Edit: Phong Nguyệt
Tuy Hoàng An thành là thế tục, nhưng là thủ đô của Đại Phong triều, kỳ nhân dị sĩ đếm không xuể.
Tông môn Thập Nhị Tiên Sơn rất nhiều, song cội nguồn vẫn ở thế tục, dẫu sao trước khi tu hành, các tu sĩ đều là người thường.
Trên tu tiên lộ, có thiên chi kiêu tử vấn đỉnh tiên sơn, có tư chất tầm thường cả đời khó lên Trúc Cơ.
Kẻ tầm thường ở Thập Nhị Tiên Sơn đủ để thế tục tôn là tiên nhân. Tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể thông qua công pháp thải nạp thiên khí, thể trạng siêu việt hơn phàm nhân, thêm mấy tiểu xảo nho nhỏ là có thể hô mưa gọi gió ở Đại Phong triều.
Những kẻ khôn ngoan thà làm đầu gà không làm đuôi phượng không thiếu, cũng vì họ ‘nhập thế’ mà thế tục bị nhiễu loạn. Mới đầu là một tu sĩ cấp thấp lén lút thả một tà tứ, nghĩ rằng nếu mình ra tay diệt trừ nó thì sẽ nổi danh.
Nôm na là giỏi hơn đám ngu còn hơn ngu trong đám giỏi:))))))
Ai ngờ mọi việc phát triển ngoài dự tính, tiểu tà tứ không thể gây loạn Thập Nhị Tiên Sơn lại thành hồng thuỷ mãnh thú ở thế tục. Nó ăn thịt người, sức mạnh tăng vọt, tiểu tà tứ một đêm thành đại tà tứ. Đợi đến khi tu sĩ khác đuổi tới đã không thể diệt trừ tận gốc.
Tà tứ hành động theo bản năng, nếm ngon ngọt ở thế tục rồi nhớ thương mãi, không nhịn nổi lại chạy ra.
Qua qua lại lại…
Các tu sĩ nổi danh ở thế tục, thế tục lại không tránh khỏi bị tà tứ hoành hành.
Tu vi cao nhất ở Hoàng An thành là thiên sư Lý Hạo Sơ hơn tuổi, chỉ mới tầng Trúc Cơ kỳ, ở Thập Nhị Tiên Sơn cùng lắm là đệ tử ngoại môn, tu thêm trăm năm nữa cũng không thể tiến vào Kim Đan kỳ. Không tới Kim Đan, thọ mệnh của ông ta sẽ tận.
Mắt thấy tu hành vô vọng, Lý Hạo Sơ dứt khoát rời khỏi Thập Nhị Tiên Sơn, đến thế tục thi triển tài nghệ. Tầng Trúc Cơ kỳ chẳng là cái rắm gì ở Thập Nhị Tiên Sơn, tới Đại Phong triều lại thành thiên sư tôn quý muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Lý Hạo Sơ cảm thấy mình chọn đúng đường rồi, vất vả tu hành làm cái gì, không bằng vinh hoa phú quý mấy chục năm!
Vào thế tục, khó tránh khỏi nhiễm chuyện thế tục. Khi Từ gia tìm đến ông ta, nhờ ông ta diệt trừ một tà tứ nho nhỏ, Lý Hạo Sơ không nghĩ ngợi bèn đáp ứng.
Ngày thường ông ta khinh thường đối phó tiểu tà tứ, chỉ là Từ gia như mặt trời ban trưa, ông ta khó lòng từ chối.
Đương nhiên không có gì phải từ chối, thường xuyên bộc lộ tài năng mới làm cho mấy tên ngu ngốc ở Hoàng An thành biết năng lực của ông ta.
Lý Hạo Sơ hỏi rõ tình huống, nghe thấy Tần phủ thì nhăn mày.
Từ phu nhân nhìn ra, vội nói: “Là thứ sinh tử không được sủng ái của Tần gia, thằng nhóc khắc chết thân gia gia.”
Lý Hạo Sơ thả lỏng: “Đứa trẻ kia đúng là điềm xấu, thể chất dễ chiêu tà tứ.”
Từ phu nhân: “Nếu có thể hỗ trợ loại bỏ tà tứ, Tần gia sẽ đa tạ Lý thiên sư lắm!”
Lý Hạo Sơ yên tâm: “Đi thôi, chúng ta đi xem.”
Đoàn người ồ ạt đến trước thiên viện Tần gia, bọn họ không muốn vào cửa chính kinh động nhà chính, định đi cửa sau để Tần Vịnh không kịp trở tay, bắt được tà tứ rồi thông tri Tần gia sau.
Lý Hạo Sơ cũng được, Từ phu nhân cũng được, điều duy nhất họ lo lắng là: Nếu Từ Nguyên Đức nhìn lầm, chỗ Tần Cửu Tịch không có tà tứ thì làm sao đây?
Đương nhiên bọn họ đã chuẩn bị sẵn.
Từ phu nhân mập mờ nói Từ Nguyên Đức còn nhỏ, có thể nhìn lầm.
Lý Hạo Sơ hiểu rõ trong lòng: “Tà tứ mà thôi, muốn có thì có.”
Từ phu nhân đại hỉ: “Làm phiền Lý thiên sư, nếu thành công, chắc chắn có hậu lễ tương xứng!”
Lý Hạo Sơ: “Vì Hoàng An thành, trừ gian diệt ác là bổn phận của ta, phu nhân không cần nói những thứ này.”
Từ phu nhân ngàn ân vạn tạ một hồi.
Trong tiểu thiên viện Tần gia, “một nhà bốn người” không biết chuyện sắp phát sinh.
Tần Cửu Tịch ăn sáng xong đến học đường.
Tần Vịnh có thân phận xấu hổ, tính tình mềm yếu, nhưng khó khăn lớn nhất đến từ gông cùm trong nhà. Có nghèo khổ ra sao, Tần gia cũng sẽ không cho gã làm chuyện vặt vãnh, cũng không cho gã làm chính sự, chỉ cho một chút tiền theo phân lệ, còn thường xuyên bị điêu nô cắt xén.
Tần Vịnh không có thiên phú học tập, sáng nào cũng khắc khổ đọc sách, đọc đến nỗi sắp bị con trai vượt mặt luôn!
Công không thành danh không toại, cuộc sống càng khổ, Tần Vịnh có nôn nóng cũng nghĩ không ra biện pháp gì.
Đặc biệt là con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, thê tử thương yêu hết mực, Tần Vịnh càng sầu.
Có thể làm sao chứ?
May mà gã viết chữ đẹp, ban ngày viết mấy quyển sách cho người ta, đổi được một chút chi phí sinh hoạt.
Trong noãn các, Hứa thị và tiểu bạch cốt cùng nhau may y phục.
Khi Tần Cửu Tịch đến học đường, Bạch Tiểu Cốc rất muốn đi theo.
Hứa thị khuyên nhủ: “Đợi may y phục xong, Cửu nhi trở lại, đến lúc đó bảo nó đọc sách cho con nghe nhé?”
Bạch Tiểu Cốc: “Con không thể đến học đường sao?”
Hứa thị suy nghĩ một hồi, nói: “Học đường là nơi mọi người cùng ngồi nghe phu tử giảng bài, con ở nhà, ta có thể đo kích cỡ để may y phục mới cho con.”
Nàng không nói rõ, nhưng tiểu bạch cốt nghe hiểu: Mọi người cùng ngồi —— Rất nhiều người!
Bỏ bỏ, không phải tất cả mọi người đều tốt như phụ thân và mẫu thân.
Bạch Tiểu Cốc giòn giã nói: “Con không đi.”
Hứa thị cười nói: “Tới đây, ta đo kích cỡ cho con.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vâng!”
E rằng thợ may giỏi nhất cũng chưa từng may y phục cho bộ xương khô.
Hứa thị không phải thợ may giỏi nhất, lại là mẫu thân tỉ mỉ nhất, nàng ước chừng chiều cao, chiều rộng vai, chiều dài tay… rồi ghi nhớ trong lòng.
Toàn bộ quá trình nhóc xương khô rất ngoan ngoãn, bảo sao làm vậy, sợ sai kích cỡ, y phục sẽ xấu.
Hứa thị cười: “Đúng là tiểu gia hoả yêu cái đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc đang muốn nói: Đẹp mới có thể xứng đôi Tần Cửu Khinh!
Chưa nói ra lời, bên ngoài đã truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Hứa thị nhạy bén, lập tức thu dọn đồ vật, dẫn tiểu bạch cốt trốn vào trong.
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt: “Mẫu thân…”
Hứa thị ôn thanh nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”
Nàng nắm xương cổ tay y, lòng bàn tay ấm đến độ lòng tiểu bạch cốt cũng ấm theo.
Thật thần kỳ, đây là mẫu thân sao?
Mẫu thân ấm áp.
Cốt vô cùng hâm mộ Cửu Đại Tịch!
Chỉ là, sao phụ mẫu Cửu Đại Tịch lại ở trong ảo cảnh?
Bạch Tiểu Cốc không rõ.
Bên ngoài đúng là người Từ gia.
Từ Nguyên Đức thay một bộ cẩm y sặc sỡ hơn, vòng cổ khảm ngọc, khiến khuôn mặt beo béo càng phúc hậu. Kỳ thật Từ Nguyên Đức không xấu, thậm chí rất đáng yêu, chẳng qua bị dưỡng hư, thần sắc trong mắt làm người ta đáng ghét.
Từ Nguyên Đức hô: “Tà tứ cút ra đây!” Bên cạnh nó có vị Lý thiên sư, không sợ!
Tần Vịnh bước ra cửa, nhìn thấy cảnh này, cau mày: “Lý thiên sư, Từ phu nhân, sáng sớm tới hàn xá có việc gì?”
Từ phu nhân xưa nay coi thường Tần Vịnh, hai mắt ánh lên vẻ ghét bỏ, nói: “Hôm qua, sau giờ học, Nguyên Đức nhìn thấy có tà tứ bám lấy Cửu Tịch, hai nhà Từ Tần chúng ta luôn luôn giao hảo, Nguyên Đức và Cửu Tịch lại thân thiết, tất nhiên sẽ không ngồi yên, bèn thỉnh Lý thiên sư tới diệt trừ tà tứ.”
>>
Hiên ngang lẫm liệt như thể thật sự thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Tần Vịnh yếu đuối chứ không ngốc, làm sao không hiểu ý bọn họ.
Từ Nguyên Đức và Tần Cửu Tịch thân thiết? Thân thiết tới nỗi ăn hiếp?
Tần Vịnh giận sôi máu, lạnh lẽo nói: “Tần gia chúng ta không có tà tứ, phiền Từ phu nhân và Lý thiên sư tay không rồi.”
Không ngờ thứ yếu ớt này cũng có lúc cứng rắn, Từ phu nhân cười lạnh: “Tư tàng tà tứ, tội tru di, ngũ thiếu gia chớ trễ nãi Lý thiên sư trừ ác!” Tần Vịnh đứng thứ năm trong tộc, người ngoài đều gọi là ngũ thiếu gia.
Tần Vịnh chắn trước cửa, giương giọng nói: “Cửu nhi không bị tà tứ bám lấy, Tần gia chúng ta cũng không có tà tứ lai vãn, Từ phu nhân xông vào nhà dân có thủ lệnh của hoàng thành vệ không?”
Từ Nguyên Đức không kiên nhẫn, đứng ra the thé: “Là ta tận mắt nhìn thấy Tần Cửu Tịch dưỡng tà tứ! Tà tứ là một bộ xương trắng, xấu xí đáng sợ, ta thấy Tần Cửu Tịch kéo nó chạy về nhà!”
Tần Vịnh giật mình, ngoài mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra manh mối.
Từ gia hùng hổ như vậy, đương nhiên gã biết có liên quan đến tiểu bạch cốt. Chỉ là bọn họ đều biết Bạch Tiểu Cốc không phải tà tứ, y là tiểu tinh quái.
Nếu là y đã làm chuyện ác làm sao toàn thân oánh nhuận trắng sáng như thế chứ?
Tà tứ nhiễm huyết khí, trọc khí, không có linh thức và dơ bẩn.
Bạch Tiểu Cốc mới là đứa thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Y là bộ xương lương thiện đáng yêu.
Tần Vịnh tuyệt đối không cho bọn họ xông vào, điệu bộ của những người này gã đã nghe nói từ lâu —— Lý Hạo Sơ vì muốn khoe khoang sức mạnh, không biết tra tấn bao nhiêu tinh quái vô tội.
Từ gia khăng khăng muốn tìm bọn họ trút giận, dẫu Lý Hạo Sơ có phát hiện tiểu bạch cốt chỉ là tiểu tinh quái cũng sẽ coi y là tà tứ mà diệt trừ.
Gã sẽ không cho bọn họ có cơ hội!
Tranh chấp bên ngoài, Hứa thị và tiểu bạch cốt bên trong đều nghe rõ ràng.
Bạch Tiểu Cốc không dám ừ hử, rúc thành một cục.
Bên ngoài có một tu sĩ.
Một lão tu sĩ!
Bạch Tiểu Cốc rất nhớ Cửu Đại Tịch, nhớ cả Thiết Thiên đại thần, có điều họ không ở đây.
Hứa thị dùng môi ngữ nói với y: “Dù như thế nào cũng đừng đi ra ngoài.”
Bạch Tiểu Cốc hiểu, chẳng qua y không thể dùng môi ngữ.
Hứa thị tiếp tục nói: “Mẫu thân đi giúp phụ thân, con trốn ở đây, dù phát sinh chuyện gì đều không được ra ngoài, biết không?”
Bạch Tiểu Cốc gật gật đầu.
Hứa thị ôm y một cái, thì thào: “Ngoan.”
Hoả đồng lam của Bạch Tiểu Cốc run rẩy, lòng ngực như được rót một chén cháo ngọt, ấm áp mềm mại.
Hứa thị buông y ra, cẩn thận giấu tiểu bạch cốt dưới gầm giường, lấy hai chiếc vòng ngọc cuối cùng trong của hồi môn ra, ra ngoài từ cửa sau.
Nàng muốn đến nhà chính, nàng muốn mời lão thái thái.
Nàng biết Tần lão thái thái không thích họ, nhưng lão thái thái thích sĩ diện sẽ bênh vực người nhà, nếu biết Từ gia xông vào như thế, chắc chắn sẽ tức giận, không chừng đuổi luôn nhóm người này đi.
Còn sau đó…
Cùng lắm thì cả nhà họ rời khỏi Tần phủ.
Dù sao đã không sống nổi ở đây từ lâu rồi!
Hứa thị đưa vòng ngọc cho bà tử nhà chính mới có cơ hội nhìn thấy lão thái thái…
Ở thiên viện, Từ phu nhân bắt đầu nóng nảy, trước khi chưa bắt được tà tứ không muốn kinh động nhà chính Tần gia, vị lão thái kia rất thái khó chơi, nếu bà ta nghe được động tĩnh đến thì không dễ xử.
Cố tình Tần Vịnh yếu đuối cứ chắn trước cửa, chết cũng không cho bọn họ vào.
Từ phu nhân nhìn chằm chằm Tần Vịnh: “Ngũ thiếu gia, viện tử của ngươi nếu không có tà tứ, hà tất ngăn chúng ta?”
Tần Vịnh tức đến bật cười: “Từ phu nhân tự ý xông vào nhà dân còn nói lý?”
Từ phu nhân lạnh lùng nói: “Bắt được tà tứ, hoàng thành vệ sẽ tự tới kiểm tra Tần phủ!”
Tần Vịnh vẫn đứng trước cửa không nhúc nhích: “Vậy thỉnh Từ phu nhân thông tri hoàng thành vệ trước.”
Từ phu nhân: “Ngươi…”
Lý Hạo Sơ luôn trầm mặc bỗng lạnh lẽo nhìn Tần Vịnh. Kẻ vô năng có tiếng ở Hoàng An thành cũng có cốt khí lắm.
Chỉ đơn giản là ngăn thôi, hay bên trong thực sự có thứ gì khác?
Lý Hạo Sơ ngăn Từ phu nhân, nói: “Không cần vào.”
Mọi người sửng sốt.
Lý Hạo Sơ lấy ra pháp luân màu vàng, giọng điệu chậm rãi: “Ta sẽ thi pháp tại đây, nếu có tà tứ, sẽ tự bay ra.”
Tần Vịnh khẽ biến sắc.
Lý Hạo Sơ thấy vậy, cười lạnh: “Huyễn Kim Luân này là do Đường Đình Sơn lão tổ luyện chế, không có tà tứ nào có thể chống lại lệnh triệu hồi của nó.”
Từ phu nhân đại hỉ: “Thỉnh Lý thiên sư mau mau thi pháp.”
Tần Vịnh có chút bất ổn, pháp luân màu vàng không phải tục vật, toàn thân chói sáng như mặt trời, làm người ta nhức mắt không thôi. Nếu Lý Hạo Sơ chỉ triệu hồi tà tứ thì gã không sợ, có điều Huyễn Kim Luân không phân tà tứ tinh quái, tiểu tinh quái chết oan dưới bánh xe của nó không biết bao nhiêu.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ!
Mồ hôi lạnh lăn xuống giữa trán Tần Vịnh, gã không nghĩ ra biện pháp.
Lý Hạo Sơ thôi thúc pháp luân, Huyễn Kim Luân đột nhiên bùng phát, từng luồng ánh sáng vàng như hoá thành thực thể, tiến thẳng vào thiên viện.
Tần Vịnh nắm chặt tay, gần như muốn vọt vào phòng ôm tiểu bạch cốt chạy trốn.
Lý Hạo Sơ nhíu chân mày, thu kim quang lại.
May mà Tần Vịnh đứng ngay ngưỡng cửa, không thì đã té xuống rồi.
Từ phu nhân khẽ biến sắc: “Thiên sư?”
Lý Hạo Sơ mới vừa thi pháp, theo lý thuyết dù bên trong có tà tứ, tinh quái, hay người gì cũng sẽ không chịu khống chế mà lao ra, nhưng… không có cái gì lao ra hết, bên trong không có bất luận sinh linh nào, hoặc là thứ kia mạnh tới mức có thể chống lại sự triệu hồi Huyễn Kim Luân.
Sao có thể?
Trừ phi là Kim Đan kỳ lão tổ, nếu không không ai có thể chịu được ma âm của Huyễn Kim Luân!
Chẳng lẽ chỗ Tần Vịnh không có tà tứ?
Lý Hạo Sơ liếc nhìn Từ phu nhân.
Từ phu nhân làm sao không hiểu? Thế tục nào có tà tứ nhiều như vậy, e rằng con trai bị người ta dùng mánh khoé lừa thôi.
Cũng may bọn họ đã có chuẩn bị, không có tà tứ thì thả một tà tứ ra, tóm lại hôm nay bọn họ nhất định phải trảm yêu trừ ma, con trai nàng ta từng có lịch duyệt như thế, mai này khi tiên sơn tuyển chọn, sẽ khiến tiên nhân chú ý!
Ống tay áo Lý Hạo Sơ có một túi phép, bên trong chứa mấy con tiểu quỷ.
Chỉ cần thả chúng nó ra, lại dùng Huyễn Kim Luân triệu hồi, tội danh tư tàng của Tần Vịnh sẽ được chứng thực.
Hai người Lý Từ cho rằng không kẽ hở, chờ đại công cáo thành, ai ngờ…
Ai ngờ mấy con quỷ bị thuần phục trong túi phép không nhúc nhích.
Lý Hạo Sơ nhíu mày, dùng sức lắc.
Bọn tiểu quỷ: “!” Bám chặt túi phép, nhất định không thò đầu ra.
Lý Hạo Sơ thôi thúc chân khí quất chúng nó.
Bọn tiểu quỷ: “!!” Đau chết cũng không ra ngoài!
Lý Hạo Sơ nào gặp phải tình huống này, tức quá bèn thi pháp lôi chúng nó ra khỏi túi.
Quỷ bị lôi ra, chúng nó ôm chầm nhau, không giống hung thần lệ quỷ, mà giống Từ Nguyên Đức bị doạ tè giữa đường.
Phàm nhân làm sao biết quỷ thấy gì.
Trời má!
Thánh quang đầy trời này là cái gì?
Đến gần xíu sẽ chết thảm đó!
Quốc Tử Giám.
Tần Cửu Tịch luôn nghe giảng bài nghiêm túc, hôm nay lại cứ tâm thần không yên.
Quả nhiên không nên để tiểu bạch cốt ở nhà.
Chỉ là hắn không thể dẫn y đến học đường.
Hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than suốt một khóa, bỗng nhiên bừng tỉnh.
… Từ Nguyên Đức!
Hắn thật sơ suất, Từ Nguyên Đức bị nhóc xương khô doạ, nhất định sẽ không bỏ qua, Từ gia…
Tần Cửu Tịch còn nhỏ, đầu óc lại cực kỳ nhanh nhẹn, hắn biết lý do vì sao mình nhấp nhổm không yên, bởi vì hôm nay hắn không nên rời khỏi nhà!
Tần Cửu Tịch không rảnh xin phu tử nghĩ, thậm chí không kịp thu dọn đồ đạc, vội vàng ra khỏi Quốc Tử Giám, chạy về Tần phủ.
Hắn hận mình chạy quá chậm, sợ mình về trễ, sợ phụ mẫu và tiểu bạch cốt đều bị bắt đi…
Một âm thanh quen thuộc lại xa lạ, như là chính hắn lại cực kỳ lạnh nhạt vang vọng trong đầu ——
Mất bọn họ, ngươi sẽ không còn gì.
Ngay cả người nhà cũng không thể bảo vệ nổi, ngươi không xứng làm người.
Hết chương