Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía Bắc, Thương Minh Thượng Nhân, mấy người phía Viên Hồng cũng đã vây tới, người nào người nấy sát khí ngút trời, khí thế lạnh lùng sục sôi khiến bầu không khí cũng phải kết băng.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành bị dồn tới mức phát điên, hắn mở túi đựng đồ nhét từng viên linh đan vào miệng.
Ngoài ra hắn còn có linh dịch, linh thảo, linh quả có tác dụng tăng tu vi cho tu sĩ, chỉ cần là những đồ có tinh nguyên dồi dào đều được hắn ăn uống điên cuồng, vả lại chín phần phân thân ở Chính Dương Tông cũng không ngừng truyền tinh nguyên đại địa cho hắn.
Sau khi tinh nguyên dồi dào được luyện hoá, linh lực cứ thế len lỏi vào vùng đan hải của hắn.
“Nên như thế này sớm mới tốt”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, nó nói bằng giọng không mấy dễ chịu như thể nhìn ra được nguyên nhân khiến Diệp Thành như vậy, đây chẳng phải là hắn đang muốn đột phá tới cảnh giới Không Minh để dẫn tới thiên khiếp giúp mình trốn thoát sao?
Diệp Thành không nói gì, hắn điên cuồng luyện hoá những linh dược trút vào trong người.
Không sai, hắn thông qua việc tích tụ rất nhiều linh dược khiến tu vi của mình lên tới cảnh giới Không Minh như vậy sẽ kéo được thiên kiếp tới.
Sau khi linh lực dồi dào len lỏi vào vùng đan hải, linh lực trong vùng đan hải của hắn cuộn trào, từng mảng màu vàng kim chói mắt, khí tức của hắn cũng theo đó mà lên cao.
Ấy?
Có người nhìn lên trời, phát hiện bầu trời trong xanh đột nhiên có mây đen kéo tới, vả lại mây đen hết sức dày khiến cho cả bầu trời tối đen hẳn lại.
“Trời….sao lại tối rồi?”,
.