Nam Y……
Nam Y khó có thể tưởng tượng Bắc Tịch còn có một mặt hung dữ như vậy, từng câu nói ra đều mang theo tức giận.
Nàng lại gần, quả nhiên thấy ba bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đó.
Đào Hề là người đầu tiên nhìn thấy nàng, vốn dĩ đang lười biếng trộm xoa cánh tay đột nhiên ánh mắt sáng lên, vui mừng hô một tiếng: “Sư phụ!”
Nam Y đang muốn đáp lại nàng, lại nghe thấy giọng nói căng thẳng, ngữ khí hung tàn của Bắc Tịch vang lên: “Đừng tưởng rằng gạt ta là sư tôn tới là ngươi có thể không cần luyện nữa! Nói cho ngươi biết kể cả hôm nay sư tôn thật sự xuất quan, ngươi cũng phải luyện tốt mới có thể đi!”
Nam Y:……
Thật là hung dữ, hóa ra ngày thường hắn là cái dạng này sao?
Hắn vừa nói xong, Nam Y cũng không kìm lại hơi thở trên người mình nữa, nàng vừa mới phóng khí tức ra thì người ở đằng trước vốn dĩ đang hùng hổ giáo huấn sư muội kia liền sững người lại, cánh tay cầm vỏ kiếm đang muốn đánh sư muội cũng cứng lại theo.
Hắn từ từ, chậm rãi xoay người lại, thật giống như làm theo nhịp điệu, một hai ba lại dừng một chút, một hai ba lại dừng một chút.
Thật vất vả mới quay người lại xong, nhìn thấy khuôn mặt thanh lãnh quen thuộc ở phía sau, Bắc Tịch mím môi cảm thấy không biết nên nói cái gì.
Nhưng mà ở trong mắt Nam Y, trong khoảnh khắc hắn quay đầu lại nhìn nàng kia, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên.
Ngày trước thỉnh thoảng bị nàng phạt trước mặt mọi người, hắn cũng sẽ trưng ra bộ dáng tủi thân như vậy.
Trước đây nàng tàn nhẫn nên không cảm thấy có chuyện gì cả, nhưng hiện tại thì khác, nàng nhìn thấy Bắc Tịch như vậy liền mềm lòng bất đắc dĩ.
“Sao lại thất thần như vậy? Cũng không gọi ta một tiếng?”
Nam Y súc địa thành thốn, nháy mắt tới rồi bọn họ trước mặt.
Súc Địa Thành Thốn Thuật, là cảm ứng địa khí, từ đó vận chuyển địa khí, đạt được “Ta bất động, chỉ động địa” cảnh giới. Nôm na là đang đứng yên một chỗ mà chỉ trong nháy mắt đã dịch chuyển/biến từ nơi này sang nơi khác.
Đào Hề mười phần vui vẻ, giống như cuối cùng cũng được giải thoát rồi, bước nhanh lại gần lôi kéo tay Nam Y: “Sư phụ, người cuối cùng cũng đã trở lại, người không biết…… Ta nhớ người biết bao nhiêu.” Ta đã thảm bao nhiêu!
Bắc Tịch liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nàng ta sợ tới mức không dám mách lẻo nữa.
Nam Y thấy Bắc Tịch liếc mắt đương nhiên nhìn ra hắn lại bắt nạt sư muội, nhưng người này tính tình cũng lớn, nói gay gắt cũng không được, Nam Y đành phải cong ngón trỏ rồi gõ nhẹ lên trán Bắc Tịch.
Hành động thân mật như vậy càng khiến Bắc Tịch ngây người.
Nhưng chờ đến lúc hắn tỉnh táo lại thì người vừa mới làm ra cử chỉ thân mật đó, lại đang đi hỏi tiến độ tu luyện của người khác mất rồi.
Bắc Tịch đứng ở một bên không nói câu nào.
Chờ Nam Y hỏi xong một lượt, Đào Hề nhìn nàng với vẻ đầy mong rồi chờ nàng mang mình trở về.
Sau đó, Nam Y nói: “Vậy các ngươi luyện thêm đi, đem tất cả kiếm pháp sư huynh đã dạy cho các ngươi luyện thật tốt vào.”
Đào Hề:……
Hoằng Phù:……
Đừng hỏi, hỏi chính là thống khổ, cảm giác sẽ không còn gì để lưu luyến nữa.
Nam Y giơ tay ra hiệu cho Bắc Tịch đi theo mình.
Hai người đi ở trên đường đầu tiên là im lặng một lát, sau đó Nam Y mới mở miệng trước.
“Nửa năm nay có chịu khó tu luyện không?”
“Đệ tử chưa bao giờ thả lỏng.”
“Ừm, các sư đệ sư muội của ngươi đều được quan tâm chu đáo, ngươi làm rất tốt.”
Nam Y vừa nói những lời khen ngợi xong, sắc mặt của Bắc Tịch rõ ràng tốt hơn một chút.
“Vậy lúc trước để ngươi đi diện bích hai tháng giờ sửa thành một tháng đi.”
Diện bích: đi sám hối, quay mặt vào tường ngẫm nghĩ.
Nam Y nói xong sau đó quay mặt nhìn sang bên cạnh. Nàng đã may mắn được thấy sự biến đổi trong sắc mặt của hắn.
Chỉ thấy sắc mặt từ xưa tới nay luôn lạnh nhạt vô cảm của đồ đệ, sau khi bị nàng nhìn thấy nửa gương mặt đang tươi cười, lập tức lại cúi đầu xuống, sắc mặt trông thối đến không thể nào thối hơn được nữa.
“Sao vậy, kêu ngươi diện bích ngươi không vui à?” Nam Y rất có hứng thú hỏi.
Bắc Tịch gục đầu xuống, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt của Nam Y.
Sửng sốt trong chốc lát mới trả lời: “Đệ tử không dám.”
Nam Y cười kiểm tra một ít kiếm pháp cùng khẩu quyết của Bắc Tịch, mãi đến khi trở về cũng chưa nhắc lại việc bắt hắn đi diện bích.
Đào Hề đã ở trước cửa phòng đợi Nam Y, khoảnh khắc vừa thấy Bắc Tịch cùng Nam Y trở về đã sợ tới mức thiếu chút nữa chân mềm nhũn ra.
Cũng may nàng nhanh chóng ổn định lại, tươi cười chạy tới bên cạnh Nam Y: “Lâu lắm rồi không được gặp sư phụ, ta rất nhớ lúc sư phụ ve bộ lông cho ta.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn lạ lẫm kia nửa năm trước đều không có.
Nam Y kinh ngạc nghĩ: Lúc nàng không ở đây đứa nhỏ này đã phải trải qua chuyện gì không biết nữa.
Nhưng làm trò Bắc Tịch mặt, nàng cũng không hỏi, mà là một bàn tay vuốt đào hề đầu vai, nói, “Buổi tối sẽ vuốt lông cho ngươi.”
Bắc Tịch lãnh ngạnh mở miệng, “Sư muội buổi tối sợ là không tiện đâu?”
“Sao mà không tiện? Buổi tối còn muốn luyện kiếm nữa à? Trước đây ta còn chưa bao giờ ép ngươi như vậy.” Nam Y khó hiểu trêu ghẹo nói.
Giọng Bắc Tịch càng lạnh hơn: “Sư muội ở tận đông uyển, không ở cùng sư tôn.”
Nam Y sửng sốt, quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương của Đào Hề, nàng bất đắc dĩ cười, không nghĩ tới sau khi nàng đi đã cho Bắc Tịch cơ hội để phát huy.
Nếu người đều đã ở đông uyển nữa thì cũng không cần thiết làm mất mặt mũi của Bắc Tịch.
“Vậy giờ vi sư vuốt lông cho ngươi luôn được không?”
Đào Hề nhìn Bắc Tịch đang đứng ở bên cạnh thật khiến cho người khác mất hứng, cũng biết rằng chắc chắn hắn sẽ không nhường chỗ cho nàng, vừa tức giận vừa biến ngay thành một con bạch hồ sau đó nhảy vào lòng Nam Y.
“Trời đã tối rồi, ngươi còn không quay về sao?”
“Đệ tử về cùng sư muội.”
Bắc Tịch vừa nói xong, thân thể của hồ ly dưới tay Nam Y liền căng thẳng, hàm răng đều phát ra tiếng run lập cập.
Sau đó hồ ly bị Nam Y đè đầu lại: “Vậy các ngươi cứ về đi, mấy ngày nữa hãy luyện tập thêm, đến thời gian phải vào bí cảnh Lưu Tiên ta sẽ đi cùng.”
Đào Hề – người vừa mới được ve hai chân:……
Bắc Tịch chờ đến khi Đào Hề biến lại thành hình người, đang muốn xoay người rời đi thì Nam Y lại nói: “Đến lúc đó người ở Thiên Cơ Môn cũng tới.”
“Sư tôn……”
“Được rồi, các ngươi trở về đi.”
Nàng chỉ muốn nhắc nhở một chút rằng: đừng quên Thiên Cơ Môn có ân oán với hắn, chờ đến khi vào bí cảnh Lưu Tiên, ở đó tất cả đều là đệ tử, không có trưởng lão tu vi cao thâm tọa trấn, không biết sẽ sinh ra chuyện cái gì.
Rất nhanh đã đến thời gian vào bí cảnh Lưu Tiên, dựa theo thông lệ trước đây, mỗi môn phái đều sẽ đến gặp mặt nhau trước, đầu tiên phải làm quen với người dự thi ở môn phái của đối phương, đến lúc đó cũng có thể thăm dò điểm điểm mấu chốt của đối thủ.
Lần này Nam Y đã đến từ sớm, mang theo hai đệ tử của mình cùng với một con hồ ly trong tay, khi các trưởng lão khác dẫn đội tới, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy nàng.
Trong tông môn muốn lưu lại mấy người để trấn thủ, bởi vậy lần này người dẫn đội chính là Đàm Trăn, Thích Ưu, Tốc Thấm, còn Phỉ Thuật bị lưu lại để trấn thủ cùng tông chủ.
“Ngươi cũng đi?”
Ngay từ đầu bọn họ cũng không nhận được tin tức này, chỉ cho rằng có Bắc Tịch đi thôi, không nghĩ tới Nam Y cũng đi.
“Ừm, Bắc Tịch chưa từng vào bí cảnh Lưu Tiên, muội đi cùng để dạy hắn.”
Thích Ưu:……
Ai mà không phải lần đầu tiên đi? Ngươi xem sư phụ nhà người ta có ai cần mẫn như vậy không?
“Nếu tất cả phải đi thì lát nữa Y nhi đi cùng chúng ta nhé?.”
Đàm Trăn mở lời mời nàng, nhìn dáng vẻ vẫn tươi cười không thấy có một chút miễn cưỡng không vui nào, như là ân oán lúc trước giữa hai người đều không tồn tại.
“Cũng đúng, sư muội Nam Y đi cùng chúng ta đi, không nên quấy rầy các đệ tử tu hành.”
Thích Ưu liếc mắt nhìn Đàm Trăn một cái, cũng nói đỡ cho.
Nam Y ngẩng đầu dùng khóe mắt đảo qua bọn họ rồi đáp lời: “Có thể.”
Nhìn bộ dáng lãnh đạm kia, khi Đàm Trăn cúi đầu xuống ánh mắt chợt lóe lên.
Sao hắn không biết hiện tại mình đã bị mất hết mặt mũi, nhưng tối qua hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng, dù sao Nam Y cũng là người mà gần trăm ngàn năm nay có hi vọng phi thăng nhất, nếu cùng nàng làm đạo lữ song tu thì chỉ có chỗ tốt, tu vi đều có thể bay lên một mảng lớn.
Kể cả là Bắc Tịch, chờ đến khi hắn cùng Nam Y song tu trở thành đạo lữ, Nam Y chắc chắn sẽ nghe lời hắn thôi.