Edit: Phong Nguyệt
Về chuyện nặn thân thể, không biết Bạch Tiểu Cốc cùng sư phụ sư huynh tưởng tượng bao nhiêu lần.
Sư phụ đẹp, sư huynh đẹp, y không thể kéo chân sau.
Tần Vịnh từng bảo đảm: “Yên tâm, cốt tướng tiểu cốt đầu nhà ta rất đẹp, chỉ cần bám sát, tuyệt đối sẽ không xấu.”
Hỏa hồ: “Xấu thì sao, ai nỡ chê đệ?”
Bạch Tiểu Cốc không vui: “Cốt cũng muốn đẹp.”
Hỏa hồ hừ một tiếng: “Chờ có đủ vỏ Xích Đề, sư huynh nặn cho đệ, bảo đảm yêu mị hơn cửu vĩ hồ yêu!”
Bạch Tiểu Cốc từng thấy Chiêu Diêu Sơn lão tổ từ xa, kinh hỉ hỏi: “Thật sao?”
Hỏa hồ ly hơi chột dạ: “Tóm lại không kém hơn!”
Bạch Tiểu Cốc không phát hiện hồ ly chột dạ, vui vẻ nói: “Đa tạ sư huynh!”
Hỏa hồ: “…”
Mẹ nó, giờ đi học nặn tượng còn kịp không?
Ai ngờ vỏ Xích đề đã đủ, sư phụ và sư huynh lại…
Bạch Tiểu Cốc muốn khóc.
Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Khóc cái gì mà khóc?”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Tịch sắp bị bộ xương ngốc này làm tức chết: “Dưới bầu trời này có người nào hơn bổn toạ…”
Hắn không nói nhiều, cầm bút, vẽ một nét lên giấy: “Sao?”
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt.
Tần Cửu Tịch lại vẽ một nét.
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Đẹp!”
Mực đen trên giấy Tuyên Thành trắng tinh hoạ một thiếu niên cao gầy tuấn khí, chỉ vài nét ít ỏi, nhưng cực kỳ có phong vận, dáng người thẳng thớm, ngũ quan xinh đẹp, khí chất như tùng như trúc.
Chỉ ở trên giấy mà đã có hơi thở rừng trúc, thật sự tinh diệu.
Bạch Tiểu Cốc hơi yên tâm: “Ta cũng có thể đẹp như vậy sao?”
Tần Cửu Tịch nhìn nhìn: “Cốt tướng ngươi không tệ, tuy kém giai nhân khá xa nhưng cũng không quá xấu.”
Kém giai nhân khá xa à.
Bạch Tiểu Cốc an ủi bản thân: “Không xấu là được.”
Tần Cửu Tịch: “Yên tâm để ta nặn chưa?”
Bạch Tiểu Cốc gật đầu: “Giao cho chủ nhân.”
Tần Cửu Tịch thấy y không khóc, không kiềm được nói: “Nặn xấu đừng trách ta, ngươi cũng thấy rồi, kỹ thuật ta không tồi, có điều không bột đố gột nên hồ, cốt tướng ngươi không ổn, ta cũng không thể làm ngươi đẹp lên.”
Một câu thuận lợi làm Bạch Tiểu Cốc nước mắt lưng tròng: “Không trách người.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Ghét y khóc, lại muốn thấy y khóc.
Hắn bị bộ xương ngốc này lây bệnh sao?
Tần Cửu Tịch hắng giọng, nói: “Quả đâu?”
Bạch Tiểu Cốc vội vàng đưa túi Càn Khôn cho hắn, ở đó chứa hai trăm lẻ sáu quả, là sư phụ và sư huynh dùng mạng đổi cho y.
Không phải y sợ Tần Cửu Tịch lừa lấy quả của y.
Thất Tuyệt Tháp có nhiều quả như vậy, chủ nhân sẽ không thèm để ý chút cỏn con này.
Vỏ quả Xích Đề có thể làm thân thể là thành quả nghiên cứu lâu ngày của Tần Vịnh.
Người phàm rất khó sử dụng quả Xích Đề, các tu sĩ lại có thể hao tổn linh lực túy hóa nó.
Cái gọi là Luyện Thể cũng chỉ như vậy.
Luyện huyết nhục thành linh thể, nếu đều là lấy linh làm thể thì có thể dùng quả Xích Đề làm vật dẫn.
Tần Cửu Tịch không có linh khí, toàn thân hắn là sát khí, nặn thân thể cho tu sĩ chính đạo sẽ trực tiếp khiến họ hồn phi phách tán, nặn cho nhóc xương khô thì không thành vấn đề.
Hiện giờ thế đạo điêu tàn, Ma tộc thuần khiết không còn bao nhiêu, chia chút chân ma khí cho vật nhỏ này cũng không sao.
Tần Cửu Tịch lấy quả Xích Đề, hắc khí bao quanh đầu ngón tay hắn đâm thủng quả Xích Đề.
Bạch Tiểu Cốc thấp thỏm: “Ta, ta cần làm gì không?”
Tần Cửu Tịch: “Nhắm mắt.”
Bạch Tiểu Cốc: “Được!”
Nói xong y lại bổ sung: “Được, chủ nhân.”
Âm thanh mềm mại nũng nịu, không hề che giấu nịnh nọt—— không nịnh không được, lỡ Cửu Đại Tịch bất cẩn tạo ra thứ vớ va vớ vẩn nào đó, sau này cốt dám gặp ai nữa.
Tay Tần Cửu Tịch run lên, suýt nữa trượt ‘nét’ đầu tiên.
May mà hắn là chân ma vạn năm, cực kỳ điềm tĩnh mới không gây ra sai lầm.
Mặc ai thấy Bạch Tiểu Cốc cũng đều rất khó không khen một câu đẹp.
Người thường sợ xương khô, các tu sĩ kiến thức rộng rãi, không đến mức bị doạ.
Một khi nghiêm túc quan sát sẽ phát hiện tiểu gia hỏa này vô cùng hợp tâm ý người khác.
Mỗi cây xương đều xinh đẹp, mỗi đường cong đều mượt mà, ôn nhuận sáng bóng như sữa bò, có là người phàm cũng sẽ thấy tinh xảo đáng yêu.
Không hề nghi ngờ, dựa vào cốt tướng này, tùy tiện nặn cũng không thể xấu được.
Chẳng qua tướng mạo không chỉ nhờ cốt tướng, cốt tướng đẹp chỉ là một phần, còn có rất nhiều chi tiết khác ảnh hưởng.
Đường nét gương mặt, hình dáng cơ thể, thậm chí là màu da, tóc…
Nói kỹ hơn, móng tay cũng ảnh hưởng đến nhan sắc ngón tay.
Ngoại trừ bị tiếng ‘chủ nhân’ làm cho mất tập trung lúc đầu ra thì sau đó Tần Cửu Tịch rất tập trung.
Đây không phải chuyện đơn giản, cần không ít thời gian.
Vốn định rót một sợi chân ma khí là đủ, ai ngờ càng về sau…
Thôi, đây là người hầu của hắn, là người của hắn, cho thêm một chút cũng không sao.
Tần Cửu Tịch gần như rót hết chân ma khí còn sót lại trong cơ thể mình mới nặn ra thân thể hoàn chỉnh cho tiểu bạch cốt.
Sương đen tan đi, mái tóc dài màu trăng như thác chảy, xương vai nhỏ nhắn có da thịt, dạ minh châu lạnh lẽo biến thành đậu hủ non mềm, vòng eo không có khung xương quá đỗi mảnh khảnh, còn mông lại vểnh ra, đôi chân thẳng tắp, vài sợi tóc rụng dưới mắt cá chân, như bị trói bằng xích bạc, nảy sinh cảm giác cấm kỵ.
Bạch Tiểu Cốc mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi: “Ta đẹp không?”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc giật thót: “Nặn, nặn hư rồi?” Mất mát! Y thành xú cốt, y không xứng với dung mạo tuyệt thế của sư phụ và sư huynh!
Tần Cửu Tịch dời mắt nói: “Cũng được.”
Bất cẩn cho quá nhiều chân ma khí, nặn thành mị yêu rồi.
Lời này không thể nói, mất mặt.
Trong phòng Bạch Tiểu Cốc có gương, y vội vã chạy đi soi gương.
Đó không phải là cái gương có thể soi được cả người, y ngó vào, sau đó hít một hơi.
Ối!
Người này đẹp quá!
Tóc của y màu ngân bạch, đôi mắt không thay đổi mấy, mũi, miệng, cằm, gương mặt…
Bạch Tiểu Cốc soi soi, vô cùng vừa lòng.
Còn soái hơn trong tranh… Ừm, không phải soái, có chút giống nữ hài.
Không sao!
Cốt không chê!
Không xấu là được!
Bạch Tiểu Cốc tươi cười xán lạn, cảm kích tự đáy lòng: “Đa tạ chủ nhân.”
Tần Cửu Tịch: “Ừm.” Sau đó ném cho y một chiếc áo khoác.
Bạch Tiểu Cốc tùy tiện trùm lại, y vẫn còn đang soi gương: “Cốt thật dễ nhìn.”
Tâm trạng Tần Cửu Tịch không tồi: “Có ai tự khen mình đẹp bao giờ, có biết xấu hổ không?”
Bạch Tiểu Cốc quay đầu, hạnh phúc nói: “Là chủ nhân nặn đẹp.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Miệng bộ xương này bôi mật à?
Ừm… lại còn là mật hoa đào, màu sắc nhàn nhạt.
Tần Cửu Tịch không thể không dời mắt lần thứ hai.
Bạch Tiểu Cốc nhìn nửa ngày, chỗ nào cũng vừa lòng, chỗ nào cũng không có vấn đề, chỉ là…
“Có một chút không tốt lắm.”
Tần Cửu Tịch nhướng mày: “Chỗ nào không tốt?”
Bạch Tiểu Cốc túm mái tóc gần như muốn phết đất: “Tóc quá dài.” Không rối, hơn nữa nửa sau không như ánh sáng, có chút xanh xanh.
Thật đẹp!
Bạch Tiểu Cốc bỗng nghĩ: “Cắt một ít đi!”
Tóc mà, dài quá cắt là được.
Ai ngờ y vừa dứt lời, Tần Cửu Tịch trầm giọng nói: “Ngươi dám?”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Tịch nhìn tóc dài của y, nói: “Đây là ta làm, là đồ vật thuộc về ta, nếu ngươi dám rớt một sợi tóc, bổn tọa…”
Dứt lời, hắn lắc cốt liên theo bản năng, định giáo huấn y một phen, lại quên mất nhóc xương khô không sợ sát khí…
Bạch Tiểu Cốc ưm một tiếng, loạng choạng.
Tần Cửu Tịch đỡ eo y: “……”
Bạch Tiểu Cốc thuận thế dựa vào lòng hắn, túm vạt áo hắn, thân thể khẽ run, giọng nói còn kỳ quái hơn rước: “Đừng, chủ nhân… đừng, chân cốt mềm.”
Tần Cửu Tịch: “……………”
Liêm sỉ lễ nghĩa đâu!
Chân ma tiên sinh vô cùng ‘liêm sỉ lễ nghĩa’ đẩy Bạch Tiểu Cốc ra, phất tay áo rời đi.
Kỳ cục, không ra thể thống gì, có thân thể còn càn rỡ hơn không có thân thể.
Quả nhiên…
Cốt tinh đứng chót Ma tộc!
Tần Cửu Tịch trở về sương phòng hỏa hồ, Bạch Tiểu Cốc không còn mềm nữa, đứng thẳng người ngẩng đầu nhìn, không hiểu ra sao.
Cửu Đại Tịch thật khó đoán.
Đoán tới đoán đi cũng đoán không rõ.
Cơ mà…
Bạch Tiểu Cốc soi gương, lại vui vẻ: Ôi, đẹp quá!
Nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ không cho cắt tóc, không có khuyết điểm gì khác.
Y có thân thể.
Còn là bộ thân thể đẹp như vậy.
Chuyện y chờ mong bấy lâu nay đã thành hiện thực.
Nhưng…
Bạch Tiểu Cốc nhớ đến sư phụ đang hôn mê và linh hồn không còn trong thể xác sư huynh, không khỏi bi thương.
Sư phụ, sư huynh.
Cốt có thân thể.
Cốt rất muốn hai người nhín một cái.
Nghĩ nghĩ, Bạch Tiểu Cốc lại buồn bã rơi nước mắt.
Lúc còn là xương khô, khóc thì thôi, làm gì có đỏ mắt, bây giờ có thân thể, khoé mắt đỏ bừng, hai mắt xót xót.
Bạch Tiểu Cốc sợ làm hư thân thể thuộc về Cửu Đại Tịch, không dám khóc.
Rớt một sợi tóc cũng không được, ngộ nhỡ mù mắt, chẳng phải Cửu Đại Tịch làm y mềm chết!
Bạch Tiểu Cốc mặc y phục xong, nhìn thấy lọ dược trên bàn.
Y nhảy dựng, bỗng nhớ đến chính sự.
Thân thể sư huynh còn có thương tích!
Bạch Tiểu Cốc cầm lọ thuốc, đạp bóng tối tới tây sương.
Cốc cốc cốc.
Ngay cả gõ cửa Bạch Tiểu Cốc cũng thấy thú vị: Có thân thể đúng là có khác.
Tần Cửu Tịch vừa chạy đi tắm nước lạnh, trên người còn ướt át, đi ra mở cửa.
Bạch Tiểu Cốc ngửa đầu nhìn hắn.
Tần Cửu Tịch: “…”
Lý trí nói hắn phải đóng cửa, tay lại không nghe lời—— Dù sao cũng không phải thân thể của mình.
“Chuyện gì?”
Bạch Tiểu Cốc giơ lọ dược, mềm mại nói: “Cốt bôi dược cho người.”
Tần Cửu Tịch lạnh lùng nói: “Không cần.”
Bạch Tiểu Cốc: “Thương tích của người đều ở sau lưng, người không tiện.”
Tần Cửu Tịch: “Lâu dần tự nhiên sẽ khép lại.”
Bạch Tiểu Cốc: “Nhưng sẽ rất đau!”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Không phải vì đây là thân thể sư huynh nên cốt mới đặc biệt để ý mà là cốt sợ chủ nhân đau.”
Tay nắm then cửa của Tần Cửu Tịch hơi hơi dùng sức.
Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Trước kia ta không có thân thể, không thể khảy thuốc mỡ cho sư phụ, nhưng ta đã nhìn rất nhiều lần, biết phải dùng như thế nào.”
Tần Cửu Tịch khẽ động lòng: “Đây là lần đầu tiên ngươi thoa thuốc cho người khác?”
Bạch Tiểu Cốc: “Đúng vậy.”
Tần Cửu Tịch xoay người: “Vào đi.”
Bạch Tiểu Cốc nhanh chóng vào phòng, mới vừa bước qua ngạch cửa, Tần Cửu Tịch liếc thấy đôi chân trần như lãnh ngọc: “Giày đâu?”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Một hồi sau y mới bừng tỉnh: “Không sao, đã quen!”
Trước kia y không biết mang giày, thình lình có thân thể cũng không chuẩn bị, thế nên đi chân trần luôn.
Tần Cửu Tịch không nhìn nổi: “Mang giày vào.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y.
Bạch Tiểu Cốc: “Ta… không biết mang.”
Hết chương