêu không thể thay cơm ăn, dù không có tình yêu, tối thiểu mẹ tin lạc Vân Hải cũng sẽ không đối xử tệ với con. Coi như nó dám đối xử tệ với con, còn có cha mẹ mà! Nó khiến con mất đi đứa nhỏ, lại thiếu chút bỏ mạng, nó dám khi dễ con sao? Bây giờ mới khóc, có ích gì?”

“Hu hu hu hu!” Thái Bảo Nhi liên tục lắc đầu. Sao cô có thể nói cho mẹ biết, cô lại thất bại đây?

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, vẫn không quên được sao? Để mẹ giới thiệu cho con một đứa khác tốt hơn. Đó là con trai của tổng giám đốc ngân hàng, mặc dù đã từng ly hôn, nhưng là vì vợ của nó qua đời, chứ không phải vì tính tình nó không tốt, ba mươi bốn, hợp tuổi với con, cũng đẹp trai, con thấy sao?”

Thái Bảo Nhi lau nước mắt, tự giễu, “Con nói rồi, con không muốn kết hôn! Về sau mẹ đừng nói với con những lời này nữa!”

Mẹ Thái đen mặt nói, “Nói lung tung! Không kết hôn? Không kết hôn, tương lai sẽ ra sao? Già rồi, muốn tìm một người tâm sự cũng không có, tất nhiên con có tiền dưỡng lão, nhưng chỉ tiền không là không đủ. Hơn nữa con không còn nhỏ, đã ba mươi hai, còn từng ly dị, đừng quá kén cá chọn canh! Dĩ nhiên chúng ta luôn muốn tìm một người đàn ông thành đạt, nhưng nếu đã là người đàn ông thành đạt, hơn ba mươi còn có thể chưa kết hôn sao? Muốn gặp được đàn ông tốt thì phải tìm sớm!”

“Mẹ!” Thái Bảo Nhi muốn khóc cũng khóc không nổi nữa, lần nào cũng là mấy câu này.

Mẹ Thái biết con gái không thích nghe những lời này, đành thở dài nói, “Được, được, không nói thì không nói! Hôm nay sao vậy? Có phải bị ai bắt nạt?”

“Không có, chỉ là đột nhiên nhớ mẹ! Tối con sẽ về nhà ăn cơm với cha mẹ!”

“Được! À, con cũng nên cân nhắc việc trở về tiếp quản công ty đi, cha mẹ già rồi, chẳng làm được mấy năm nữa!”

“Con biết rồi!”

Dù không muốn, vẫn phải trở lại! Đây chính là cuộc sống, không phải bạn không nghĩ làm là có thể không làm.

“Con thắng! Cha đưa tiền đây!”

Lạc Vân Hải đen mặt đưa một ngàn ra, nhìn đống tiền giấy trong tay ba mẹ con Hạ Mộng Lộ, lại nhìn đống bài trong tay mình, “Chẳng lẽ ba mẹ con đã bàn trước, lập phe ăn tiền của cha?”

Kỷ Khanh Khanh bất mãn nói, “Cha, là do cha hoàn toàn không biết chơi! Vừa rồi lập nhóm với cha thì tiền của tụi con đều bị mẹ thắng sạch rồi!”

Hạ Mộng Lộ lấy tiền từ tay Lạc Vân Hải xong nói, “Ha ha, ba người còn non lắm!”

“Không chơi nữa!” Lạc Vân Hải ném bài xuống. Chơi từ nãy đến giờ vẫn chưa thắng lần nào, chẳng vui gì cả, “Tôi đang định thuê người giúp việc, em muốn mấy người?”

“Mấy người cái gì?” Hạ Mộng Lộ liếc một cái, “Không phải đã có sẵn người giúp việc rồi sao? Mỗi sáng sớm anh làm đồ ăn sáng cho ba mẹ con tôi xong, tôi sẽ rửa chén. Trước kia lúc ở Phổ Đà anh vừa biết nấu cơm vừa có thể rửa chén dọn dẹp nhà cửa, giờ khôi phục trí nhớ, lại lười như heo?”

Lạc Vân Hải đen mặt, “Mộng Lộ! Trong lòng em, Lạc Vân Hải tôi chính là một người giúp việc?”

Hạ Mộng Lộ cười cười, “Chẳng lẽ anh không biết tiêu chuẩn của người chồng tốt thời đại mới sao? Vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình vừa bao hết việc nhà!”

“Còn phải giặt vớ thối cho con!” Kỷ Khanh Khanh giơ chân nhỏ lên.

“Còn phải tắm cho con!” Kỷ Đào Đào giơ tay.

Lạc Vân Hải càng nghe sắc mặt càng lạnh, “Tôi bao hết vậy em làm gì?”

Hạ Mộng Lộ nhún vai, “Tôi phải đi làm!”

“Chẳng lẽ tôi không cần đi làm?”

“Anh không nghe thấy sao? Vừa kiếm tiền nuôi gia đình vừa bao hết việc nhà?”

Lạc Vân Hải đột nhiên có hơi hối hận vì quyết định ở chung. Rõ ràng đang cố tình gây khó dễ cho anh!

“Thuê người giúp việc đi, tiền tôi tự trả! Cũng may tôi có thể kiếm tiền, nếu không chắc chắn sẽ bị ba người hành hạ đến chết!” Cái gì mà người chồng tốt thời đại mới? Phụ nữ bây giờ càng ngày càng làm biếng, ở thời phong kiến, dám nói với chồng như vậy thì đã bị bỏ từ sớm rồi!

Hạ Mộng Lộ vừa nghe Lạc Vân Hải sẽ bỏ tiền, bèn nói, “Vậy thuê nhiều chút, tìm luôn một quản gia! À, thứ ba năm sáu anh đứa đón bọn nhỏ đi học, hai tư tôi đưa!”

“Tại sao tôi đến cả ba ngày?”

“Vì tôi là phụ nữ! Phụ nữ phải được ưu tiên! Anh không có quyền cự tuyệt những điều tôi nói! Thêm nữa, anh xem cái này đi!” Hạ Mộng Lộ ném một bản hiệp nghị qua.

Lạc Vân Hải ngạc nhiên nhận lấy, đọc lên, “Sau khi ở chung, không được can thiệp chuyện riêng của nhau, không được quấy rối tình dục lúc ăn cơm, lúc ngủ, lúc thức dậy.......” Có phải hơi tự kỷ hay không? Ai mà thèm quấy rồi tình dục cô lúc ăn cơm chứ? “Người trái quy định, phải tự động ra khỏi nhà, không được quay về.”

“Em hay lắm! Rõ ràng là muốn chiếm nhà của tôi!”

Hạ Mộng Lộ thản nhiên hỏi, “Ý anh là anh sẽ quấy rối tôi?” Càng già càng không đứng đắn!

Lạc Vân Hải nhếch môi cười, ký tên vào bản hiệp nghị. Anh sẽ không ‘quấy rối’ mà là trực tiếp ‘thực hành’.

Tối, hai người dỗ bọn nhỏ ngủ xong, lần lượt trở về phòng.

Lạc Vân Hải nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ phòng bên cạnh, đứng trước gương tự ngắm một lát, thay áo ngủ xong nhìn về phía cửa thông nghĩ: mới ngày đầu tiên thôi! Có phải gấp quá không? Nhưng người yêu ngủ ở sát vách, không đoạt tới tay, thì cầm thú cũng không bằng!

Lạc Vân Hải nghĩ vậy bèn mở cửa xông qua.

Hạ Mộng Lộ đang sấy tóc, thấy Lạc Vân Hải xông qua, lập tức giữ chặt khăn tắm đang quấn trên người, đề phòng nói, “Anh muốn làm gì? Lạc Vân Hải, tôi cảnh cáo anh, tôi đã nói không muốn có quan hệ gì với anh hết!”

“Mộng Lộ, chúng ta đều là người trưởng thành, đã ở chung, còn là vợ chồng, ngay cả con cũng có, có nhất thiết phải trở mặt thế này không?” Lạc Vân Hải tới gần, chống hai tay trên vách tường sau lưng Hạ Mộng Lộ, nhắm mắt ngửi mùi thơm tản ra từ người cô, nghiêng đầu ngậm vành tai cô, “Em không muốn sao?”

Muốn? Muốn gì? Chắc chắn dù cô có nói ‘không’, người đàn ông này cũng sẽ không bỏ qua cho cô, “Anh..... Anh xa ra một chút!” Hạ Mộng Lộ chưa nói xong, đã cảm giác có một đầu lưỡi đang liếm quanh viền tai cô. Ba mươi năm qua cô chỉ trải qua một lần yêu duy nhất trong đời, đột nhiên bị âu yếm như vậy, lại trong hoàn cảnh bốn về vắng lặng, khiến dục vọng nguyên thủy bỗng đột nhiên kêu gào.

Lạc Vân Hải kéo hai tay Hạ Mộng Lộ vòng qua eo anh, cố gắng khiến cơ thể hai người dính sát hết mức có thể, hung hăng mút một cái chỗ động mạch ở cổ cô.

“Ưm!” Hạ Mộng Lộ cố gắng đấu tranh tư tưởng, lúc khăn tắm sắp bị kéo xuống thì dùng toàn bộ sức lực đẩy Lạc Vân Hải đẩy ra, chỉ tay ra ngoài cửa, “Anh đi đi!”

“Em đừng quá đáng! Sự nhẫn nại của tôi là có hạn, hơn nữa điều này hoàn toàn hợp pháp! Tôi là chồng em, em là vợ không phải nên thỏa mãn cuộc sống về đêm của tôi sao?” Lạc Vân Hải híp mắt nói. Đồng ý vào ở chẳng phải là đại biểu đã tiếp nhận anh sao?

Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay, “Ai kết hôn với anh? Tôi không nhớ trên giấy đăng ký kết hôn có ba chữ ‘Lạc Vân Hải’!”

Lạc Vân Hải hừ lạnh, “Đừng giả ngu với tôi! Hoắc Hâm chính là tôi, tôi chính là Hoắc Hâm!” Nói xong lại định ôm Hạ Mộng Lộ.

“Được! Vậy chúng ta ly hôn đi! Sau khi ly hôn anh muốn tìm ai kết hôn thì tìm!” Đáng ghét! Ngay ngày đầu tiên đã làm vậy với cô! Đồ heo tng trùng lên não!

Lại ly hôn!

Ly hôn...... Cũng không có gì không tốt! Đổi Hoắc Hâm thành Lạc Vân Hải.... ...

Lạc Vân Hải suy nghĩ một chút, cười mập mờ, nâng cằm Hạ Mộng Lộ lên, giọng khiêu khích, “Ly hôn, không phải không được, nhưng Lạc Vân Hải tôi chưa bao giờ làm một vụ mua bán thua lỗ. Chỉ vì em mà tôi đã từng ly hôn và cấm dục hơn năm năm, dù thế nào cũng thấy rất uất ức! Giờ ‘làm’ bảy ngày bảy đêm, nếu em có thể khiến tôi chịu phục, tôi sẽ ký tên không một câu oán hận!”

Hạ Mộng Lộ thầm nghĩ: Thật hay giả đây? Ly hôn là mục tiêu phấn đấu lớn nhất hiện giờ của cô, một khi ly hôn xong, cô sẽ nghĩ biện pháp tống Lạc Vân Hải ra ngoài, như vậy biệt thự này sẽ là của mình cô. Bà lão Trình Thất cũng không có lý do tới cướp con cô nữa. Ai cũng biết Lạc Vân Hải là Hoắc Hâm, cô không thừa nhận cũng không được, nhân chứng quá nhiều.

Hạ Mộng Lộ hỏi ngược lại, “Nếu anh thua rồi không chịu nhận thì sao?”

Lạc Vân Hải giơ tay thề, “Nếu tôi thua mà không chịu nhận, trong vòng ba năm sẽ phá sản!” Anh đang rất nghiêm túc! Buồn cười, sao anh có thể thua được!

“Đồng ý!” Hạ Mộng Lộ lập tức nói. Việc này sao có chuyện phụ nữ thất bại! Chỉ có đàn ông ‘làm’ quá thì sẽ chết vì mất sức! Cứ coi như bị chó cắn một nhát! Cô đã trưởng thành, cần gì quan tâm nhiều cái gọi là trinh tiết? Hơn nữa trước đây chẳng phải chưa từng làm.

Hạ Mộng Lộ nhanh chóng gọi điện thoại xin nghỉ làm, tạm thời giao hai đứa nhỏ cho Kỷ Lăng Phong chăm sóc.

Đây là một cuộc chiến sống chết dai dẳng!

Lạc Vân Hải thấy vậy, nhếch khóe miệng. Có lúc cô cũng rất đáng yêu!

Lạc Vân Hải ôm ngang Hạ Mộng Lộ ném lên giường, cởi áo ngủ, nhào tới, hôn ngấu nghiến lên môi cô. Thật hoài niệm cảm giác này!

“Này.... ....” Có cần vội vã vậy không? Hạ Mộng Lộ thấy khăn tắm bị lấy đi, bỗng có chút hối hận, “Chờ một chút!”

Lạc Vân Hải đen mặt. Anh không chờ nổi một phút nào nữa! Không ‘tạo’ được con gái, vợ con anh sẽ chạy mất!

Lạc Vân Hải đang định tiếp tục hôn cô thì Hạ Mộng Lộ bỗng nghiêng đầu đi. Anh vuốt ve khuôn mặt cô, áy náy nói, “Thật xin lỗi, Mộng Lộ! Em yêu tôi sâu sắc như vậy, tôi lại muốn quên em. Tôi thừa nhận tôi rất đáng ghét, nhưng tôi cũng đã bị trừng phạt rồi! Năm năm này, tôi luôn phải một mình, một mình ăn cơm, một mình ngủ, cũng may còn có những kỷ niệm giữa chúng ta làm bạn.... ... Thật ra sau khi trở về, tôi và Bảo Nhi không hề ngủ với nhau, bởi vì trong đầu tôi đều là hình bóng em, cho nên căn bản không có tâm tư làm việc đó!”

Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân Hải, “Vậy sao ngày đó anh lại gật đầu?” Dù bị nước mắt làm nhòe nhưng cô vẫn muốn nhìn thẳng vào mắt anh, cô tin mắt anh sẽ không gạt người.

“Tóm lại tôi không hề có gì với Bảo Nhi hết! Nhưng giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này! Giờ tôi chỉ muốn em!” Cả đời này chỉ cần em!

Hạ Mộng Lộ hút hút mũi, nếu không có, vì sao không nói cho cô? Thấy cô khó chịu như vậy rất vui sao? Lạc Vân Hải, chừng nào thì anh mới có thể không khiến người ta khổ sở? Có biết lúc đó tim cô như đã vỡ vụn không?

Lạc Vân Hải cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt kia. Bảo bối, thật xin lỗi, em hay nghĩ này nói kia, nên tôi không thể không làm vậy. Em không chủ động, tôi lại chẳng làm gì thì chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn đối phương. Em khóc chứng tỏ em đã bắt đầu tiếp nhận tôi, mà không phải A Hải.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Hạ Mộng Lộ nghiêng đầu, “Chưa!”

Một từ này như nước lạnh sém chút dội tắt lửa tình của Lạc Vân Hải.

Không chịu đi vào khuôn khổ đúng không?

Lạc Vân Hải mạnh mẽ xoay đầu cô lại, hôn mạnh lên môi cô.

“Ưm ưm......” Đáng ghét! Cô đã nói chưa rồi, định cường bạo sao? Nhưng cô vừa động chân thì đã bị anh dùng chân đè lại, vừa định động tay, đã bị đè tay lên quá đỉnh đầu.

Thô lỗ, lưu manh!

Lạc Vân Hải đang rất kích động, nên động tác hơi dã man. Nhịn năm năm rồi, có thể không kích động sao? Anh dùng tốc độ nhanh nhất hợp làm một với Hạ Mộng Lộ, vùi mặt vào cổ cô, khàn khàn nói, “Vợ yêu, rốt cuộc chúng ta lại ở bên nhau! Em giỏi nhất!”

Lời Lạc Vân Hải giống như có ma lực, Hạ Mộng Lộ thôi không giãy dụa nữa, vòng tay qua cổ anh.

Dù thế nào, cô cũng phải ly hôn, nếu không bà già kia chắc chắn sẽ tiếp tục giành con với cô. Ngày nào chưa giải quyết dứt khoát chuyện này, thì đừng mong được sống yên ổn! Vừa nhớ tới gương mặt già nua của bà ta thì cô đã giận đến ngứa răng.

Hạ Mộng Lộ, cố gắng lên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio