Lý Thanh Nguyên quay người nói gì đó với trưởng lão, rồi ở dưới sự chú ý của mọi người đi về phía Nam Y.
“Ngươi, ngươi là…”
Đối diện với khuôn mặt lãnh đạm của Nam Y, hắn ta nói cũng nói không lên lời.
“Như ngươi thấy, ta là Nam Y.”
Lý Thanh Nguyên đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, thì ra Nam Y này thực sự là Nam Y kia, đáng thương hắn ta vậy mà còn tưởng là cùng tên!
“Nam Y Tiên Tôn…”
Lý Thanh Nguyên gọi tên Nam Y, cổ họng như bị nghẹn lại.
Nơi trái tim còn hơi co rút đau đớn.
Thì ra đây là cảm giác yêu thích bị cưỡng chế gạt đi sao?
“Ừm, là ta, trước kia vì một vài nguyên nhân nên không nói thật với ngươi, là ta không đúng, sau này nếu ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng, thì có thể tìm đến ta, nhưng trừ việc này, về sau quan hệ của chúng ta sẽ giống như người bình thường khác.”
Đôi mắt Lý Thanh Nguyên trừng lớn, hai bàn tay nắm chặt lại.
Những lời Nam Y nói, hắn ta sao có thể không hiểu?
Rốt cuộc, mỹ nhân dưới áng mây ngày ấy, cũng chỉ là giấc mộng hư ảo của hắn mà thôi.
Lý Thanh Nguyên cười tự giễu, bất đắc dĩ đáp lại Nam Y, lúc này hắn ta chỉ có thể nghĩ đến chuyện tốt, may mắn là hắn ta đã đoán được từ sớm, cũng không hãm quá sâu, còn có thể kịp thời thu hồi tâm tư lại.
“Đa tạ Tiên Tôn đã hứa hẹn.”
Lời hứa của một vị tu sĩ cảnh giới Hợp Thể khiến cho biết bao nhiêu tu sĩ hâm mộ không thôi.
Lý Thanh Nguyên tự nhiên biết rằng mình không thể không biết tốt xấu.
Hắn ta lập tức chắp tay cảm tạ Nam Y.
Trong cuộc tỷ thí mười năm một lần của tông môn, vị trí thứ nhất cũng không phải là đánh thắng tất cả mọi người, mà sẽ có một trận thi đấu từ thứ hạng tám mười đến một trăm, những người giành chiến thắng sẽ được tham gia tranh đấu giữa thứ năm mươi và bảy mươi, cho đến cuối cùng, người đứng ở hạng thứ mười sẽ có một trận tỷ thí với người hạng thứ mười một.
Do lần trước thi đấu Lý Thanh Nguyên đứng thứ hai, tự nhiên là nằm trong mười hạng đầu tiên, cho nên ước chừng còn phải thật lâu mới có thể đến lượt hắn ta.
Mà trường kiếm của Bắc Tịch đã không thể chịu đựng được phát ra âm thanh bén nhọn.
Hắn đứng ở nơi mà Lý Thanh Nguyên vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy, trường kiếm trong tay hắn rung lên không ngừng, không ít người đã bị sát khí tỏa ra từ hắn dọa đến mức không dám tới gần.
Nam Y còn đang tức giận, tuy rằng đã nói rõ ràng với Lý Thanh Nguyên, cũng quyết định về sau sẽ không nói chuyện với hắn ta nữa, miễn cho Bắc Tịch lại buồn bực, nhưng đối với cách làm của Bắc Tịch mấy ngày trước, trong lòng nàng vẫn vô cùng bất mãn, nếu như bây giờ Bắc Tịch ở trước mặt nàng thì ăn một trận đòn cũng là điều có thể xảy ra.
Lý Thanh Nguyên đứng ở bên cạnh Nam Y, vừa ngẩng đầu lên chính là Bắc Tịch, tuy hắn ta không biết mình đã làm gì sai nhưng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười với đối phương, thậm chí còn chắp tay thi lễ, chỉ là một loạt động tác này rơi vào trong mắt Bắc Tịch liền biến hết thành sự khiêu khích!
Lý Thanh Nguyên đứng ở bên cạnh sư tôn còn chưa tính, thế nhưng lại còn dám khiêu khích hắn! Ngại mình sống quá lâu rồi sao?
Bắc Tịch một lần lại một lần nắm chặt lấy kiếm, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng nhìn chằm chằm đài tỷ thí.
Mà trên đó, một đám người đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, gần như đông cứng thành vụn băng.
Nam Y rũ mắt nhìn sang một bên, có đệ tử bưng đến một chén trà nhỏ, nàng thuận tay nhận lấy, bàn tay trắng nõn nhấc nắp đậy lên một chút, thổi nhẹ cho hơi nóng bay đi.
Thực lực của những người phía trước không mạnh, nên mấy trận tỷ thí đều kết thúc rất nhanh, càng về sau càng tốn nhiều thời gian.
Bên tai Nam Y nghe tiếng kiếm va chạm, nhìn người trên đài tỷ thí, người dưới đài nhỏ giọng bàn luận, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy Đàm Trăn, nhưng lại chưa từng thấy Bắc Tịch.
Rốt cuộc, đến hạng thứ mười một và hạng thứ mười tỷ thí.
Mỗi một vị trí từ hạng mười trở lên đều cực kỳ quý giá, cái này sẽ quyết định đến ưu tiên sử dụng một ít tài nguyên chung.
Hoằng Phù cũng đã đi lên, bởi vì đồ vật mà Nam Y cho, kết hợp với thời gian dài chăm chỉ luyện kiếm, hắn khó khăn lắm mới đạt được vị trí thứ hai mươi, nhưng so với vị trí thứ sáu mươi của hắn trước đó đã không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
“Cặp tiếp theo, hạng thứ ba Bắc Tịch của Huyền Cơ tông đối chiến với hạng thứ hai, Lý Thanh Nguyên của Thanh Hà tông!”
Tới rồi!
Vừa nghe đến tên Bắc Tịch và Lý Thanh Nguyên, người của Huyền Cơ tông đều trở nên kích động, ngay cả Nam Y đều cũng nâng mí mắt, nhàn nhạt liếc nhìn đài tỷ thí một lần.
Trận vừa rồi của Bắc Tịch kết thúc quá nhanh, mọi người còn chưa kịp nhìn ra cái gì, bây giờ có thể xem kỹ.
Bắc Tịch đứng trên đài dựa vào Thanh Tùng Kiếm, một thân tà khí nhìn Lý Thanh Nguyên đang phi thân lên đài.
Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí trong mắt Bắc Tịch dường như muốn trào ra ngoài.
Lý Thanh Nguyên hành lễ với Bắc Tịch như theo thường lệ, khóe miệng Bắc Tịch ác ý nhếch lên, đâm mạnh kiếm xuống lưu lại trên đài tỷ thí một lỗ lớn, mới hành lễ lại Lý Thanh Nguyên.
Người trong Thanh Hà tông ở phía dưới xem đến kinh hồn táng đảm, Lý Thanh Nguyên là đệ tử có thiên phú nhất trong thế hệ này của bọn họ, bởi vậy cho dù biết hắn ta có thể không đánh thắng nổi Bắc Tịch, bọn họ vẫn nhịn không được muốn bảo hắn thử xem.
Chỉ là qua một trận trước, Bắc Tịch gần như là hạ gục đối thủ chỉ trong vài giây, bọn họ hiện tại đã không dám suy nghĩ như vậy, nếu có thể, bọn họ quả thực muốn lập tức bảo Lý Thanh Nguyên nhận thua!
Đáng tiếc, trong cuộc tỷ thí quy mô thế này không cho phép sử dụng thuật truyền âm, bọn họ không có cách nào truyền đạt ý nghĩ lúc này cho hắn.
“Vừa rồi nói chuyện rất vui vẻ sao?”
Hai người còn chưa bắt đầu, Lý Thanh Nguyên vừa bày ra tư thế mời, Bắc Tịch đã nói với hắn.
Tay cầm kiếm của Lý Thanh Nguyên hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Nam Y, chỉ liếc nhìn một cái, đầu đã suýt chút nữa bị chém đứt.
Còn may hắn cúi xuống rất nhanh, một kiếm kia chỉ sượt qua tóc.
Lý Thanh Nguyên cực kỳ chán ghét loại đánh lén không biết xấu hổ này, cho nên lúc quay đầu lại, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Nhưng ai biết, sắc mặt Bắc Tịch còn khó coi hơn hắn, chỉ nghe thấy đối phương nói một câu: “Ta bảo ngươi nhìn sao?!” Trong lời nói tràn đầy lửa giận.
“Ngươi có ý gì!” Lý Thanh Nguyên khó hiểu, muốn đánh thì cứ đánh, nói nhiều như vậy làm gì?
“Ta hỏi lại ngươi một lần, vừa rồi trò chuyện rất vui vẻ sao?”
Lý Thanh Nguyên nắm chặt kiếm, không biết Bắc Tịch có ý gì, nhưng vẫn trả lời như cũ: “Cũng khá vui, Nam Y Tiên Tôn…”
Lời còn chưa dứt, Thanh Tùng kiếm lại xẹt qua trước mặt hắn, hắn ta gần như ngay lập tức tránh đi nhưng vẫn bị chém qua vạt áo.
!!!
Nhưng mà không đợi hắn tức giận mắng Bắc Tịch, đối phương đã càng tức giận: “Ta bảo ngươi gọi nàng sao?!”
Lý Thanh Nguyên chỉ cảm thấy đối diện mình chính là một người điên, rõ ràng là Bắc Tịch nhất quyết phải hỏi hắn trước khi tỷ thí, lại còn có nhiều cấm kị như vậy! Vừa không được nhìn vừa không được gọi.
Đài tỷ thí rất lớn, nên âm thanh hai người nói chuyện cũng không truyền tới phía dưới.
Mọi người phía dưới chỉ có thể thấy hai người trên đài giống như bình tĩnh nói gì đó, sau đó Bắc Tịch đột nhiên ra tay, Lý Thanh Nguyên ngay lập tức tránh đi, hai người lại nói gì đó, Bắc Tịch lại ra tay.
Người trong Thanh Hà tông gấp đến độ không nhịn được.
Trên đài, Lý Thanh Nguyên nhíu mày, “Ngươi đừng khinh người quá đáng, đã là đài tỷ thí, hỏi những thứ đó làm gì, trực tiếp động thủ là được!”
Bắc Tịch cười nhạo một tiếng, nhìn Lý Thanh Nguyên bằng ánh mắt khinh miệt.
Cho dù tính cách đối phương có tốt đến mấy, cũng chịu không nổi hắn, Lý Thanh Nguyên dùng kiếm vạch ra một đạo ánh sáng trắng tấn công qua.
Bắc Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nam Y, trong mắt dường như có ngàn vạn loại cảm xúc.
Trái tim của Nam Y hơi nhói lên, rồi thấy, khi đạo công kích kia đến trước mặt Bắc Tịch, hắn đột nhiên biến mất.
Lần sau đó xuất hiện, là ở một góc đài, nơi cách Nam Y gần nhất.
Hắn lại liếc mắt nhìn thật sâu Nam Y, đến khi đối phương đạm mạc quay đầu đi, hắn mới nhìn sang Lý Thanh Nguyên, ánh mắt hung ác nham hiểm, vô cùng dọa người.
Mỗi một bước di chuyển, hắn lại sẽ ở một chỗ khác nhau, điều duy nhất không đổi chính là, Lý Thanh Nguyên cách hắn càng ngày càng gần, phía dưới đã có người thét chói tai, “Súc địa thành thốn!”
() Súc địa thành thốn – nguyên văn câu là 缩地成寸, hay có thể hiểu nghĩa thuần Việt hơn là ‘thu nhỏ mặt đất thành một tấc’. Từ này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, cái đó là gọi là “thuật thu nhỏ mặt đất”, và khái niệm hiện đại là “không gian khác”.
Thuật thu nhỏ mặt đất thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp và huyền huyễn, có nghĩa là người nào dị năng có thể điều khiển được ma thuật của mộng huyễn thì có thể rút ngắn khoảng cách rất dài xuống trong gang tấc, trong nháy mắt có thể đạt tới.
Ví dụ: Trong “Tây Du Ký”, để tránh sự quấy rối của Hồng Hài Nhi, Tôn Ngộ Không đã dùng thuật thu nhỏ mặt đất, để sư phụ rõ ràng nghe thấy rõ tiếng kêu cứu của Hồng Hài Nhi mà không thấy được mặt Hồng Hài Nhi, bỏ lại con đường đó ra phía sau người.
(Theo Baike Baidu)
Hiện tại người thực hiện được chiêu thức này ngày càng ít đi, Nam Y là một trong những người biết chiêu thức này, không cần nghĩ cũng đã biết là ai dạy.
Chỉ là không ngờ tới, lấy tu vi hiện giờ của hắn lại có thể luyện ra sớm như vậy.
Người dưới đài đều biết Bắc Tịch đã đột phá Kim Đan lên Nguyên Anh, nhưng không biết từ lúc bắt đầu, hắn đã là Nguyên Anh trung kỳ.
Lý Thanh Nguyên không dám khinh địch, linh lực mà đối phương phát ra rõ ràng mạnh hơn hắn ta rất nhiều.
Nhưng không đợi hắn ta tìm được vị trí tiếp theo của Bắc Tịch, người nọ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, ngay sau đó, cơn đau kịch liệt truyền đến.
Lý Thanh Nguyên dường như không có cách nào khống chế được biểu cảm của mình, chỉ có thể nghe thấy một loạt tiếng kinh hô từ bên ngoài. Hắn ta cảm nhận được, thân thể của mình nhẹ bẫng bay lên không trung, lại rơi xuống đài tỷ thí.
Hắn ta nửa cúi người đứng dậy, ho ra hai ngụm máu trên mặt đất.
Trước mặt lại xuất hiện một đôi giày màu đen tuyền.
Lý Thanh Nguyên ngẩng đầu muốn nói gì đó, chủ nhân của đôi giày kia không chút do dự, nhấc chân lên chặn lại lời hắn muốn nói.
Thân thể hắn ta giống như một chiếc giẻ rách bay lên lại rơi xuống.
Hắn ta khó khăn lắm đứng vững, người đối diện lại giơ kiếm trong tay lên, một tia hồng quang xẹt qua, trên người hắn ta đã có nhiều thêm một vết thương.
Mà bảo khí hộ thân trưởng lão đưa cho hắn ta, vậy mà lại bị đánh vỡ vụn!
Có thể thấy được Bắc Tịch dùng sức lớn như thế nào.
Sau khi phá tan bảo khí đánh tới người hắn ta mà vẫn để lại trên người một miệng vết thương sâu hoắm.
Người xem dưới đài vô cùng vội vàng, Thanh Xa quả thực muốn xông lên chắn đi đợt tấn công kia thay sư huynh. Bọn họ biết thiên phú của Bắc Tịch của Huyền Cơ tông rất tốt, nhưng không ngờ, hắn ta đã mạnh đến mức khiến cho Lý Thanh Nguyên không hề có sức phản kháng!
Trận tỷ thí trên đài thay đổi trong nháy mắt, Bắc Tịch thay đổi cách đánh nhanh chóng lúc trước, đột nhiên chậm rãi thong thả, mỗi kiếm một tay, đều rơi xuống đúng chỗ.
Nhưng hắn lại không đánh người ra khỏi đài tỷ thí, Lý Thanh Nguyên cũng không mở miệng nhận thua, mặc dù tất cả đều biết thắng bại đã định nhưng cũng không thể nói cái gì.
“Này…”
“Sư thúc, ngài mau nghĩ cách cứu sư huynh đi, còn tiếp tục như vậy, căn cơ của sư huynh sẽ bị tổn hại!”
Bắc Tịch vẫn chưa dừng tay, một lát sau, Lý Thanh Nguyên đã thành một huyết nhân, kể cả bây giờ cho hắn ta cơ hội, hắn cũng không nói nổi lời nhận thua.
Dường như tất cả mọi người đều nhìn ra, Lý Thanh Nguyên đã đắc tội với Bắc Tịch của Huyền Cơ tông cho nên mới nhận được đãi ngộ đặc biệt thế này.
Tỷ thí có quy củ của tỷ thí, ở trên đài tỷ thí tu sĩ tổn thương căn cơ, chỗ nào cũng có, không thể vì bọn họ mà sửa lại quy củ, mà người ở Huyền Cơ tông, bọn họ cũng không dám ra tay can thiệp.
Người duy nhất có thể chỉ có…
Bọn họ vừa định tìm đến người kia, bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, có một cỗ hàn khí nào đó, thâm nhập vào xương cốt máu tủy, lại nhìn lên khán đài, một bàn tay kết thành từ hàn khí đang che ở phía trước kiếm của Bắc Tịch.
Nữ nhân ngồi ở vị trí chủ tọa bên trên, mắt nhiễm hàn quang, tay phải hơi nâng lên, đôi môi màu nhạt khẽ mở, lời nói lọt vào tai mọi người, “Bắc Tịch, đủ rồi.”
Nàng buông tay phải ra, trong nháy mắt, một cỗ sức mạnh cường đại khiến cho mọi người phải nhắm mắt lại, Bắc Tịch ở trung tâm lực lượng, bị lực lượng này đánh lui về phía sau mét rồi dừng lại, há miệng liền phun ra một ngụm máu.
Việc này hẳn là khiến cho Nam Y ít nhiều tức giận, nên nàng mới có thể đánh Bắc Tịch tới mức hộc máu.
Nàng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Bắc Tịch.
Mà người ở trên đài cũng đang nhìn nàng, khác nhau chính là, trong mắt kia lộ ra sự sợ hãi, run lẩy bẩy.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Nguyên: Mã lặc qua bích, xin cho ta nhận thua, cảm ơn.
() Câu chửi thề