Edit: Phong Nguyệt
Đỗ Bân Bân khóc lóc về Dung Thủy Thành rồi khóc ngất ở nhà ra sao… tạm thời không đề cập tới.
Bạch Tiểu Cốc thấy Tần Cửu Khinh mua sách thuật pháp, tò mò hỏi: “Mấy thuật pháp này rất lợi hại sao?” Y thấy hai chữ vô địch, nghĩ chắc là thuật pháp cao cấp lợi hại, quả nhiên thế giới tu sĩ ghê gớm thật, một cửa tiệm tầm thường cũng có thể truyền thụ công pháp cho hậu nhân..
Là cốt thiếu hiểu biết.
Tần Cửu Khinh: “Không lợi hại, chỉ là cơ bản nhất.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: Vô địch lại là cơ bản nhất, các tu sĩ khủng bố như vậy!
Tần Cửu Khinh lại hỏi: “Có muốn học một chút không?”
Bạch Tiểu Cốc kích động: “Ta có thể học?” Một tinh quái nho nhỏ như y có thể học được thuật pháp vô địch kiểu đó?
Tần Cửu Khinh: “Chờ nghỉ ngơi, ta dạy cho ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ ôm cổ hắn: “Cửu Khinh ca ca tốt nhất!”
Tần Cửu Khinh: “………………”
Bạch Tiểu Cốc thấy hắn không đáp, vỡ lẽ: “Cha Cửu Khinh tốt nhất.”
Tần Cửu Khinh đặt tay lên lưng y, không kiềm được khoé miệng cong lên: “Đừng nghịch.”
Bạch Tiểu Cốc không nhìn thấy nhưng y nghe thấy.
Cửu Đại Tịch vui vẻ.
Haizz, sao nam nhân này thích làm cha như vậy chứ.
Thôi, dù sao Tần phụ không ở đây, y kêu hắn một tiếng cha cũng không sao.
Mỗi ngày Cửu Đại Tịch đều ôm y đi đường, coi như trả thù lao cho hắn vậy.
Y đúng là bộ xương hiểu chuyện mà.
Bọn họ đến khách điếm Hạ Tiêu Lâu gần Đan Phù Thịnh Hội nhất, đồng thời cũng đảm bảo an toàn nhất. Khi ra ngoài, an toàn là trên hết.
Khách điếm có vị trí địa lý tuyệt vời, đương nhiên hoàn cảnh rất tốt, trang hoàng không khác gì cung đình nhân gian.
Ngoài cửa có tiểu nhị tiếp khách, đại sảnh có tiểu tỷ tỷ miêu tộc dẫn đường, sắp xếp phòng trọ.
Trong các tinh quái ở Thập Nhị Tiên Sơn, hồ tộc dễ xuất mỹ nhân nhất, nhưng hồ tộc kiêu căng, đói chết cũng không chịu làm công —— trừ phi có nhu cầu tu hành mới mở Liễm Phương Các (thanh lâu) gì đó, nếu không sẽ không cúi đầu trước linh thạch.
Miêu tộc cũng dễ xuất mỹ nhân, lại còn nhuyễn manh, vì vấn đề gia tộc, bọn họ không dễ thông linh khí như hồ yêu, phải dựa vào tu sĩ cấp cao mới có thể hóa hình, hóa hình cũng yêu cầu rất nhiều linh thạch làm tiền đề, thế nên không ít miêu tộc ùa vào các tiên thành lớn để làm công.
Tiểu cô nương Miêu tộc được Hạ Tiêu Lâu lựa chọn có dáng người không thể chê, đặc biệt là đôi tai mèo dựng giữa những sợi tóc mềm mại, đáng yêu chết người.
Tiểu cô nương miêu tộc có kiến thức rộng rãi thuần thục chiêu đãi khách nhân, mãi đến khi thấy thiếu niên y phục đơn sơ, vóc người cao gầy ôm một đứa nhỏ tới.
Tiểu tỷ tỷ tai vàng: “!”
Tiểu tỷ tỷ tai trắng: “!!”
Tiểu ca ca tai nâu: “!!!”
Cuối cùng tiểu tỷ tỷ tai trắng giành được quyền ưu tiên tiếp đãi tiểu thiếu niên nhân tộc đẹp gấp ba tổ tiên hồ tộc.
Nhân tộc lại có người đẹp như vậy, bổn miêu quá thiển cận!
Tai trắng nhiệt tình hỏi: “Xin hỏi khách quan muốn ở trọ?”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Tai trắng nhìn y phục tiểu thiếu niên, đoán hắn có lòng tự trọng, bèn giới thiệu những phòng rẻ cho hắn.
Tần Cửu Khinh không nhìn, nói thẳng: “Phòng chữ tuyết còn trống không?”
Tai trắng giật mình, không ngờ tiểu ca ca chân chất là một soái ca nhiều tiền.
Hạ Tiêu Lâu có bốn loại phòng cao cấp, lần lượt là phong, hoa, tuyết, nguyệt.
Dẫu phòng chữ tuyết không thể bì với phòng chữ nguyệt nhưng cũng là nhất đẳng, tai trắng hơi lo lắng, cẩn thận mở miệng: “Phòng chữ tuyết còn trống, cơ mà một ngày linh thạch, ngài…”
Tần Cửu Khinh: “Mười ngày.”
Tai trắng: “!!!”
Ôi chao, thật đúng là soái ca nhiều tiền không phô trương, thích quá, không biết thiếu gia có thiếu linh sủng làm ấm giường không nhỉ?
Tai trắng càng nhiệt tình hơn, nàng nhìn tiểu hài tử trong lòng hắn, hỏi: “Cần thêm giường không, phòng chữ tuyết có thêm giường miễn phí…”
Tần Cửu Khinh lắc lắc đầu.
Tai trắng sợ tiểu thiếu niên không hiểu, giới thiệu kỹ: “Thêm giường ở gian kế, có pháp trận cách âm, hai vị ở đó…”
Nàng chưa nói xong, Bạch Tiểu Cốc không vui: “Không ngủ riêng.”
Tai mèo trắng: “!”
Sao thanh âm này còn mềm mại hơn miêu tộc bọn hắn vậy, không chỉ mềm còn thanh tao, giống như miếng nệm thịt phủ đầy tuyết, khẽ cào tim người khác.
Thua, tai trắng bỗng cảm thấy mình thua sát ván!
Thấy Tần Cửu Khinh không lên tiếng, Bạch Tiểu Cốc sợ hắn muốn phân giường với y, vội lấy lòng kêu một tiếng: “Cha, cha đã nói đêm nay dạy con tư thế mới.”
Á không đúng, là chiêu thức, không quan trọng, dù sao Cửu Đại Tịch hiểu.
Tần Cửu Khinh: “…”
Tai trắng: “……………………………”
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn về phía mèo tai trắng: “Có thể không?”
Tai trắng khiếp sợ hoàn hồn, run run nói: “Có có thể.”
Tần Cửu Khinh cầm môn bài đi theo một tiểu ca khuyển tộc khác đến phòng chữ tuyết.
Người đi rồi, quầy tiếp khách bùng nổ.
Giọng Bạch Tiểu Cốc không cao không thấp không nhẹ không nặng, vừa vặn làm bọn miêu tộc ở quầy tiếp khách nghe rõ ràng.
Tai vàng hồi lâu mới hoàn hồn: “Không ngờ…”
Tai trắng mất mát: “Tuổi còn trẻ đã…”
Tai nâu vô cùng đau đớn: “Còn là kiểu gọi trên giường…”
Bọn miêu tộc: Quấy rầy, cáo từ!
Sở dĩ Tần Cửu Khinh chọn phòng chữ tuyết là vì tiểu bạch cốt.
Hắn chưa từng nghỉ chân ở Hạ Tiêu Lâu Dung Thủy Thành, nhưng Thiên Ngu Sơn thì có, phòng chữ nguyệt là của Quân Thượng Minh, bình thường hắn ở phòng chữ tuyết hoặc chữ phong.
Bởi vì từng ở nên biết phòng chữ tuyết ra sao, tiểu bạch cốt nhất định sẽ thích.
Bạch Tiểu Cốc vừa vào phòng liền ngây người.
Trời ơi!
Trời ơiiiiii!
Tần Cửu Khinh thả y xuống, không có người ngoài, Bạch Tiểu Cốc cởi mũ choàng và bao tay ra, thấy chỗ nào sờ chỗ đó, thích đến mức hai mắt nở hoa.
Hoá ra một gian phòng có thể đẹp tới vậy!
Phòng chữ tuyết ý trên mặt chữ, dùng tuyết làm chủ đề.
Người tinh thông ảo thuật ở giới tu chân không ít, thiên tài kỳ môn dị thuật cũng không ít, họ có thể dễ dàng một phòng tuyết bay phấp phới lại không lạnh.
Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu kinh hô: “Nóc nhà là ngân hà!”
Tần Cửu Khinh nhìn y cười.
Bạch Tiểu Cốc lại kinh ngạc: “Tuyết thấm xuống mặt đất!” Không phải cảm giác lạnh như băng mà là mềm mại, mỹ lệ lại nhẹ nhàng bay phất phơ.
“Cái bàn làm từ tuyết trắng!”
“Ghế dựa cũng vậy!”
“Ấm trà! Ấm trà cũng là tuyết!”
“Cửu Đại Tịch, ở đây có người tuyết nhỏ!”
“Ngươi nhìn ta có giống như người tuyết lớn không?”
Bạch Tiểu Cốc bôi tuyết lên trán giả làm người tuyết.
Tần Cửu Khinh cười cong cong khoé mắt: “Ngươi đẹp hơn người tuyết.”
Bạch Tiểu Cốc xấu hổ: “Ôi… Phòng này thú vị quá.”
Hèn gì tới linh thạch!
Bạch Tiểu Cốc thích màu trắng, thích tuyết, thích căn phòng xinh đẹp sạch sẽ như ở băng thiên tuyết địa.
Trên giường cũng bày trí rất tỉ mỉ.
Chăn tuyết mềm mịn, màn giường trong như sương, từng tầng rũ xuống, như ảo như mộng.
Bạch Tiểu Cốc bỗng phát hiện: “Trên gối thêu hoa hải đường!”
Tần Cửu Khinh hơi giật mình.
Bạch Tiểu Cốc ôm gối lên, giơ cho Tần Cửu Khinh xem.
Tần Cửu Khinh cũng rất bất ngờ: “Là hoa hải đường.”
Bạch Tiểu Cốc càng vui vẻ: “Nơi này thú vị quá, cốt thích!”
Bạch Tiểu Cốc chơi vui vẻ vô cùng, Tần Cửu Khinh không nỡ quấy rầy, lấy mấy quyển thuật pháp ban nãy mua ra xem.
Hắn lật xem trước, lát nữa giảng cho nhóc xương khô dễ hơn.
Tần Cửu Khinh lật xong một cuốn thân pháp, hiểu ra nó chỉ là thứ cơ bản, cũng chính là nâng tốc độ, trong chiến đấu chân chính không thực dụng.
Cái gọi là thân pháp chỉ là mánh khoé.
Hắn đang chuẩn bị lật quyển tiếp theo thì nghe Bạch Tiểu Cốc nói: “Cái này là…”
Tần Cửu Khinh ngước mắt nhìn nhóc xương khô đứng ở mép giường, ngăn kéo đầu giường mở ra, đồ vật bên trong bị nhóc xương khô bày đầy giường.
Ngọc sắc.
Có dài có ngắn.
Có dày có mỏng.
Có to có nhỏ.
Tần Cửu Khinh: “!”
Bạch Tiểu Cốc giơ cái lớn nhất, lắc lắc: “Cái này làm bằng gì thế, biết co giãn còn nóng lên!”
Tần Cửu Khinh gấp sách cái bộp, tiến lên giựt lấy thứ kia: “Đây không phải thứ trẻ con có thể chơi.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ta đâu phải trẻ con.”
Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm y.
Bạch Tiểu Cốc ấm ức nói: “Ta biết đây là ngọc thể, ta chỉ không nghĩ tới ngọc… Ưm ưm ưm…”
Tần Cửu Khinh bịt miệng y.
Thật ra Bạch Tiểu Cốc không phát ra tiếng bằng miệng, y cũng không có dây thanh, nhưng sống ở thôn Thanh Đường lâu, y bị lây nhiễm, cảm thấy che miệng sẽ không thể phát ra tiếng.
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp lam hỏa.
Tần Cửu Khinh không dao động.
Bạch Tiểu Cốc thất vọng thả trở về.
Tần Cửu Khinh mới chịu buông ra.
Bạch Tiểu Cốc nhìn một lát nhịn không được lại nói: “Có thể mang đi không?”
Tần Cửu Khinh: “Không thể.”
Bạch Tiểu Cốc: “Chúng ta đã bỏ linh thạch ra.”
Tần Cửu Khinh: “Không có.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc hỏi: “Cái này tính thêm phí?”
Tần Cửu Khinh nảy mi: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc lại thử nói: “Hay ngươi hỏi xem cần bao nhiêu linh thạch, chúng ta…”
Tần Cửu Khinh nhét hết vào ngăn kéo, tiện tay xách ngăn tủ ra ngoài rồi thêm thủ thuật che mắt.
Bạch Tiểu Cốc: “…………………………”
Không thấy!
Cái rương bảo vật to bự mất tiêu!!
Cửu Đại Tịch thật…
Quá khinh cốt.
Hắn thấy tiểu gia hỏa tức giận, nhưng y có tức giận thế nào hắn cũng không để y nghịch mấy thứ đó.
Tần Cửu Khinh ôn thanh hỏi: “Muốn học thuật pháp không?”
Bạch Tiểu Cốc: Hừ!
Tần Cửu Khinh lấy ra quyển ‘sổ tay thân pháp vô địch’ nói: “Sách thân pháp rất dễ hiểu, ta đọc cho ngươi nghe.”
Bạch Tiểu Cốc thở phì phò: “Học có ích lợi gì!”
Tần Cửu Khinh khựng lại, miễn cưỡng tô đẹp cho quyển sách: “Học có thể nhanh hơn một ít.”
Bạch Tiểu Cốc: “Nhanh nhanh nhanh, nam nhân nhanh như vậy làm gì!”
Tần Cửu Khinh: “………………”
Tiểu nhị đi tới gõ cửa, truyền giọng vào: “Xin hỏi khách quan có cần trà bánh không?”
Hiển nhiên đối với Bạch Tiểu Cốc, trà bánh hấp dẫn hơn thuật pháp nhiều.
Tần Cửu Khinh làm sao không hiểu, thay vì để nhóc xương khô bỏ mấy thứ kia vào thân thể không bằng bỏ trà bánh vào.
Hắn đứng dậy mở cửa, tiểu nhị sớm biết nên không bị thần nhan làm giật mình.
Tỷ tỷ tai mèo không gạt chuột, tiểu thiếu niên thật sự tuyệt sắc!
Tần Cửu Khinh nhìn trà bánh: “Bỏ xuống đi.”
Chuột tiểu nhị: “Được rồi!”
Bạch Tiểu Cốc nghe thấy, lúc này mới vui vẻ, giãn mặt nói: “Được rồi, ta học là được, đêm nay cùng ngươi giải khóa tư thế mới.” À, là chiêu thức mới.
Hết chương