Edit: Phong Nguyệt
Tán tài đồng cốt: Nhóc xương khô gia tài bạc triệu:))))))
Giống giọng hắn, lại không giống giọng hiện tại của hắn.
Là… hắn sau khi thành niên? Sao có thể?
Quả nhiên quan tâm quá ắt loạn, nghe nhầm rồi.
Tần Cửu Tịch không có thời gian nghĩ nhiều, hắn vội vàng chạy về nhà, dẫu không biết về nhà có thể làm gì, nhưng hắn nhất định phải trở lại bên cạnh họ, nhất định phải cố hết sức bảo vệ họ.
Từ khi Lý Hạo Sơ rời khỏi Thập Nhị Tiên Sơn đến Hoàng An thành ở thế tục tới nay, chưa bao giờ chịu thiệt thế này.
Linh khí ở thế tục yếu ớt, tu sĩ không thích ở lâu, tà tứ hình thể to lớn không thể sinh dục, vậy nên cảnh giới của hắn đã đủ vấn đỉnh Đại Phong triều.
Tần gia không có tà tứ, ông ta không bất ngờ, nhưng tiểu quỷ trong túi phép sao lại không nghe sai khiến?
Thứ ngu xuẩn sống theo bản năng sợ nhất là uy hiếp, vậy mà ông ta dùng chân khí quất vẫn không chịu ra!
Thấy Huyễn Kim Luân xoay mãi mà chẳng có tà tứ nào chui ra, Từ phu nhân không khỏi nhìn sang Lý Hạo Sơ.
Lý Hạo Sơ xanh mặt, cố tình không tiện lấy túi phép ra.
Cái viện tử rách nát này không có tà tứ, tiểu quỷ chuẩn bị sẵn không chịu ra, chuyến này của ông ta…
“Từ phu nhân đến thăm hàn xá, sao không cho người đệ thiếp trước.” Một giọng nữ già nua xen lẫn chín chắn vang lên, trái tim Từ phu nhân trĩu xuống, biết lợi thế đã mất.
Bọn họ quay người, hành lễ với lão phụ nhân được tôi tớ vây quanh.
Từ phu nhân liếc một cái là nhìn thấy mỹ nữ yểu điệu đi sau cùng, ánh mắt vô cùng khinh thường: Gia đình bình thường, tâm tư không hề nhỏ!
Người đi sau cùng tất nhiên là Hứa thị, là nàng đến trước mặt lão thái thái cầu xin.
Tần lão phu nhân xưa nay không thích nàng, vừa thấy nàng tới, bèn xoay người vào phòng, Hứa thị không dong dài, lập tức quỳ xuống nói: “Lão phu nhân, Từ gia dẫn Lý thiên sư xông vào Tần phủ, nói nhà chúng ta có tà tứ, muốn bắt về nghiêm trị!”
Tần lão phu nhân đột ngột quay đầu lại: “Nói hươu nói vượn!”
Đại Phong triều căm thù tà tứ tận xương tuỷ, danh môn thế gia như họ nếu bị phát hiện chứa chấp tà tứ, Tần gia sẽ mặc người xâu xé!
Hứa thị: “Từ phu nhân và Lý thiên sư đã thi pháp ở Lạc Trần Viện.”
Tần lão phu nhân nào còn ngồi được: “Phản… Phản, một đám phản!” Ỷ vào Tần gia không người làm chủ, con nối dõi đơn bạc, dám ăn hiếp họ tới mức này.
Nhớ đến Tần lão gia tử đã chết, Tần lão phu nhân nhìn Hứa thị bằng ánh mắt oán độc —— Đều do ả đàn bà này sinh ra nghiệp chướng, khắc chết lão gia, khắc suy Tần gia.
Lúc này không thể phát tác, bà ta phải đến Lạc Trần Viện, không thể để Từ gia xấc xược được! Thủ đoạn Lý thiên sư, quyền quý trong Hoàng An thành đều rõ ràng, ông ta đã muốn tà tứ, không có cũng phải có, Tần gia không thể chịu thiệt!
Vậy nên Hứa thị mới dẫn Tần lão phu nhân đến.
Tần lão phu nhân vừa xuất hiện, Từ thị thu lại khí thế, hành lễ với nhất phẩm lão phu nhân.
Hứa thị thấy trượng phu đằng xa, giữa trán Tần Vịnh thấm mồ hôi mỏng, tay nắm chặt then cửa nổi gân xanh, cũng may vẻ mặt vẫn ổn, không có chuyện gì.
Nàng biết tiểu bạch cốt an toàn.
Nghĩ đến kia hài tử đáng thương chui dưới đáy giường, trái tim nàng quặn thắt.
Tuy chỉ là tiểu tinh quái, lại giống người hơn những người trước mắt.
Huyễn Kim Luân xoay vòng vòng cũng không dẫn được tà tứ ra, Tần lão phu nhân lại mang theo một đám người đến, bọn họ tiếp tục dây dưa chỉ tổ vả mặt mình.
Từ phu nhân không thể không cáo tội, dẫn con trai rời đi.
Trước khi đi, Tần lão phu nhân giương giọng nói: “Lý thiên sư vất vả rồi, có thăm dò được tung tích tà tứ chưa?”
Lý Hạo Sơ phóng ánh mắt hình viên đạn tới.
Dẫu gì ông ta cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, uy áp của ông ta không là gì ở Thập Nhị Tiên Sơn, nhưng ở thế tục đủ khiến người ta tái mặt, chân tay run rẩy.
Người hầu đi theo Tần lão phu nhân lộ vẻ hoảng sợ, đứng không vững.
Tần lão phu nhân tuổi già sức yếu, bám chặt long đầu quải trượng, không hề bị lung lay, cố chấp nhìn chằm chằm Lý Hạo Sơ.
Lý Hạo Sơ thầm cười lạnh, ngoài mặt vờ chịu thua: “Là bần đạo ngộ phán.”
Nghe thấy những lời này, Tần lão phu nhân thoáng nhẹ nhõm, đưa bậc thang: “Lý thiên sư ngày đêm vất vả vì Đại Phong, ngẫu nhiên có sai lầm cũng khó tránh, Đại Phong triều có ngài che chở, bá tánh hàng đêm có thể kê cao gối ngủ.”
Lý Hạo Sơ ngoài cười trong không cười: “Lão phụ nhân quá khen.” Dứt lời ông ta phất tay áo rời đi.
Người đi rồi, Tần lão phu nhân vươn cánh tay run run, trưởng tức (dâu trưởng)nhanh chóng tiến lên đỡ lấy.
Trò khôi hài kết thúc, chuyện ở Lạc Trần Viện lại chưa tới hồi kết.
Tần lão phu nhân nhìn sang Tần Vịnh, chống quải trượng mạnh xuống đất, lạnh lùng hỏi: “Ngươi lại gây ra hoạ gì rồi?”
Tần Vịnh cúi đầu, không nói một lời.
Tần lão phu nhân ghét Tần Vịnh, không chỉ là bởi vì gã không phải con ruột mà còn bởi vì gã cực kỳ giống mẫu thân mình.
Con cháu đời sau của nữ yêu nghiệt kia đều là một lũ yêu nghiệt, một nam nhân đẹp như vậy có tác dụng gì? Tính tình vô dụng, có thể thành chuyện gì?
Còn thêm nghiệt chướng khắc chết thân gia gia…
Nghĩ vậy, Tần lão phu nhân thấy tức ngực, trầm giọng nói: “Tần Vịnh, ngươi đã sử dụng tên họ Tần gia thì chính là người Tần gia, ngươi không cần mặt mũi thì thôi đừng làm bẩn thanh danh trăm năm của Tần gia!”
Tần Vịnh cứng người.
Tần lão phu nhân nghiêng đầu, nói với bà quản gia: “Ngừng phát bạc tháng cho ngũ thiếu gia, hối lỗi nửa năm.”
Nghe vậy, Tần Vịnh ngẩng đầu, đôi ngươi như sao trời tràn đầy hoảng loạn: “Mẫu thân!”
Quản gia đáp: “Nô tỳ lĩnh mệnh.”
Tần lão phu nhân vịn tay trưởng tức lên kiệu, ra khỏi Lạc Trần Viện.
Ngừng phát bạc tháng, còn tới nửa năm!
Đâu chỉ là bạc tháng, dựa theo tính tình của mấy tên điêu nô gió chiều nào theo chiều đó kia, không biết sẽ đối xử họ ra sao.
Đã vào thu, gã còn đỡ, nhưng Nặc nhi và Cửu nhi đều phải khoác thêm y phục mùa đông, đặc biệt là Cửu nhi, ngày nào cũng đến Quốc Tử Giám, không có xiêm y mùa đông, làm sao chịu nổi? Nặc nhi cũng thế… Từ khi gả cho gã, không mặc được mấy bộ y phục mới.
Khi Tần Vịnh tranh chấp với Lý Hạo Sơ, khuôn mặt như ngọc chỉ có vài giọt mồ hôi, nghe Tần lão phu nhân nói lời này mới như bị đánh một gậy, làm mặt hắn khô như giấy.
Hứa thị cũng thấy lạnh người, song nàng không đành lòng thấy trượng phu khổ sở, lặng lẽ giật giật tay áo gã, ôn thanh nói: “Không sao, phu quân… đã rất tốt…”
Nhóc xương khô không bị phát hiện, gia đình họ còn ở bên nhau.
Nếu bị Lý Hạo Sơ lôi ra tà tứ gì đó, Tần Vịnh chắn chắc sẽ bị tù tội, nàng và con trai mới thật sự là trời sụp đất nứt.
Tần Vịnh hoàn hồn, mắt phượng ngấn nước mắt: “Nặc nhi, ta…” quá vô dụng!
Hứa thị đau lòng: “Phu quân đừng nói những lời nhụt chí đó nữa, mấy năm nay gả cho chàng, ngày nào ta cũng rất hạnh phúc.”
Tần Vịnh thấy như đao cắt.
Hứa thị vực dậy tinh thần nói: “Chúng ta mau đi xem Tiểu Cốc, có lẽ nó sợ lắm.”
Tần Vịnh nén cảm xúc, nói: “Được… được…”
Hai phu thê định vào trong thì thấy Tần Cửu Tịch mồ hôi nhễ nhại chạy về.
Tần Vịnh và Hứa thị sửng sốt.
Tần Cửu Tịch nhìn thấy phụ mẫu, trái tim vọt tới cổ họng hạ xuống, kế đó cảm thấy choáng váng—— Hắn chạy nhanh quá, có chút khó thở.
Tần Vịnh vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, sao về gấp như vậy?”
Tần Cửu Tịch hồng hộc hỏi: “Người Từ gia …”
Hai phu thê sửng sốt —— Họ biết con trai thông tuệ, lại không ngờ có thể nghĩ tới mức này.
Hứa thị vuốt lưng hắn, ôn nhu nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Tần Cửu Tịch lo lắng: “Tiểu Cốc…”
Hứa thị: “Ở trong phòng, bọn ta đang muốn đi xem đây.”
Tần Cửu Tịch vào phòng trước, hắn cố gắng bình ổn hơi thở, gọi: “Tiểu Cốc… Tiểu Cốc, không có việc gì…”
Nghe thấy giọng Cửu Tịch, nhóc xương khô run rẩy thò dưới gầm giường ra: “Cửu Tịch…”
Tần Cửu Tịch như bị ai đó đâm một cây kim vào tim, dùng một tay ôm nhóc xương khô vào lòng: “Đừng sợ, không có việc gì…”
Bạch Tiểu Cốc nước mắt lưng tròng cọ cọ cổ hắn.
Tần Vịnh không nhịn nổi nữa, tiến lên ôm hai đứa nhỏ.
Người một nhà tìm được đường sống trong chỗ chết, dẫu không biết vì sao Lý Hạo Sơ bỏ qua họ.
Dỗ tiểu cốt đầu xong, Tần Cửu Tịch hỏi tình huống phụ mẫu.
Tần Vịnh và Hứa thị đều không muốn nhiều lời.
Tần Cửu Tịch tuổi nhỏ nhưng hiểu nhiều, dăm ba câu đã thuật lại hết phỏng đoán của mình.
Tần Vịnh: “…”
Hứa thị: “…”
Thậm chí Tần Cửu Tịch còn đoán được: “Mẫu thân, vòng ngọc của người…”
Hứa thị cuống quít nhìn Tần Vịnh, Tần Vịnh còn không hiểu gì nữa? Trách gã vụng về, không nghĩ nhiều bằng con trai—— Đúng vậy, Tần lão phu nhân ghét Hứa thị, thường ngày kẻ hầu không cho nàng tới nhà chính, lần này nàng có thể mời Tần lão phu nhân, chắc chắn đã trả giả lớn.
Vòng ngọc kia là vật là Nặc nhi quý nhất!
Tần Cửu Tịch thấp giọng nói: “Lão phu nhân phạt chúng ta không được lãnh bạc?”
Tần Vịnh: “… Ừm”
Cuộc sống đã túng càng thêm túng.
Có ai ngờ, sinh ở Tần gia trăm năm thế tộc, ngay cả người hầu cũng đeo vàng đeo bạc, bọn họ lại không bằng dân chúng bình dân.
Tần Cửu Tịch khẽ hít một hơi: “Phụ thân mẫu thân, chúng ta dọn ra thôi!” Không cần họ Tần, bọn họ không coi gia đình hắn là người Tần gia, gia đình hắn cũng không thèm!
Tần Vịnh lập tức nói: “Không thể! Rời khỏi Tần gia, con không có tư cách đến Quốc Tử Giám đọc sách nữa.”
Đây là chỗ Tần Vịnh kiêng kỵ, cũng là lý do Tần Vịnh nhẫn nhịn Tần gia.
Đời này của gã không có tiền đồ, nhưng con trai gã, đứa con trai xuất sắc của gã tuyệt đối không thể phí hoài.
Ở lại Tần gia, Cửu nhi là con cháu Tần gia, có tư cách đến Quốc Tử Giám đọc sách, chờ đến khi có tương lai, công thành danh toại, ai dám bắt nạt Cửu nhi nữa?
Đây là kỳ vọng lớn nhất của Tần Vịnh, cũng chấp niệm duy nhất khiến gã không chịu rời khỏi Tần gia.
Tâm tư của phụ thân, Tần Cửu Tịch sao không biết? Vậy nên hắn mới liều mạng đọc sách, chỉ mong mình mau chóng lớn lên, mau chóng dẫn phụ mẫu thoát ly khổ hải, chẳng qua… tháng ngày trôi qua quá chậm. Quá khó khăn.
Tần Vịnh đột nhiên đứng dậy đến thư phòng.
Trong phòng, Tần Cửu Tịch và Hứa thị trầm giọng không nói, tiểu bạch cốt còn treo trên vai Tần Cửu Tịch, nhỏ giọng hỏi: “Bạc tháng là cái gì?” Hình như rất quan trọng.
Tần Cửu Tịch ôn thanh giải thích: “Mua móng heo phải dùng bạc.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tiểu bạch cốt đã hiểu, thoáng chốc biết vì sao mọi người khổ sở như vậy.
Không có bạc không thể mua giò heo, không có bạc không có giò heo hầm đầu tương ăn, có thể không chỉ là giò heo hầm đầu tương, ngay cả món canh ngọt đến nỗi đầu lưỡi sinh hương cũng không có mà ăn!
Thật… Thật thật thật là đáng sợ!
Tần Vịnh ra khỏi thư phòng, trong tay cầm cái một viên đá xanh lấp lánh.
Hứa thị hơi biến sắc: “Phu quân, không thể, đây là mẫu thân để lại cho ngài…”
Tần Vịnh nhìn linh thạch nho nhỏ, hốc mắt sưng húp: “Chung quy là vật chết, sớm nên cầm từ lâu, linh thạch ở Thập Nhị Tiên Sơn có tác dụng lớn, ở Hoàng An thành càng xa xỉ hơn, cầm nó, chúng ta có thể trải qua mùa đông, trải qua một năm.”
Hứa thị ngơ ngẩn nói không nên lời.
Tần Cửu Tịch biết linh thạch này, nó là di vật thân tổ mẫu để lại cho cha, tiên thạch tràn đầy linh khí, ngày thường phụ thân cực kỳ yêu quý, vậy mà hôm nay…
Một trận im lặng, tiểu bạch cốt chợt mở miệng: “Cục đá này có thể đổi giò heo?”
Tần Vịnh muốn điều tiết bầu không khí, trêu nhóc xương khô: “Ừm, nó có thể đổi một núi giò heo hầm đậu tương nhỏ, chỉ tiếc tiểu cốt đầu không thể ăn được.”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Tần Vịnh chọt cái trán trắng như tuyết: “Tiểu thèm cốt.”
Bạch Tiểu Cốc không để ý tới Tần phục, móc Càn Khôn châu trong ngực ra, sau đó…
Ầm ầm ——
Trong sương phòng hàng năm thiếu tu sửa của Lạc Trần Viện, viện tử rách nát hẻo lánh nhất Tần gia——‘bồng tất sinh huy’!
Nhà tranh phát sáng
Ý trên mặt chữ, không phải ví dụ, chính là nhà phát sáng trên mặt chữ.
Tần Vịnh, Hứa thị, Tần Cửu Tịch: “………………”
Bạch Tiểu Cốc ngồi trên núi linh thạch, lam hoả nở hoa: “Tần phụ, mấy cục đá này có thể mua bao nhiêu giò heo hầm đậu tương?”
Một cục đá chính là một núi giò heo hầm đậu tương nhỏ.
Một ngàn cái thì sao?
Bạch Tiểu Cốc: Trách mình không đầu óc, không thể tính được!
Hết chương