“Làm một nha hoàn tốt, phải làm được:
. Tất cả lời nói của chủ nhân luôn luôn đúng.
. Chuyện chủ nhân giao phó nhất định phải hoàn thành.
. Chuyện chủ nhân không cho phép tuyệt đối không được làm…..
. Phải hiểu rõ thân phận, địa vị của bản thân, chớ quản những chuyện không liên quan…….” Ta thấp mi thuận mắt, đứng cung kính, giấu đi cực độ mất kiên nhẫn trong mắt mình. Tề phủ quả nhiên không phải gia đình giàu có bình thường, ngay cả quản gia cũng có một đôi nhãn tình khôn khéo sắc bén, ta ngay cả loại lời nói dối như cha mẹ chết hết, trôi dạt khắp nơi cũng bịa ra, mới miễn cưỡng ứng phó được những nghi vấn quản gia đề ra. Còn tưởng rằng rốt cục có thể thả lỏng thờ ra một hơi, không ngờ tới lại còn phải chịu loại oanh tạc nước miếng được gọi một cách hoa lệ là “đào tạo nha hoàn” này.
“……. Đối với chủ nhân phải tuyệt đối trung thành, không được làm ra bất cứ chuyện bất lợi nào cho chủ nhân. Những quy tắc trên ngươi đều phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm trái. Nghe rõ chưa?” Ta cố kìm lại suy nghĩ muốn ngáp một cái, dùng sức gật gật đầu. Tiểu Cúc, Tiểu Liên, Tiểu Mai, trước kia công tử không biết các ngươi làm nha hoàn vất vả như vậy, phải học thuộc lòng đủ thứ này nọ, chờ sau khi trở về ta nhất định sẽ hảo hảo ai ủi các ngươi.
“Ngươi vừa mới vào phủ, còn có rất nhiều quy củ về sau sẽ từ từ dạy cho ngươi.” Ta choáng váng, còn nữa? Trực tiếp giết ta còn bớt phiền hơn. “Được, ta nhất định sẽ mau chóng quen với những quy củ trong phủ.”
“Quả là một tiểu cô nương vô cùng lanh lợi.” Vị phụ nhân này hình như gọi là Lưu mụ, có vẻ rất vừa lòng với thành quả giáo dục của nàng, vẻ mặt đối với ta ôn hòa hẳn lên. “Vậy ta phải làm những gì đây?”
Cẩn thận ngẫm lại, lớn như vậy, trừ bỏ ăn, dường như thật sự là ta không có làm việc gì khác nữa. (mồ hôi trư a >_