Edit: Phong Nguyệt
Tùng Dương Tử giận dữ, gọi thêm một tia sấm đánh về phía cửa trận, đương nhiên đại trận vận hành ngàn năm sẽ không bị lung lay bởi bất cứ thuật pháp gì.
Sấm sét biến mất, trận môn xanh thẳm vẫn như động như tĩnh.
Tần Cửu Khinh đến Quỷ giới.
Tần Cửu Khinh còn sống.
Chỉ hai tin tức này cũng đủ làm Tùng Dương Tử bực bội bất an!
Có người nhỏ giọng hỏi: “Vì sao tà ma kia lại biến thành bộ dáng Tần Cửu Khinh?”
Một hòn đá rơi xuống chấn động ngàn cơn sóng dữ, những kẻ kinh hãi vì lệ quỷ và sấm sét dần dần bình phục tâm thần, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Bọn họ không phải là đệ tử Thiên Ngu Sơn, nhưng cũng đều là thân truyền của các tiên sơn, thậm chí còn có trưởng lão tiểu tông tiểu môn.
Thập Nhị Tiên Sơn là cách gọi chung của Tu chân giới, không phải môn phái riêng, mỗi tòa tiên sơn cũng không phải chỉ có một tông môn.
Trăm triệu năm nay, chỉ có Thập Nhị Tiên Sơn mới có thiên địa linh mạch, Thiên Ngu Sơn hiện giờ cũng hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất sơn.
Ngàn năm trước, Thiên Ngu Sơn không phải tiên sơn đứng đầu, Thiên Ngu Môn chỉ là một trong các tông môn, còn lâu mới nhất kỵ tuyệt trần như bây giờ.
Thiên Ngu Sơn có thể uy vọng như bây giờ, tất cả là nhờ Nguyệt Tri tiên nhân một ngàn năm trước.
Y tự mình bình chiến loạn, lấy tu vi tạo ra Quỷ giới, dẫu bế quan biến mất, thì các đệ tử dưới trướng ai nấy cũng thiên tư trác tuyệt, tu vi cao thâm.
Khi vừa kết thúc chiến loạn, Thập Nhị Tiên Sơn nguyên khí đại thương, chẳng qua Thiên Ngu Sơn vừa xuất hiện một vị Hóa Thần kỳ lão tổ, dù bế quan lần nữa, cũng đã đánh thức linh mạch tiên sơn, làm Thiên Ngu Môn phúc vận lâu dài, khôi phục cường thịnh trong vòng trăm năm ngắn ngủi, hơn trăm năm kế nhảy lên đỉnh cao.
Chưởng môn Thiên Ngu Sơn hiện nay là Nguyệt Tri tiên nhân, song người cầm quyền thật sự là Quân Thượng Minh.
—— Sư tôn Tần Cửu Khinh.
—— Thượng Minh chân nhân, người đã phát hiện thiên chi kiêu tử, bồi dưỡng thiên tài tuyệt thế, có hi vọng đẩy Tu chân giới lên tầm cao mới.
Quân Thượng Minh chỉ có một đồ nhi là Tần Cửu Khinh, cũng là đệ tử thân truyền duy nhất, không thể nghi ngờ, hắn chính là người thừa kế tương lai của Thiên Ngu Sơn.
Không có ai hoài nghi tình cảm sư đồ của họ.
Quân Thượng Minh sủng ái Tần Cửu Khinh, Thập Nhị Tiên Sơn không ai không biết.
Tần Cửu Khinh cũng rất xứng đáng, linh căn hiếm thấy, hiểu chuyện sớm, phụ mẫu đều là phàm nhân tầm thường nhưng rất có tu dưỡng, khí độ bất phàm, bảy tuổi biết đúng mực, hiểu lễ độ, hành sự phóng khoáng khéo léo, cố nhiên thiếu chút ngây thơ, nhưng Tu chân giới không so đo chuyện này.
Quân Thượng Minh thương yêu có thừa, nghìn năm qua chưa từng thu đệ tử, duy độc thu đứa bé bảy tuổi Tần Cửu Khinh chưa nhập đạo… làm thân truyền.
Người tự mình dạy hắn, giúp hắn lên Trúc Cơ, có kỳ trân dị bảo đều cho hắn hết, làm người khác ao ước không thôi.
Năm Tần Cửu Khinh mười bốn tuổi, trong nhà tao ngộ đại biến, Quân Thượng Minh sợ đạo căn của hắn không xong, rơi vào ma đạo, không tiếc hao tổn trăm năm tu vi, bảo vệ tâm mạch cho hắn, kéo về chính đạo.
Về sau người khích lệ hắn gánh vác thương sinh, truyền thiên hạ đệ nhất thần kiếm cho hắn.
Có Vấn Đạo hộ tâm, Tần Cửu Khinh cùng năm Kết Đan, tạo ra truyền thuyết mới.
Hai sư đồ Thiên Ngu Sơn tình thâm, ngàn lời khó nói hết.
Vậy nên khi nghe nói —— Tần Cửu Khinh tuổi trẻ nóng tính, không nghe sư tôn khuyên bảo, gấp gáp tiến vào Nguyên Anh kỳ, xui xẻo bị phản phệ, trọng thương không dậy nổi; Quân Thượng Minh vì chữa thương cho đồ nhi, không tiếc luyện chế Hồn Kính, muốn tới Quỷ giới lấy quả Xích Đề—— Các tu sĩ Thập Nhị Tiên Sơn đều tin.
Nếu không phải Quân Thượng Minh phải ở ngoài trận dẫn đường, người đã lao vào Quỷ giới hái quả Xích Đề cho đồ nhi từ lâu.
Trước đó, mọi người không hề nghi ngờ mục đích vào Quỷ giới, bọn họ chỉ sợ Hồn Kính trục trặc, không thể kéo bọn họ ra khỏi Quỷ giới. Đương nhiên họ rất nhanh chóng an ủi mình: Quân Thượng Minh nóng lòng dùng quả Xích Đề cứu ái đồ, nhất định sẽ nghĩ mọi cách đưa họ về.
Vì thế bọn họ mới chủ động xin ra trận, thử mạo hiểm một lần.
Nếu thật sự có đi có về, ngần này ích lợi thật sự quá mê người.
Không nhắc tới bảo vật, có đại ân với Thiên Ngu Sơn cũng có giá trị rồi.
Chẳng qua hôm nay…
Trước Càn Khôn Thanh Minh trận, ‘Tần Cửu Khinh’ bỗng nhiên hiện thân, Hồn Kính lại bị huỷ, mọi người có tin thế nào cũng không được.
Sao Tùng Dương Tử không nhận ra điều này chứ?
Lão vốn bất an, giờ đây càng thêm bực bội, có điều không thể diệt khẩu bảy người này, đành kiên nhẫn giải thích: “Chưởng môn đại nhân giỏi nhất ảo thuật, Giáng Sương Cốc là cấm địa phong trận, lệ quỷ hàng năm xâm nhiễm, khó tránh khỏi luyện được ảo thuật, Hồn Kính là bảo vật Thượng Minh chân nhân luyện chế vì nỗi lo lắng đối với Khinh nhi, tà ma trong cốc hiểu được, hóa thành Khinh nhi mê hoặc chúng ta không có gì lạ.”
Lời này rất có lý, không ít người tin theo.
Nhưng vẫn có người nhịn không được hỏi: “Thương thế Tần Cửu Khinh như thế nào? Hắn thật sự…”
Tùng Dương Tử nhìn về phía người dò hỏi, hai mắt ưu sầu: “Khinh nhi bị thương rất nặng, phải dựa vào mệnh khí của Thượng Minh chân nhân kéo dài.”
Lời vừa thốt, mọi người im lặng.
Mệnh khí!
Luyện Khí tu linh khí, Trúc Cơ tu chân khí, Kết Đan tu đan khí, chỉ có trên Nguyên Anh mới có mệnh khí!
Chưa đến Hóa Thần kỳ, dùng một sẽ thiếu một.
Mệnh hồn tương liên. Cái gọi là tu mệnh khí chính là dùng mệnh cách của mình, tu được một là một, dùng một thiếu một.
Không tới Hóa Thần, mệnh cách hữu hạn, mệnh khí cũng hữu hạn.
Nói theo cách nhân gian, hành động của Thượng Minh chân nhân không khác gì cha cắt thịt cứu con.
Quân Thượng Minh thật sự lấy mệnh cứu đứa trẻ đó!
Thật vất vả ổn định nhân tâm, Tùng Dương Tử không có tâm trạng nấn ná Giáng Sương Cốc.
Hồn Kính bị hủy, kế hoạch xông vào Quỷ giới bị phá hỏng, lão phải về Thiên Ngu Sơn phục mệnh, bàn bạc công việc kỹ hơn.
Nghĩ đến Lãm Nguyệt cung trên đỉnh Thiên Ngu Sơn.
Tùng Dương Tử chỉ cảm thấy trán mồ hôi lạnh, sau lưng phát lạnh.
Vừa về tới Thiên Ngu Sơn, đồ đệ Tùng Dương Tử Tỉnh Hoằng Văn đã đi tới: “Sư phụ.”
Tùng Dương Tử sắc mặt không vui, Tỉnh Hoằng Văn là người tinh tế, trái tim lộp bộp: “Giáng Sương Cốc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Từ trước đến nay Tùng Dương Tử rất coi trọng đại đồ đệ này, chuyện Tần gia hắn làm rất thỏa đáng, vì thế càng bồi dưỡng hắn như con ruột, kể vài chuyện cho hắn nghe: “Tần Cửu Khinh chưa chết.”
Tỉnh Hoằng Văn sửng sốt.
Tùng Dương Tử nhìn hắn một cái.
Tỉnh Hoằng Văn lộ vẻ kinh hoảng: “Không thể nào, đồ nhi vứt hắn ở Giáng Sương Cốc, thấy lệ quỷ vây quanh mới rời đi…”
Chuyện là do Tùng Dương Tử an bài, lão cũng tin tưởng Tỉnh Hoằng Văn không có khả năng buông tha Tần Cửu Khinh, chỉ có thể do Tần Cửu Khinh mạng lớn, ai có thể nghĩ tử cục còn có thể sống sót chứ.
Tỉnh Hoằng Văn khiếp vía: “Mặc dù hắn còn sống, cũng là một phế nhân…”
Tùng Dương Tử cười lạnh, kể hết những chuyện phát sinh ở Giáng Sương Cốc.
Lòng bàn tay Tỉnh Hoằng Văn đổ mồ hôi, nhịn không được nói: “Tuy… có thanh tà kiếm này, nhưng hắn bị người đẩy vào Quỷ giới cũng chỉ có đường chết!”
Không có Hồn Kính, Quỷ giới có đi mà không có về, nếu Tần Cửu Khinh đi vào, cũng tương đương với Thập Nhị Tiên Sơn không còn người này.
Mắt Tùng Dương Tử lộ ra tàn nhẫn: “Ta ép?”
Tỉnh Hoằng Văn không dám ra tiếng.
Tùng Dương Tử nói: “Là hắn muốn đến Quỷ giới!”
Tỉnh Hoằng Văn cẩn thận nói: “Hắn không ra được…”
Tùng Dương Tử: “Chúng ta cũng vào không được!”
Tỉnh Hoằng Văn hiểu, càng không dám nhiều lời ——
Tần Cửu Khinh nhìn như cùng đường, thật ra là tìm đường thoát trong nguy hiểm.
Chỉ cần hắn còn ở Thập Nhị Tiên Sơn, chỉ có đường chết. Tuy vào Quỷ giới có thể có đi không về, nhưng chỉ cần còn tồn tại mới có tương lai.
Lỡ như hắn thật sự phá phong giới đại trận, quay trở về tàn sát Thập Nhị Tiên Sơn.
Tỉnh Hoằng Văn nhớ đến những chuyện mình làm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Tùng Dương Tử bực bội nói: “Nếu ngươi có ba phần năng lực của hắn, vi sư đâu trắc trở như thế!”
Tỉnh Hoằng Văn vâng vâng dạ dạ: “Là đồ nhi vô năng, đồ nhi liên lụy sư phụ.”
Tùng Dương Tử phất tay áo rời đi.
Thiên Ngu Sơn không phải một đỉnh núi, mà là trăm dặm dãy núi.
Lãm Nguyệt phong là ngọn núi cao nhất trong đó, xa tận mây xanh.
Tiếp sao trời, ôm trăng sáng, hiểu thiên hạ.
Lãm Nguyệt Phong cũng là ngọn núi đứng đầu Thiên Ngu Môn.
Chưởng môn Thiên Ngu Môn trên danh nghĩa là Nguyệt Tri, người cầm quyền thực tế là Quân Thượng Minh.
Lãm Nguyệt Điện hoa mỹ tinh xảo như cung trăng này là của Quân Thượng Minh.
Tùng Dương Tử bước từng bước lên cầu thang lót bằng bạch ngọc, trong lòng bất an, lão sợ người sắp nhìn thấy, sợ Thượng Minh chân nhân ôn nhuận tĩnh mỹ như trích tiên.
Thế gian có Nguyệt Tri, lại có Quân Thượng Minh.
Một người hi sinh vì thiên hạ đại nghĩa, một người vì tư lợi hãm hại thương sinh.
Tùng Dương Tử thở dài, bước qua ngưỡng cửa lạnh lẽo trong suốt, khi đặt chân xuống sàn nhà bóng như gương… Trái tim không khỏi run rẩy.
Sáng bóng như trăng, dơ bẩn như máu bùn.
Hoàn toàn tương phản lại cực kỳ tương tự.
Tùng Dương Tử chắp tay hành lễ: “Thuộc hạ làm việc không tốt, thỉnh tôn thượng giáng tội!”
Lão không dám ngẩng đầu, cũng không cần ngẩng đầu, nam nhân ngồi trên ghế mấy trăm năm như một ngày.
Lúc nào cũng là trường bào trắng như trăng, mái tóc bạc như sương, khuôn mặt ôn hoà tuyệt thế, giọng điệu thanh lãnh: “Hồn Kính bị vỡ.”
Chất giọng nhẹ nhàng chậm rãi lại làm Tùng Dương Tử tê da đầu: “Là thuộc hạ vô năng!”
Quân Thượng Minh giơ tay, ống tay áo mềm mại như mây rũ xuống, lộ ra cẳng tay trắng ngần, cổ tay mảnh khảnh, ngón tay thon dài như băng đọng trên mái hiên, ở giữa là nửa miếng ngọc bài màu đen: “Khinh nhi đến Quỷ giới?”
Tùng Dương Tử quỳ thụp xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giữa trán, run giọng nói: “Thuộc hạ đến Quỷ giới giết nghiệt đồ ngay!”
Biết rõ Quỷ giới có đi mà không có về, lão lại không thể không thỉnh mệnh trước: Tần Cửu Khinh còn sống, Hồn Kính bị huỷ, quả Xích Đề không có tung tích… Đây đều là sai lầm của lão.
Thủ đoạn của Quân Thượng Minh không ai rõ hơn lão.
Chờ bị trừng phạt, không bằng tự nhận phạt.
Ai ngờ Quân Thượng Minh cong khoé môi đạm: “Sao Thiên Ngu Sơn thiếu Tùng Dương trưởng lão được?”
Tùng Dương Tử giật mình.
Quân Thượng Minh nhìn lão: “Dùng hai trăm năm tu vi đúc lại Hồn Kính, Tùng Dương trưởng lão có thể làm được không?”
Tùng Dương Tử hít một hơi.
Quân Thượng Minh: “Hửm?”
Tùng Dương Tử cắn răng nói: “Thuộc hạ đã rõ.”
Quân Thượng Minh: “Bao lâu.”
Mồ hôi lạnh lăn xuống trán Tùng Dương Tử: “Một năm.”
Quân Thượng Minh: “Sáu tháng.”
Tùng Dương Tử biết hắn ta làm khó, lại không dám cự tuyệt, chỉ đành thấp giọng đáp: “Thuộc hạ… nhất định không phụ sứ mệnh.”
Mãi đến khi tiến vào Quỷ giới, Bạch Tiểu Cốc vẫn còn sợ hãi.
Quá mạo hiểm, quá xúc động, một tinh quái nho nhỏ như y dám to gan lớn mật như thế, Sâm Tu chân nhân biết được chắc hãnh diện lắm.
Tần Cửu Khinh cũng vào đây, vì hắn, y chỉ cách tan xương nát thịt một tấc!
Tiểu bạch cốt vỗ vỗ xương ngực, bình phục cảm xúc: “Cửu Tịch?”
Y không rảnh đánh giá Quỷ giới, tìm Cửu Đại Tịch trước đã. Quỷ giới cực kỳ hung hiểm, bọn họ phải gắn bó bên nhau, yếu với yếu không chừng có thể lên đỉnh… bằng % Tần Cửu Khinh!
Y quay người lại, nhìn thấy mỹ nhân ngủ bên cạnh.
A không, là Đại Tịch ngủ.
Sao lại hôn mê, sao Cửu Đại Tịch lại mảnh mai như vậy?
Bạch Tiểu Cốc khẽ thở phào, vừa định xem tình huống của hắn, ngoài ý muốn phát hiện một xâu bạch ngọc tuột xuống từ cổ tay hắn.
Trắng tinh, sáng trong, óng sánh.
Không phải xương ngón tay y thì là cái gì!
xương ngón tay này không phải bị ăn hắn rồi sao? Sao lại treo trên cổ tay hắn?
Bạch Tiểu Cốc tò mò duỗi tay chạm vào, đầu ngón tay mới vừa chạm cốt liên, một luồng tê dại lan truyền khắp toàn thân, ngay sau đó là từng đợt run rẩy mãnh liệt, đầu óc không suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy sức lực không ngừng xói mòn…
Tần Cửu Khinh vừa tỉnh lại thì nghe thấy âm thanh mềm mại liên tục cầu xin: “Nhanh quá… nhanh quá, chịu không nổi hu hu…”
Hết chương