Edit: Phong Nguyệt
Nghe thấy lời mình nói, Tần Cửu Khinh lặng thinh.
Hắn đoán bản thân không phải thứ tốt, nhưng không ngờ lại không bằng cầm thú như vậy.
Thiết Thiên cười gượng: “Xem ra ngài nhìn chằm chằm nhóc xương khô là muốn…” ăn y.
Thiết Thiên hiểu, rất rất hiểu.
Tần Cửu Khinh hai ngàn năm trước ma thần nổi danh, loại chân ma đại biểu cho cái ác, sinh ra huỷ diệt thế giới này làm gì có tam quan.
Khó trách thần thức hắn luôn dừng trên người tiểu bạch cốt, khó trách hắn vẫn luôn chú ý Chiêu Diêu Sơn.
Hoá ra muốn thu nạp tiểu hàn cốt.
Tựa như Thiết Thiên ngày trước, suy nghĩ đầu tiên của nó khi thấy tiểu bạch cốt là—— ăn.
Tà linh tự nhiên kiểu này là đại bổ, đặc biệt đối với một thanh kiếm, không gì ngon hơn hàn cốt ngàn năm.
Sau đó…
Thiết Thiên đại thần tỏ vẻ: Là ta không biết tốt xấu.
Tiểu bạch cốt hai ngàn năm trước tuy không bằng đời sau nhưng cũng thuộc dạng hiếm.
Các tu sĩ không hiểu, ma tu thì nhìn một cái là hiểu ngay: Oán niệm sâu cỡ nào mới đi sai sử bạch cốt có linh!
Dùng tiểu bạch cốt, tu vi tiến bộ ít nhất ba bậc.
Dù không ăn mà làm sử ma thì cũng là sử ma mạnh nhất.
Dù không làm sử ma, nhận làm người hầu cũng có thể che giấu ma khí của mình.
Đây là chỗ kỳ lạ của bạch cốt, ra đời từ tà niệm dơ bẩn, rồi lại không nhiễm một hạt bụi, giống ra sen gần gùn mà không hôi mùi bùn.
Có nó ở bên, có là chân ma duy nhất trong trời đất cũng có thể ‘nguỵ trang’ thành linh thể bình thường.
Tiểu bạch cốt nghe thế bị doạ thành một cục, y ôm tiểu xác hoả hồ, rúc trong góc: “Ngươi, ngươi là ai? Cốt không muốn, không muốn…” Hiến tế là cái gì, là nuốt chửng y ư? Y nói ‘không’ có tác dụng không?
Tần Cửu Khinh thả linh hồn hoả hồ ra.
Tiểu bạch cốt không nhìn thấy, nhưng Tần Cửu Khinh có thể cho y thấy.
Một luồng khí đen chui vào giữa mày tiểu bạch cốt, tiểu bạch cốt: “!”
Y nhìn thấy linh hồn vàng rực rỡ, giống như lửa, cũng giống như vàng tan chảy.
Y cảm nhận được hơi thở sư huynh trong đó.
Đây là linh hồn sư huynh?
Hu hu, sư huynh còn sống!
‘Tần Cửu Khinh’ nhìn về phía tiểu bạch cốt: “Người chết như đèn tắt, sau khi hồn phách rời thể, nhiều nhất mười hai canh giờ sẽ biến mất khỏi thế gian.”
Tiểu bạch cốt mở to hỏa đồng, ngọn lửa tròn xoe run rẩy, chỉ là một bộ xương khô mà ra vẻ đáng thương như thật.
Tần Cửu Khinh: “………”
Đừng hỏi, hỏi chính là đau lòng.
Đáng tiếc hắn không thể ôn thanh tế ngữ dỗ dành tiểu gia hỏa, bởi vì bản thân hắn bây giờ là tên thiểu não mấy ngàn tuổi.
Thiết Thiên: “…”
Không cẩn thận nghe được tiếng lòng đại lão…
Đại lão đúng là đại lão, mắng bản thân mình mà cũng tàn nhẫn như vậy.
Khoan đã, nó gặp được đại lão… khụ… thời kỳ này, nó không bị bẻ kiếm diệt khẩu chứ?
‘Tần Cửu Khinh’ lại nói: “Đừng trông cậy vào luân hồi, đó chỉ là trò cười, tử vong là kết thúc, trừ phi thoát khỏi vị diện này, thọ ngang trời đất…”
Dường như hắn biết tiểu bạch cốt nghe không hiểu, nói đơn giản hơn: “Tối đa tám canh giờ nữa, hỏa hồ sẽ biến mất trong trời đất, dù là ta cũng không thể cứu sống.”
Tiểu bạch cốt nắm được trọng điểm: “Người có thể làm sư huynh sống lại?!” Y sợ nhưng vẫn dùng kính ngữ.
‘Tần Cửu Khinh’ cười lạnh: “Không chỉ sư huynh ngươi, ta cũng có thể khoá hồn phách nai tinh kia lại, đợi ta khôi phục hoàn toàn sẽ…”
Hắn chưa dứt lời, tiểu bạch cốt đã đứng phắt dậy.
Vừa mới sợ tới mức co một cục, giờ lại không sợ trời không sợ đất.
“Sư phụ… sư phụ làm sao?”
‘Tần Cửu Khinh’: “…”
Tiểu bạch cốt rưng rưng: “Sư phụ cũng… cũng…”
‘Tần Cửu Khinh’ cười nhạo: “Nếu ta không áp chế hung thú Thất Tuyệt Tháp, họ đã chết không toàn thây.”
Tiểu bạch cốt nào còn có tâm trạng nghe hắn nói mấy cái này, y cẩn thận đặt sư huynh xuống, nhảy xuống giường đi thẳng đến nhà chính.
Sư phụ sư phụ sư phụ.
Sư phụ người không thể có chuyện gì!
Chỉ tưởng tượng thôi, tiểu bạch cốt lần hai lệ rơi đầy mặt.
Tần Cửu Khinh: “………”
Thiết Thiên an ủi: “Khi đó ngài và tiểu cốt đầu không thân không quen, huống hồ còn bị Thất Tuyệt Tháp trấn áp, có thể giữ được người nhà y đã…”
Tần Cửu Khinh: “Cút.”
Thiết Thiên: “Được rồi!” Nó đồng ý một cách cực nhanh chóng và cực tình nguyện.
Trước kia nó còn dám ngông, hiện giờ Thiết Thiên đại thần chỉ cầu đầu ngón tay chân ma điểm một cái, để nó nâng cao một bước, đánh bại Vấn Đạo, trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm.
Tiểu bạch cốt vào nhà chính, thấy sắc mặt sư phụ tái nhợt dựa trên mép giường.
Bởi vì luồng khí đen còn ở giữa mày nên y trông thấy linh hồn sư phụ.
Linh hồn như ngọn lửa ngày đông chậm rãi thoát thân thể, bay ra không trung.
Tiểu bạch cốt oà khóc: “Sư phụ, sư phụ đừng vứt bỏ con, đừng…”
Sư huynh đi rồi, sư phụ…
Tiểu bạch cốt cảm nhận được tuyệt vọng thấu xương, y không muốn trở về ngày tháng cô đơn lẻ loi, y không muốn mất bọn họ.
Tần Vịnh cố gắng mở mắt ra, vỗ vỗ xương tay tiểu bạch cốt: “Sư phụ không đi, không vứt bỏ con.”
Tiểu bạch cốt nhìn thấy hồn phách, nhìn thấy màu vàng ấm áp không ngừng thoát ra khỏi cơ thể.
Sư phụ sẽ chết.
Sư phụ sẽ chết trước mặt y như sư huynh đã từng.
Nỗi sợ hãi vô tận làm tiểu bạch cốt không thể phát ra tiếng, chỉ đành không ngừng lắc đầu.
Đừng đi, sư phụ đừng đi.
Tần Vịnh biết mình không sống được bao lâu, gã thương nhóc xương khô hơn bất kỳ ai.
Hỏa hồ đi rồi, gã đi rồi…
Một mình tiểu gia hoả phải làm sao?
Tần Vịnh cố gắng tỉnh táo, vỗ vỗ bên người mình: “Tiểu cốt đầu, lại đây.”
Tiểu bạch cốt nước mắt chảy ròng, run rẩy ngồi xuống bên cạnh gã.
Tần Vịnh thở dài: “Xin lỗi, sư phụ không phải thần long…”
Tiểu bạch cốt lắc đầu nguầy nguậy, nghẹn ngào: “Sư phụ…” Y không quan tâm sư phụ là gì, rồng hay nai cũng vậy, y biết người là sư phụ tốt nhất, phụ thân tốt nhất trên đời này.
Tần Vịnh kể về quá khứ của mình, gã hối hận mình không kể sớm, thế nên hỏa hồ đến chết cũng chưa từng nghe qua.
Gã muốn giảng khoá học cuối cùng cho tiểu bạch cốt.
Một khoá…
Về cách sinh tồn.
Nai thành tinh không phải chuyện đơn giản.
Không phải nai ngốc mà là quá đơn thuần.
Tâm tính đơn thuần sẽ bị giết chết, đa số nai chưa sống tới khi mở linh thức đã bị giết chết.
Tần Vịnh có thể sống sót đều là nhờ vào may mắn, tộc đàn bị bắt giết, gã tuyệt vọng chạy trốn, giãy giụa theo bản năng.
Phụ thân gã bị cắn nát cổ họng, mẫu thân gã bị rạch bụng, huynh đệ tỷ muội gã rên rỉ ngã xuống đất.
Lúc đó tự dưng Tần Vịnh không muốn chạy nữa.
Sống sót thì sao?
Sống sót một mình thì sao?
Khoảnh khắc tuyệt vọng cùng cực, gã được một người cứu mạng.
Người nọ có khuôn mặt mỹ lệ, đôi tay mềm mại như kem dịu dàng sờ trán gã, ôn thanh nói: “Hãy sống.”
Tần Vịnh ngẩng đầu nhìn nàng, mắt nai ngấn nước.
Người nọ dịu dàng lau khoé mắt gã, tiếp tục nói: “Chỉ khi ngươi sống, bọn họ mới có thể vĩnh viễn sống trong lòng ngươi, chỉ khi ngươi vẫn tồn tại, bọn họ mới không bị quên.”
“Ngươi còn trẻ như vậy, sống sót mới có thể gặp thêm những người quan trọng, sống sót mới có thêm lý tưởng đáng bảo vệ.”
Tần Vịnh rũ mắt nhìn tiểu bạch cốt, ôn thanh nói: “Con xem, sư phụ sống nên mới gặp được các con.”
Gã mất đi người nhà, lại có được người nhà.
Gã nhớ nhung quá khứ, cũng quý trọng hiện tại.
Chỉ có sống sót mới có thể cảm nhận được nhân sinh.
“Vì thế…” Tần Vịnh hôn trán tiểu bạch cốt, ôn thanh nói, “Con cũng phải sống cho thật tốt, tiểu cốt đầu của chúng ta sẽ gặp nhiều người quan trọng, sẽ có người nhà mới, sẽ…”
Tiểu bạch cốt phát giác cánh môi gã lạnh băng, sợ run: “Không không, sư phụ, cốt không muốn người chết, không, xin người, xin người… đừng bỏ cốt lại, đừng…”
Bất kể y có cầu xin thế nào thì hô hấp của Tần Vịnh cũng dần dần suy yếu.
Gã cầm cự tới hiện giờ đã là cực hạn.
Một nai và một hỏa hồ có thể lành lặn thoát khỏi tầng Thất Tuyệt Tháp đã là kỳ tích.
‘Tần Cửu Khinh’ xuất hiện trước mặt tiểu bạch cốt.
Tiểu bạch cốt nhìn cái bóng đen như mực, quên mất sợ hãi, khóc lóc cầu xin: “Cứu sư phụ ta, xin người hãy cứu sư phụ ta!”
‘Tần Cửu Khinh’ nhìn y từ trên cao xuống: “Vậy ngươi có nguyện ý gọi ta là chủ nhân không?”
Tiểu bạch cốt liên tục nói: “Nguyện ý, ta nguyện ý, bắt ta làm cái gì cũng được!”
Một sợi hắc khí bao lấy tiểu bạch cốt, tiểu bạch cốt cảm thấy xương cốt lạnh băng, sau đó cơn lạnh lẽo không chịu nổi kéo đến.
Không phải lạnh bình thường, mà là lạnh lẽo cô quạnh tích từ năm này qua tháng nọ
Lạnh lẽo sâu tận linh hồn.
Tiểu bạch cốt không kiềm được run rẩy, mãi đến khi y nghe thấy tiếng thì thào quỷ mị bên tai: “Từ giờ phút này trở đi, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là người hầu của ta, nếu phản bội, ngươi sẽ mất hết thảy những thứ mình yêu quý.”
Tiểu bạch cốt sợ hãi, nhưng y không lùi bước.
Nếu có thể dùng bản thân đổi lấy sư phụ và sư huynh…
Y cam tâm tình nguyện.
Khế ước ký kết.
Trong nháy mắt, Tần Cửu Khinh cảm giác được cảm xúc vô tận, đồng thời vô số ký ức xông vào đầu.
Dài lâu mà cô độc.
Ánh sáng duy nhất.
Buông bỏ chấp niệm tình yêu.
Nguyện bảo hộ người thoát ly xiềng xích.
Thế giới và người.
Ra đời đã hủy diệt.
Tần Cửu Khinh nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng, hiểu ra hết thảy, đồng thời cũng biết mình sẽ quên ngay lập tức.
Quên hết chuyện hai ngàn năm sau, trở thành bản thân hai ngàn năm trước.
Bởi vì tất cả đã định.
Không…
Lần này không giống, lần này sẽ có biến số.
Thiết Thiên cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt trong thức hải, vội hỏi: “Chuyện, chuyện gì?”
Tần Cửu Khinh không kịp nhiều lời, vội vã dặn dò: “Ở bên cạnh nhóc xương khô.”
Thiết Thiên không hiểu: “Ở bên cạnh nhóc xương khô là sao?”
Tiếp đó, Thiết Thiên tự nhốt trong phòng tối.
Nó cảm nhận được Tần Cửu Khinh không giống bình thường.
Tần Cửu Khinh hai ngàn năm trước.
Vị chân ma bị trấn áp ngàn vạn năm trong Thất Tuyệt Tháp.
Nó thật sự thật sự không thể trêu vào!
※
Tiểu bạch cốt vừa có thể động đậy là lập tức bổ nhào vào mép giường, thân thể lạnh băng của Tần Vịnh có độ ấm, cũng từ từ có hô hấp.
Y kích động nói: “Sư phụ… sư phụ?”
Tần Vịnh vẫn không nhúc nhích, yên tĩnh như đã… đã…
Tiểu bạch cốt như bị sét đánh, nhìn về hắc ảnh: “Ngươi lừa cốt!”
Hắc ảnh động đậy, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Gã thiếu một hồn.”
Tiểu bạch cốt: “???”
Hắc ảnh lại rót một sợi hắc khí vào giữa mày y.
Tiểu bạch cốt nhìn về phía sư phụ, phát hiện linh hồn như ngọn lửa ngày đông ảm đạm hơn.
Hắc ảnh nói: “Sau khi chết mười hai canh giờ, nếu muốn gặp người chưa thể gặp sẽ phân một hồn đi gặp một lần.”
Tiểu bạch cốt cái hiểu cái không, nhưng y biết rằng: “Muốn sư phụ tỉnh lại phải tìm một hồn kia về?”
Hắc ảnh: “Ừm.”
Tiểu bạch cốt lại hỏi: “Vậy sư huynh…”
Hắc ảnh cười lạnh: “Chờ ta khôi phục hoàn toàn, tự nhiên có thể thỏa mãn hết thảy hi vọng của ngươi.”
Hỏa hồ khác Tần Vịnh.
Hoả hồ bị tổn thương hồn phách, cần có thời gian chữa trị; Tần Vịnh vừa rời thân thể, chỉ cần khoá hồn phách hoàn chỉnh lại thân thể sẽ có thể tỉnh.
Còn sau khi tỉnh là người hay ma…
Hắc ảnh nhìn tiểu bạch cốt: “Cũng có biện pháp có thể làm sư huynh ngươi tỉnh lại.”
Tiểu bạch cốt tâm nhắc tới: “Cần ta làm gì?”
Hắc ảnh: “Chờ.”
Dứt lời, hắc ảnh biến mất, kế đó cửa phòng mở ra, hỏa hồ đứng bên ngoài.
Tiểu bạch cốt: “!!!”
Y vừa muốn nhào qua thì phát hiện khác thường.
Đây không phải sư huynh, tuy cùng một thân thể, song ánh mắt nhìn từ trên cao xuống này…
Tiểu bạch cốt khóc: “Người không phải sư huynh ta.”
‘Hỏa hồ’ nhìn liếc y: “Phí lời, ta là chủ nhân của ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Cửu Khinh hai ngàn năm sau: Thiểu năng trí tuệ.
Cửu Đại Tịch hai ngàn năm trước: Ngươi biết cái gì.
Hết chương