dit: Phong Nguyệt
Nghìn năm qua, tiểu bạch cốt chỉ khóc hai lần.
Một lần là hiện tại.Một lần là rất lâu rất lâu về trước, lâu đến mức tiểu bạch cốt không nhớ nỗi là khi nào.
Y sinh ra ở Giáng Sương Cốc, ngoại trừ lệ quỷ gầm rú, chỉ có xương cốt khắp nơi, mình y côi cút, dẫu biết nói nhưng không ai hiểu. Lầm bầm lâu ngày, tiểu bạch cốt không muốn nói chuyện nữa, cứ thế ngẩn ngơ ngồi một chỗ.
Trời mọc trời lặn, tinh khởi tinh diệt, gió hạ lướt qua thu lại tới.
Không nói chuyện, y bắt đầu khổ sở.
Không biết phải miêu tả khổ sở thế nào, giống như trong xương ứ đọng rất nhiều thứ, trướng trướng, đau đau, khó chịu.
Sau đó y khóc.
Một giọt nước mắt lăn xuống hốc mắt, biến thành đá xanh, rơi xuống xương bàn tay.
Tiểu bạch cốt chưa kịp thấy nước mắt của mình.
Ngay sau đó, cơn đau nhức lan khắp toàn thân, xương cốt muốn nứt ra, đau đớn khó hình dung, tựa như bị nghiền nát rồi đông lại, đau đến nỗi ngoài chữ đau ra không còn nghĩ được gì khác.
Đau, rất đau.
Từ đó về sau, tiểu bạch cốt không dám nữa khóc, cũng không dám khổ sở nữa.
Y cố gắng khiến bản thân vui vẻ hơn.
Dẫu Giáng Sương Cốc chỉ có mình y.
May là sau đó y nhặt được thần thư.
Trong thần thư có mỹ thực, có Tần Cửu Khinh, có tương lai.
Thần thư đem cho sự vui sướng vô bờ, y không còn muốn khóc nữa.
Mãi cho đến vừa rồi.
Tần Cửu Khinh không biết nên làm sao khiến y bớt đau, chỉ đành ôm y, nhỏ giọng gọi y.
Cũng may cơn đau này không kéo dài lâu, tiểu bạch cốt dựa vào lòng hắn, cả người vô lực: “Cửu Tịch……”
Tần Cửu Khinh: “Ta ở đây.”
Tiểu bạch cốt nhẹ giọng nói: “…Khóc sẽ đau xương.”
Tần Cửu Khinh giật mình.
Một cảnh tượng như ảo giác hiện lên trong đầu hắn.
Hắn có hết thảy ký ức trong ảo cảnh, biết mình dẫn nhóc xương khô mơ một giấc mơ không thực tế.
Trong mơ phụ mẫu còn sống, trong mơ hắn được tiểu bạch cốt cứu, trong mơ cả nhà hòa hợp vui vẻ bên nhau.
Chẳng qua mơ đẹp mấy cũng là mơ.
Khi bị Từ Nguyên Đức xô vào hồ băng, Tần Cửu Tịch đã cảm nhận được tử vong.
Ý thức dần dần mơ hồ, khi sắp vĩnh viễn rơi vào vực sâu, hắn nhìn thấy lam hoả sâu thẳm, nho nhỏ, run rẩy, lại cố chấp thiêu cháy nước trong hồ.
Hắn nghe thấy giọng nhóc xương khô, nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của y.
Nhóc xương khô khóc.
Lam hoả rơi xuống gương mặt như sương, lập tức ngưng tụ, hóa thành viên đá nho nhỏ, gần như không thể nhìn bằng mắt thường.
Tách.
Đá quý dừng giữa mày hắn, hắn tỉnh lại.
Là nước mắt nhóc xương khô đánh thức hắn.
Tần Cửu Khinh vô thức giơ tay sờ giữa mày, sau đó hắn phát hiện khác thường.
Hắn không ở trong bộ dạng đứa trẻ mà ở trong bộ dạng thành niên.
Sao lại thế này?
Nãy giờ hắn chỉ lo cho nhóc xương khô, chưa kịp nhìn xung quanh, thấy Bạch Tiểu Cốc tốt hơn, hắn mới nhìn thử.
Ngưng đọng.
Tất cả mọi thứ đều đang ngưng đọng.
Có là tu sĩ đi nữa thì khi nhìn thấy cảnh này cũng phải giật mình.
Không trung vẫn là sương mù mênh mông, trước mắt vẫn là hồ băng rộng lớn, lớp băng mỏng đọng trên mặt hồ, tuyết trắng rơi loang lổ.
Bên trái là một cây cầu có mái che, bên phải nối liền với vườn cây tiêu điều, chỗ hắn đang đứng là con đường phủ đầy đá.
Cảnh sắc vẫn vậy.
Hồ băng vẫn vậy.
Nhưng chúng lặng yên không tiếng động.
Bông tuyết ngừng ở không trung, mỗi đóa có hình dạng riêng, mỗi đoá có kiểu dáng riêng, như đinh tuyết bất ngờ đọng giữa không trung.
Hồ nước cũng đọng lại, dòng nước dưới làn băng mỏng ngừng chuyển động, vị trí Tần Cửu Khinh rơi xuống vẫn duy trì hình dạng tung toé, từng giọt nước bắn ra hệt như một chiếc võng ngược đan từ thuỷ tinh.
Hết thảy đều yên lặng.
Hay nên nói là ảo cảnh yên lặng?
Tần Cửu Khinh thoáng giơ tay, định chạm vào bông tuyết trên không trung, nhưng không chạm được. Không phải xuyên qua mà như có kết giới vô hình, không thể giao thoa với thứ không thuộc về thế giới của mình.
Bạch Tiểu Cốc cũng thấy được cảnh này, chỉ là y không có sức chạm vào bất cứ thứ gì.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tiểu bạch cốt hỏi.
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn y: “Có thể là ngươi…”
Bạch Tiểu Cốc nhìn giữa mày hắn, lam hoả chớp chớp: “Nước mắt.”
Không phải y tiếp lời Tần Cửu Tịch, mà là y nhìn thấy giữa mày Tần Cửu Tịch, giữa hai hàng lông mày tuấn mỹ khảm một hạt châu thon dài màu xanh, da Cửu Tịch rất trắng, khiến băng châu nổi bần bật, đẹp hơn cả tuyết.
Nước mắt của y khảm giữa mày Cửu Đại Tịch.
Rất kỳ cục.
Nhưng cũng rất vui vẻ.
Tần Cửu Khinh không nhìn thấy dáng vẻ của mình, song hắn cảm nhận được giọt nước mắt giữa mày, hơn nữa hắn biết… Thời gian không nhiều lắm.
Tuy không biết vì sao nước mắt tiểu bạch cốt có thể ngưng đọng ảo cảnh, nhưng hắn có thể xác định rằng, đợi hơi ấm giữa mày rút đi, hắn sẽ tiếp tục rơi vào ảo cảnh, tiếp tục giấc mơ hoang đường này.
Phụ thân, mẫu thân…
Trái tim Tần Cửu Khinh như bị dao cắt, hắn đã biết vì sao nhiều người chưa thể tỉnh lại.
Quả thật nếu không có tiểu bạch cốt, hắn cũng không muốn tỉnh lại.
Nhưng hiện tại hắn không thể trầm mê ảo cảnh, hắn phải thoát ra, hắn đã hứa sẽ tìm vỏ quả Xích Đề cho tiểu bạch cốt, hứa sẽ dẫn tiểu gia hỏa nếm hết mỹ thực trong thiên hạ, và cả huyết cừu của hắn, hắn phải giết Quân Thượng Minh trong hiện thực.
Ảo cảnh tốt mấy cũng là giả.
Hắn chỉ muốn chân thật.
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, nói với nhóc xương khô: “Đừng tin bất cứ thứ gì, đây là Thiên Nguyệt ảo cảnh.”
Bạch Tiểu Cốc tò mò duỗi tay chạm vào giữa mày hắn.
Tần Cửu Khinh nắm lấy xương ngón tay y: “Nghe lời.”
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn, nhìn về phía hắn nói: “Phụ thân mẫu thân……”
Ký ức mấy ngày nay hiện hữu trong đầu Tần Cửu Khinh, không nhớ đến thì thôi, hễ nhớ đến là nhói đau, hắn cắn chặt răng nói: “Bọn họ đều là giả, bọn họ……”
Rốt cuộc hắn không thể nói ra, không thể nói chân tướng tàn khốc kia cho tiểu bạch cốt biết.
Tiểu bạch cốt thích phụ thân mẫu thân hắn, hắn rất vui vẻ.
Mấy ngày nay được trở về thuở ấu thơ, hắn rất hạnh phúc.
Có điều mơ vẫn chỉ là mơ.
Điểm kết đều là hai bàn tay trắng.
Hắn đã mất đi bọn họ, hắn không thể mất đi tiểu bạch cốt nữa, hắn không thể để tiểu bạch cốt luân hãm trong ảo cảnh.
Tần Cửu Khinh đè nén cảm xúc cuồn cuộn, gian nan nói: “Tất cả đều là ảo giác, nơi này không chân thật, đừng tưởng thật.”
Không chân thật…
Bạch Tiểu Cốc mờ mịt nói: “Phụ thân mẫu thân là thật mà.”
Dẫu Tần Cửu Khinh không đành lòng, song cuối cùng vẫn nói cho y: “Bọn họ chỉ là ký ức của ta, là tâm ma của ta.”
Bạch Tiểu Cốc ngẩn người.
Tần Cửu Khinh lại nói: “Ngoan, chờ ra khỏi ảo cảnh, ta dẫn ngươi đi gặp họ.”
Bạch Tiểu Cốc chống tay hắn ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Ta không nhìn lầm, đó là linh hồn của phụ thân và mẫu thân, màu hổ phách, ấm áp mỹ lệ như ngọn lửa ngày đông.”
Lời của tiểu bạch cốt làm Tần Cửu Khinh đứng hình.
Bạch Tiểu Cốc nói: “Có linh hồn, sao có thể là ảo giác?”
Cảm giác run rẩy lan khắp toàn thân Tần Cửu Khinh, hắn lặng im nhìn chằm chằm tiểu bạch cốt, hỏi: “Ngươi có thể nhìn thấy linh hồn?”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Đúng vậy, linh hồn ngươi màu trắng, đẹp hơn hoa hải đường ở hậu viện, ừm, đẹp hơn cả những bông tuyết này.”
Trái tim Tần Cửu Khinh đập thình thịch: “Vậy còn những người khác? Từ Nguyên Đức, phu tử, và……” Mấy ngày nay tiểu bạch cốt đã gặp rất nhiều người.
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu nói: “Ta chỉ có thể nhìn thấy linh hồn người thích ta.”
Ví như phụ thân mẫu thân, ví như Cửu Đại Tịch, ví như Miêu tiểu thư, Đại Hà Thượng, và một nửa Cảnh Chiêu…
Y không nhìn được người y không thích.
Tần Cửu Khinh ngơ ngẩn, một suy nghĩ điên rồ đang gào thét, chiếm lĩnh đầu óc hắn.
Chẳng lẽ nơi này không phải ảo cảnh?
Nếu đây là tâm ma của hắn, thì tất cả người xuất hiện đều là ký ức của hắn, là phiến diện, là giả dối, là bọt nước chạm một cái là vỡ.
Ảo cảnh tuyệt đối không có linh hồn chân thật.
Linh hồn.
Linh hồn phụ thân và mẫu thân.
Bọn họ… còn sống.
Tần Cửu Khinh tuổi trẻ, chưa trải đời nhiều, nhưng hắn rất nhạy bén, lại khắc khổ đọc sách cổ Thiên Ngu Sơn… Giờ khắc này hắn và Thiết Thiên có chung ý nghĩa.
Thiên Nguyệt ảo cảnh thật sự là ảo cảnh?
Nếu chỉ là tâm ma, vì sao nhiều ma tu thượng cổ đều không thể ra ngoài.
Không phải ảo cảnh thì là cái gì?
Quá khứ chân thật!
Khi hắn bước chân vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, đã đi vào quá khứ!
Trở lại quá khứ, thay đổi quá khứ, thế nên tương lai bị chôn vùi.
Đây là chân tướng Thiên Nguyệt ảo cảnh?
Tần Cửu Khinh suy nghĩ hỗn loạn, hắn khàn giọng hỏi tiểu bạch cốt: “Tiểu Cốc, ngươi xác định đó là phụ thân và mẫu thân?”
Bạch Tiểu Cốc trịnh trọng gật đầu: “Ừm!”
Y rất chắn chắc, linh hồn có hình thể, linh hồn của phụ thân mẫu thân có hình dạng giống y như họ.
Tần Cửu Khinh nắm thật chặt tay Bạch Tiểu Cốc: “Nghe ta nói, Tiểu Cốc… Thiên Nguyệt ảo cảnh có lẽ là thật.”
Hết chương