Tiểu Binh Truyền Kỳ

chương 2: vô danh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Long nằm trên giường, không biết đã nằm mơ giấc mộng đẹp gì mà miệng hiện lên nụ cười. Lúc này cửa tự động bị mở ra, sĩ quan huấn luyện người máy đi vào, trong tay cầm một cái thùng nước lạnh có những cục đá nổi lên, y đến bên giường đổ hết lên đầu Đường Long.

Khi đổ nước xong, sĩ quan huấn luyện giận dữ hét lớn: “ Đường Long khốn khiếp! Anh trễ mười giây! Phạt anh chạy một trăm vòng!” Vốn dĩ cho rằng Đường Long sẽ lập tức chạy, nhưng Đường Long chỉ gãi tai, sau đó giống như không có chuyện gì chép chép miệng, quay lưng ngủ tiếp. Lúc này có thể nghe thấy âm thanh va chạm của những chiếc răng trắng làm bằng kim loai của sĩ quan huấn luyện, sĩ quan huấn luyện quẳng thùng nước, từ giữa lưng lấy ra một vật để vào giữa lưng Đường Long. một âm thanh ken két nhỏ vang lên, xung quanh vật đó phát ra ánh sáng điện chói lóa

Đường Long liền mở to mắt, con mắt lồi ra, đồng thời miệng há to giống như con cá phát ra tiếng kêu thê thảm nhất từ khi sinh ra cho đến nay: “A!!!!!!!” lúc này cả thân hình của hắn đã cuộn nhỏ lại, những sợi tóc vốn rất ngắn dựng đứng lên giống như con nhím, sắc mặt đau khổ.

Sĩ quan huấn luyện người máy thu hồi cây chích điện giận dữ nói: “ Không có tinh thần cảnh giác! Nếu tôi là kẻ địch, anh đã bị tôi giết một trăm lần rồi. Nên biết quân nhân bấy luận trong hoàn cảnh nào cũng phải đề cao cảnh giác”.

Dòng điện đã biến mất, Đường Long nhe răng, xoa xoa vào phần lưng bị điện chích. Lời nói của sĩ quan huấn luyện mặc dù hắn nghe rất rõ, nhưng bây giờ hắn không rảnh để trả lời, bởi vì trong lòng hắn đang điên cuồng sử dụng những lời nói bẩn thỉu mà hắn biết mắng chửi ba mươi sáu đời tổ tông của sĩ quan huấn luyện, cũng không để ý người máy là người không có tổ tông.

Vị sĩ quan huấn luyện kia thấy Đường Long vẫn ngẩn trên giường không xuống, không nói lần thứ hai, y nắm lấy y phục của Đường Long, nâng cả người hắn lên, quẳng xuống sàn đối diện của. Sau đó đá một cái vào mông của Đường Long, Đường Long kêu lên thảm thiết bay ra khỏi phòng giống như ngày hôm qua, đương nhiên cũng ngã xấp trên sàn của đại sảnh. Nếu như hôm qua Đường Long đánh dấu trên sàn, hắn nhất định biết giống y như hôm qua. Sự chính xác của người máy thật không thể nói suông.

Đường Long liền đứng dậy, chuyện bị người ta dùng súng và dùng roi da ép, Đường Long vẫn còn ghi nhớ. Nhưng mà làm sao mình trở về phòng ngủ thì hoàn toàn không nhớ gì hết. Như vậy xem ra Đường Long khi luyện tập cách đứng, mất đi ý thức một khoảng thời gian rồi mới ngất xỉu.

Nhìn thấy năm vị sĩ quan huấn luyện người máy đứng trước mặt mình, trong lòng Đường Long cảm thấy ớn lạnh, Đường Long chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào khi đối diện với xương người luôn cảm thấy sợ, mặc dù họ là người máy, nhưng với những người đầu lâu biết cử động thì càng sợ. Vả lại bây giờ Đường Long chỉ cảm thấy mình rất buồn ngủ, không suy nghĩ gì hết liền nhắm mắt lại, một là không nhìn thấy những sĩ quan huấn luyện khiến ình cảm thấy ớn lạnh kia, hai là có thể nghỉ ngơi một lát.

Người máy liền phát hiện Đường Long đang đừng ngủ, mà tư thế đứng kia khiến cho người ta không vừa lòng chút nào. Một trong những sĩ quan huấn luyện kia liền rút ra sợi roi điện, đánh vào Đường Long.

“ Được” tiếng kêu thảm vang lên, cả người Đường Long đổ nhào xuống sàn bất động. Sĩ quan huần luyện người máy đứng ngây ra, dồn sự chú ý vào vị đánh roi điện kia.

Sĩ quan huấn luyện người máy này vẫy vẫy tay, chỉ nhìn thấy con mắt điện tử màu xanh của y, đột nhiên một con mắt biến thành màu đỏ, đồng thời từ con mắt màu đỏ phát ra một tia sáng màu đỏ. Tia sáng màu đỏ này chiếu lên người của Đường Long.

Những người máy khác cũng có cùng hành động, củng chiếu ra tia sáng đỏ, một lúc sau mới thu hồi tia sáng đỏ lại. người máy đánh roi điện đưa tay ra sau lưng lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi muốn ngủ như vậy, vậy hãy ngủ trong nước.”

Theo lời nói của y, bức tường trắng đột nhiên xuất hiện cảnh bầu trời, tiếp theo từ dưới đất nhô lên một thùng nước màu xanh. Tốc độ cực nhanh, mới mấy giây mà đã bao bọc toàn thân của Đường Long.

“Ha” Đường Long giả bộ ngất xỉu cũng không thể giả bộ được nữa, hắn liền leo lên không cẩn thận uống nước biển. Tại sao nói là nước biển? Vì cái vị đó vừa đắng vừa mặn, không phải là nước biển thì là gì?

Đường Long mới đứng dậy chưa được bao lâu, nước biển kia đã lên tới đỉnh đầu, khiến cho chân tay hắn quơ lung tung, lúc đó không biết vật gì chích vào mông một cái, đồng thời một âm thanh từ trên trời vọng xuống: “Anh trễ ba mươi giây, phạt anh bơi anh hai mươi hải lý! Nhanh!” cùng với giọng nói vang lên mông lại đau nhói.

“ Đau quá” Đường Long bây giờ ngủ gì cũng không có nữa, hắn không biết những vị sĩ quan huấn luyện kia chạy đi đâu, trên đại dương mênh mông này chỉ có một mình hắn, nhưng cũng không nghĩ nhiều như thế, vì mông lại bị chích lần nữa, hắn bắt đầu bơi.

Bơi được mười phút Đường Long chịu không nổi chửi to: “Mẹ nó! Đây là huấn luyện quân sự chỉ có ở thời nguyên thủy! Rốt cuộc bây giờ là thời đại gì? Sĩ quan huấn luyện sao lại dùng những! Nếu như mà mình không biết bơi thì đã chết từ lâu rồi”. Nói đến đây đột nhiên nghĩ đến những sĩ quan huấn luyện không có tính người kia đang giám sát hắn, bất giác sợ hãi. Nhưng hắn cho rằng mình sẽ bị trừng phạt hoặc là những lời trách mắng, nhưng không có sự trừng phạt nào cả.

Hắn cho rằng sĩ quan huấn luyện kia không có ở đó, thả lỏng mình nổi lên mặt nước nghỉ ngơi một lát, nhưng mông liền bị chích đau, giọng nói lạnh lùng vang lên: “ Bơi nhanh lên! Không được lười biếng!”

“ Được lắm! Thì ra những sĩ quan huấn luyện này vẫn còn!”. Đường Long vội vàng bơi, những lời nói trong tiềm tức nói ra một cách vô thức, khi Đường Long ý thức ra thì đã quá trễ, tiếc là lần này vẫn không bị phạt.

Đường Long bắt đầu đoán: “Có phải là những vị sĩ quan huấn luyện kia chỉ cần mình phục tùng mệnh lệnh, mình chửi hay không họ không quan tâm? Ừ có lẽ là như vậy, vì họ là người máy, chỉ làn việc theo phương án đã định sẵn, chỉ cần mình không vi phạm, mắng như thế nào họ cũng không có phản ứng. bởi vì từ xưa đến nay chẳng có tân binh nào lại chửi trước mặt sĩ quan huấn luyện, bên trong họ nhất định không có thiết kế như vậy. Hii... có thể chửi thoải mái.”

Mặc dù đoán như vậy , nhưng vì an toàn Đường Long chịu đau thử vài lần nữa. Quả nhiên mình không nói gì, ngừng bơi liền bị chích, mà vừa chửi tổ tông của sĩ quan huấn luyện vừa bơi, mông không bị chích. Sau khi xác định, Đường Long vừa nói ra những tất cả những lời mắng chửi thậm tệ nhất mà nghĩ ra được, vừa nỗ lực bơi.

Được một lúc, Đường Long đột nhiên cảm thấy nước càng ngày càng cạn, cho đến khi tất cả nước đều biến mất. Lúc này hắn nhìn thấy năm vị sĩ quan huấn luyện kia vẫn chắp tay sau lưng đứng ở chỗ cũ, nếu không phải là y phục của còn ướt, thì không giống như đứng dưới nước như vậy.

“ Mẹ nó! Những thằng cha này không bị thấm nước”. Đường Long bĩu môi, liền lãnh một roi, khiến hắn nghĩ những gì mình đoán là sai. Nhưng lời nói của sĩ quan huấn luyện lóe lên một tia hi vọng:

“Không được làm mặt quỷ! Quân nhân phải ra dáng quân nhân! Đứng thẳng lên!”

Nghe thấy câu nói đó Đường Long liền làm một thí nghiệm: “Xì, ông tưởng ông là nữ hoàng chắc? Cứ suốt ngày cầm roi đành người khác!”. Câu nói thật không hợp với hoàn cảnh, Đường Long nói câu nói này khuôn mặt thật nghiêm túc, mà khi nói thì đứng thật nghiêm.

Đáng tiếc, Đường Long vẫn bị đánh một roi, “Nhớ, khi trả lời trước tiên phải nói: Vâng, thưa sếp! Không phải, thưa sếp! Muốn hỏi trước tiên phải nói, thưa sếp! Lúc làm sai thì phải xin lỗi sếp! Đây là lễ nghi của người quân nhân!”

Nghe thấy những lời nói của vị sĩ quan huấn luyện kia đánh hắn không phải vì những lời hắn nói, Đường Long liền có dũng khí tiếp tục làm thí nghiệm: “Vâng, thưa sếp! Mẹ mày, đánh đau quá!”

Khi Đường Long lo lắng đợi đáp án, roi của sĩ quan huấn luyện kia không đánh xuống, mà lại gật đầu nói: “Rất tốt, đúng là như thế. Phạt bơi mười km anh đã hoàn thành, bây giờ tiến hành luyện bắn!” nói xong y liền quay lưng đi đến chỗ của bốn vị sĩ quan huấn luyện kia.

Nghe thấy những lời này, Đường Long bất giác cười thầm trong bụng, nhưng khuôn mặt vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng. “Hi, hi, chửi như thế mà họ cũng không có phản ứng gì, sau này dễ sống rồi!” Đường Long không biết rằng, sau này đem đến cho hắn những ác danh như lưu manh có khuôn mặt lạnh, kẻ bụi đời có khuôn mặt lạnh…. Đồng thời hắn cũng không biết phương pháp chuyển dịch này, đã làm biến mất cơn buồn nghủ và mệt mỏi của hắn.

Lúc này người máy trên cùng liền quay lưng đi về phía bức tường, bước vào một cánh cùng. Những người máy này mọi lúc mọi nơi cũng đều giữ được bước đi của quân nhân.

Đường Long nhìn theo một cách hiếu kỳ, cũng không nghĩ liền hỏi: “Thưa sếp! thằng cha kia chạy vào đó để làm gì? Đó là căn phòng gì?” hắn đã nắm rõ, trước tiên phải nói cái gì sếp, sau đó dùng những lời không khách sáo nói ra những gì mình muốn nói, đương nhiên là lúc đó hắn cố gắng không thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không thể cầm cự nổi.

Sĩ quan huấn luyện này mặc dù là người máy thông minh, nhưng kho thông tin của họ lại không có giải thích những lời mắng chửi này, cũng không nói cho họ binh sĩ mắng sĩ quan thì phải xử phạt như thế nào. Họ ở một nơi xa xôi hẻo lánh không tiếp xúc với con người, tất cả tri thức đều lấy được ở trên mạng. Mạng của doanh trại quân đội sử dụng đương nhiên là của chính phủ và của bộ, những cư dân mạng bình thường không thể vào được, cho nên ở phương diện này họ căn bản không hấp thụ được văn hóa chợ búa.

Cho nên nghe Đường Long hỏi, họ cảm thấy không có gì là bất lịch sự cả, không phải trước tiên nói thưa sếp rồi mới hỏi sao? Họ không biết “Thằng cha kia” những chữ này có nghĩa xấu, chỉ biết là chỉ nguời máy vừa mới rời khỏi. Cũng vì họ cho rằng hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của quân nhân, cho nên liền trả lời Đường Long:

“Đó là kho súng, sĩ quan huấn luyện VLB-C đi lấy vũ khí huấn luyện.”

Bây giờ Đường Long mới biết tên của sĩ quan huấn luyện kia, lại là những con số khó nhớ, mà bọn họ đều giống nhau, không chú ý liến không biết ai là ai. Cho nên Đường Long không nhớ, cũng không muốn biết số hiệu của những sĩ quan huấn luyện khác, sự hứng thú của hắn đều bị thu hút đến cánh cửa kia.

Không lâu sau người máy kia đẩy một xe đầy vũ khí đi ra, giống như đi siêu thị mua sắm. Đến trước mặt Đường Long, tùy tiện lấy một khẩu súng. Lúc này bãi huấn luyện liền thay đổi, biến thành bãi tập bắn ngoài trời.

“ Đây là súng lase, một hộp năng lượng có thể bắn liên tục một trăm lần. Đây là bảo hiểm, đây là, …” người máy kia giải thích cặn kẽ cách sử dụng khẩu súng kia.

“ Thưa sếp, tôi biết sử dụng, nhớ năm xưa tôi là cao thủ bắn súng điện tử.” Đường Long thích thú cầm khẩu súng, trò chơi điện từ hắn chơi nhiều nhất là bắn súng, cho nên hắn rất tự tin đối với độ chính xác và kết cấu của cây súng.

“Rất tốt, bắn trúng một trăm con ruồi đang bay kia, nếu không xong, hôm nay không được ăn cơm.” Nói xong sĩ quan huấn luyện kia đứng sang một bên nhìn Đường Long.

“Ruồi ư? một trăm con?” Đường Long há hốc miệng nhìn nơi cách xa mấy trăm mét, mình ngay cả con số trên tấm bia kia còn không thấy, mà còn bắt mình bắn mấy con ruồi nhỏ xíu bay lung tung kia?

Những con vật như ruồi, muỗi, gián, chuột v.v, chỉ cần nơi nào có con người thì nơi đó có chúng, đặc biệt trên người của người vượn càng nhiều. Cho dù dùng khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể tiêu diệt hết được. Cho nên những con vật này có thể sống sót đến giờ cũng không phải là chuyện lạ.

“Thưa sếp! tôi không biết, xin ngài dạy tôi” Đường Long nghĩ đến không được ăn cơm, bụng liền sôi lên ùng ục. một ngày không có cơm ăn chịu nổi không? Cho nên Đường Long liền quên hết những lời nói xấu, còn nói một cách cung kính.

Người máy hiểu được những lời nói cung kính, cho nên gật đầu bước lên nói: “Nhớ, không được kiêu ngạo, kiêu ngạo khiến người ta sơ xuất, trên chiến trường không được lơ là, sơ sẩy một tí là mất mạng, nếu như ngươi là sĩ quan chỉ huy sẽ liên lụy đến cấp dưới của ngươi.”

Đường Long biết là sĩ quan huấn luyện đang nói đến sự kiêu ngạo lúc nãy của mình, không ngờ một người máy lại biết sử dụng chiêu này. Nhưng hắn cũng biết là sĩ quan huấn luyện nói đúng, liền tiếp nhận.

“Ừ, đội mũ sắt có toàn bộ thông tin về hình ảnh của người điều khiển máy bay chiến đấu trên không , nó có thể kéo những vật ở xa đến trước mắt anh, đồng thời có thể điều tiết tốc độ di chuyển của mục tiêu. Còn phải lắp máy ngắm tia lase, như thế có thể làm cho súng có tác dụng chỉ phương hướng.” Sĩ quan này vừa nói vừa rút máy ngắm tia lase ra, đồng thời chỉ Đường Long sử dụng nón sắt và lắp ráp máy ngắm tia lase.Y là người máy , căn bản không cần sử dụng những công cụ hỗ trợ vẫn có thể có chức năng như thế.

Nêu như không phải là loài người sợ người máy không thể khống chế, họ sẽ là những binh sĩ giỏi nhất trên chiến trường. Đương nhiên những cuộc chiến tranh lúc đó sẽ biến thành môt trò chơi siêu cấp chi phí đắt đỏ không chảy máu, nhưng cuộc chiến tranh này sẽ khiến cho con người mất đi những thấu hiểu về tính nguy hiểm của chiến tranh , cũng như chắc chắn sẽ đem lại nguy hiểm vô cùng to lớn.

Nếu như có một ngày người máy đột nhiên tỉnh ngộ, nguy hiểm này thật đáng sợ. Có ý thức, phát hiện bị con người xem như là người máy nô lệ, sẽ đối xử với con người như thế nào? Nhưng đáp án này đã xuất hiện từ ngàn năm trước, cũng vì thế mà con người vẫn tiếp tục những cuộc chiến đổ máu.

Đường Long liền đội nón sắt của người điều khiển máy bay chiến đấu trên không trong lời đồn, sau khi bấm nút khởi động, theo sự chú ý và di chuyển của thị giác, những hình ảnh ở xa càng ngày càng gần, cuối cùng Đường Long có thể nhìn thấy rõ ràng một con gián, cơ thể đầy lông đáng sợ. Hắn không biết làm sao doanh trại huấn luyện bộ binh này lại có chiếc nón sắt này, muốn biết đó là chiếc nón sắt chuyên dùng của người điều khiển máy bay chiến đấu. chỉ có căn cứ huấn luyện người điều khiển máy bay chiến đấu mới có.

Thực ra tâm nguyện của Đường Long là làm người điều khiển máy bay chiến đấu, đáng tiếc, đó chính là binh chủng có yêu cầu nghiêm ngặt nhất trong tất cả các binh chủng. Không những phải có năng lực phản ứng cực nhanh, mà còn phải có thể lực và ý chí siêu mạnh, càng phải có những kiến thức về không gian. Những tân binh có thể thi đậu vào cũng không chắc được làm phi hành viên, cho là bạn có thể tốt nghiệp, nhưng thành tích không nổi bật, cũng chỉ làm nhân viên hậu cần ngồi chơi xơi nước. Người điều khiển máy bay chiến đấu trên không có thể nói là binh sĩ cao cấp nhất, muốn biết bất luận môt người điều khiển, quân hàm thấp nhất đều là thiếu úy.

Mà trong những binh chủng có thể lựa chọn ngoài bộ binh của Đường Long chọn,binh chủng có yêu cầu thấp nhất chính những người phuc vụ và nhân viên sửa chữa bên trong chiến hạm. Nhưng mà đừng có xem thường nhân viên phục vụ, họ có nhiều khả năng trở thành hạm trưởng chỉ huy chiến hạm, bởi vì điều kiện thứ nhất là khả năng nhớ tốt, thành tích tốt, có năng lực chỉ huy ứng biến nhất định. Mà những nhân viên sửa chữa lại có kiến thức và hứng thú đối với máy móc.

Ngoài việc từng bước thăng tiến ra, chỉ có sĩ quan do bộ tham mưu đề cử mới có thể trực tiếp đảm nhận hạm trưởng.Mà muốn vào bộ tham mưu chỉ có chọn doanh trai huấn luyện tham mưu, yêu cầu của binh chủng này ít hơn phi hành gia, họ không có yêu cầu gì về thể lực cường tráng, những người học yếu cũng có thể đăng ký. Nhưng lại có yêu cầu rất cao về năng lực chỉ huy, ứng biến, trí lực.

Thậm chí những chiến sĩ trên không còn chia thành nhiếu loại, một loại là chiến sĩ dựa vào sức mạnh cận chiến, một loại là binh sĩ đặc biệt cái gì cũng biết. Loại thứ nhất chỉ cần có sức khỏe là được, loại thứ hai thuộc vào loại siêu khó. Thời gian huấn luyện là năm năm, mà công lao của họ không được công bố ra bên ngoài, là những người số trong bóng tối. Cho nên bình thường không chiêu mộ tân binh, đều lưa chọn từ những binh sĩ có kinh nghiệm.

Lúc lời của sĩ quan huấn luyện vang lên: “Muốn phân tích mục tiêu mình muốn bắn là gì và mục tiêu cách mình bao xa, sau đó điều chỉnh độ to nhỏ của đường kính tia lase, bây giờ nên điều chỉnh đường kính đến một mm. Sau đó tận dụng ngắm mục tiêu của nón sắt và máy ngắm tia lase, cái nón sắt này có khả năng theo dõi tự động, có thể khóa chặt mục tiêu.”

Theo lời sĩ quan, Đường Long liền nhìn thấy con gián to được phóng lớn to bằng nắm đấm trên màn hình, bị một chum tia lase bắn nát cả bụng. Không đợi sĩ quan huấn luyện căn dặn, Đường Long liền cầm súng ngắm vào một con gian khác. Nhưng nó không dễ như hắn đã tưởng tượng, con gián to trên màn hình cứ bay qua bay lại, nó không thể nhìn thấy tia lase, bắn bay rồi.

“Anh cho rằng nhìn thấy là có thể bắn trúng sao? tay không theo kịp mắt thì đợi cũng vô ích! Bỏ nón sắt ra, trước tiên luyện bắn bia! Sau đó từ thấp đến cao thay đổi khoảng cách nhìn của nón sắt. Nhớ kỹ, không bắn trúng một trăm con gián , thì hôm nay anh không được ăn cơm, và lại số lượng của ngày mai là ha trăm, bắn không trúng cũng không được ăn cơm! Những con gián này đều không có thật, cho nên máy tính sẽ giúp anh nhớ số lượng bắn trúng, làm giả cũng chẳng ích gì.” Nói xong sĩ quan huấn luyện liền đứng sang một bên bất động.

“Vâng, thưa sếp! Ngươi tưởng rằng ông mày không thể bắn trúng sao? Hừ! Hôm nay ta nhất định ăn cơm!” Đường Long lập tức tháo nón sắt ra, cầm súng ngắm vào cái bia cách đó năm mươi m bắt đầu bắn. Mấy phát đầu tiên đều không bắn trúng hồng tâm, nhưng sau khi quen rồi, hơn nữa có thể sử dụng tia lase để chỉ hướng, tiến hành điều chỉnh xa gần rất có hiệu quả, them vào đó sự giúp đỡ của máy ngắm, không lâu sau thì đã bắn trúng. Xem ra trò chơi điện tử của hắn thật không phí.

Khi di chuyển đến một trăm m vẫn có thể bắn trúng đích, Đường Long đội nón sắt, điều chỉnh con gián to bằng ngón tay cái. Đường Long cho rằng lần này có thể bắn trúng, nhưng vẫn là công cốc. Bởi vì, tay của hắn vẫn không theo kịp hướng bay không có quy luật nào của con gián.

Đường Long dùng cả hộp năng lượng mà sĩ quan huấn luyện vừa mới đưa cũng đã dùng một nửa, mấy ngàn phát đều không bắn trúng một con gián. Bây giờ Đường Long tay chân mệt mỏi, ngón trỏ đau buốt, bụng đói. Lúc này mới phát giác cái nón sắt này mặc dù rất tốt, nhưng tay của mình không phải là súng lase trên máy bay chiến đấu, làm sao mới có thể theo kịp?

“Mẹ nó! Con gián chết tiệt! Mày bay đi! Tao không tin là tao không thể giết mày được” Đường Long vừa đói vừa mệt, tức giận, ngắm con gián thật lâu, theo sự di chuyển của hình vẽ, tay cũng tự nhiên di chuyển theo, Đường Long cảm thấy đã ngắm trúng, bóp cò. Con gián trên hình bị bắn tan nát, bắn trúng rồi!

Đường Long vui mừng nhảy cẫng lên hoan hô, nhưng liền bị đáng một roi, đồng thời một giọng nói vang lên: ”Còn chín chín con nữa” “Rõ, thưa sếp! Mẹ nó, thật là biến thái, động tí là đánh! Ta mới tới có hai bữa mà đã bị đá hai cái, bị đánh mấy trăm roi, sớm muộn gì cũng bị họ chơi chết!” Đường Long mặc dù miệng nói huyên thuyên, nhưng vẫn ngắm bắn, lần này lại bắn trúng.

Đường Long đột nhiên hiểu ra phải dùng tâm điều khiển tay, như thế chỉ cần mình nhìn thấy, khẩu súng trên tay liền tự động ngắm theo, không biết qua bao nhiêu thời gian, Đường Long cuối cùng đã bắn đủ tiêu chuẩn một trăm con gián. Sau khi nghe thấy một sĩ quan huấn luyện nói được, thà ngồi xuống chịu mấy roi, mới đứng dậy.

“Tốt, bây giờ giải tán. Nhưng anh đã tốn quá nhiều thời gian, giờ ăn trưa và ăn tối đã kết thúc. Bây giờ là thời gian nghỉ tối, phòng ăn đã ngưng phục vụ, sáng mai mới mở cửa, hơn nữa phòng ăn sáng sau khi tập hợp liền lập tức đóng cửa. Hi vọng ngày mai anh không đế trễ lần nữa.” Sĩ quan huấn luyện đứng bên cạnh Đường Long nói xong liề cùng với những người máy khác đi về phòng mình.

Cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn một mình Đường Long đứng ngẩn ra ở đó cùng với một đống vũ khí không biết tên.

Lát sau một tiếng nói không còn sức lực vang lên: “Con gián chết tiệt! Ta và mi thề không đội trời chung! Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối của ông” Đường Long chỉ vào đống vũ khí kêu lên “Lẽ nào ta phải ăn đống sắt này sao?” Đột nhiên Đường Long nhìn thấy...

Theo sự biến mất của người máy, đại sảnh liền biến thành cảnh buổi tối, những ngôi sao lấp lánh trên trần nhà giống không gian buổi tối ở trên trái đất vậy. Vốn dĩ trong hoàn cảnh đêm tối như thế, Đường Long phải cảm thấy sợ hãi mới đúng, đáng tiếc từ hôm qua đến nay hắn mới được ăn, cảm giác sợ hãi đã bị thay thế bằng cảm giác đói. Bây giờ mà có gặp rắn, con vật mà Đường Long sợ nhất, hắn cũng bắt lại ăn sống.

Đường Long tìm thấy đồ chiếu sáng trong đống vũ khí đó, mượn ánh đèn le lói không biết tìm gì. “ Mẹ nó, sao toàn là súng lục, súng máy các loại? Đường Long lật tung đống vũ khí lên, bất ngờ hắn phát hiện một thứ vũ khí nòng súng tròn tròn, ngăn ngắn rất to.

“Súng đánh phá có tính chỉ hướng đơn binh?!” Đường Long nhìn thấy những chữ sơn trên thân vũ khí, vui mừng hét lớn ”Quá tốt rồi, chính là nó!” nói xong liền cầm lên, đi đến bên tường bắt đầu tìm: “Uhm, đây là phòng mình, nhớ bên cạnh đi khoảng năm bước chính là phòng ăn…..uhm, chính là nơi này rồi.”

Đường Long lấy máy chiếu sáng để ở góc tường, sau đó chạy ra xa mấy bước, cầm súng ngắm liền bắn. Cách sử dụng được sơn trên thân súng, cho nên Đường Long đương nhiên biết sử dụng. một ánh sáng đỏ xuất hiện, một luồng không khí mạnh kéo theo tiếng vang lớn thổi lên. Đường Long chớp mắt bị thổi lăn mấy vòng, đụng tường.

Đường Long không nghĩ đến bị thổi đau hết cả mặt, hai mắt nhắm tịt,đánh rơi vũ khí, liền bò dậy chạy đến chỗ bị nổ lủng một lỗ lớn. hắn bắn đúng chỗ, đó chính là nhà ăn.

Đường Long lao vào như một con hổ đói, đèn cảm ứng trong phòng ăn sáng lên, nhưng không được bao lâu thì tắt. Đường Long không quan tâm đến những thứ đó, hắn trong lúc đèn còn sáng, đã nhìn thấy trên bàn cách của ra vào gần nhất bày một hộp cơm. Dựa vào ký ức và mùi hương, Đường Long trong bóng tối lao đến đúng chỗ.

Đường Long không nghĩ tại sao phòng ăn trên bàn tự động thu dọn, sau khi đóng cửa vẫn còn thức ăn để ở đây. Cũng không lo mình đang ăn là thứ gì, cũng không dùng muỗng, hay các dụng cụ khác. Mà dùng tay bốc ăn, sau đó nuốt chửng, giống như hổ đói vồ mồi. Cho đến khi hắn cắn phải đĩa kim loại đó, phát hiện cắn không được mới dừng lại.

“Hừ! Thật sảng khoái, từ trước đến nay không cảm thấy thực ăn thì ra lại ngon như thế.” Đường Long nắm lấy bình nước bên cạnh, uống ừng ực, rồi ợ một cái, thở dốc một cái, bây giờ hắn mới có tâm trạng suy nghĩ.

“Kỳ lạ, tiếng vang to như thế, các sĩ quan huấn luyện đều nghe thấy mới đúng, sao không thấy đến trừng phạt mình?” Đường Long nói thầm, lúc này hắn mới phát hiện mình đang ở trong phòng ăn tối thui, mà còn là phòng ăn chìa tay ra không thấy ngón nào.

“Mẹ ơi!” một cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm trí của Đường Long. cảm giác này khiến hắn bay xong ra cửa giống như con sóng trình ấn tượng, sau khi xô ba lần, cuối cùng hắn xô đúng đường ra, ra đến đại sảnh, nhìn những ngôi sao lúc ẩn lúc hiện trên đầu, hắn thở phào một cái.

Nhưng những ngôi sao trên trần nhà bỗng nhiên biến mất, cả đại sảnh lớn biến thành tối đen. Đường Long sợ hãi quan sát xung quanh: “Cái gì cũng nhìn không thấy, sao lại tối như thế? Không lẽ hồi nãy mình đã phá hỏng thiết bị năng lượng ư?” Đây là căn cứ trên không, bốn bề không có ánh mặt trời, cho nên nếu nguồn ánh sáng trong căn cứ biến mất, thì bốn bề đều tối thui, mắt muốn thích ứng cũng không thể thích ứng, bởi vì mắt muốn thích ứng với bóng tối thì cần phải có tia sáng nhỏ, cho nên Đường Long bây giờ chẳng khác gì người mù.

Đường Long càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, hắn đang muốn mở miệng gọi sĩ quan huấn luyện đến, nhưng vừa nghĩ đến những hình dáng của những người máy đó, thì toàn thân run run, da gà nổi lên hết. Không nghĩ là tốt nhất, vừa nghĩ đến những cái đầu lâu đó, hắn liền sởn tóc gáy.

Khiến hắn hoang mang nằm xuống đất: “Làm sao đây, làm sao đây…”. Đây là hắn nghĩ trong lòng, hắn không dám lên tiếng, sợ bị những thứ đó dựa vào âm thanh phát hiện ra mình. Đồng thời cảm thấy ở một nơi không an toàn, cho nên bắt đầu bò dậy.

Đúng lúc Đường Long đang tự dọa mình, sắp dọa mình điên lên, bỗng nhiên sờ thấy một vật kim loại, khi mò thấy hắn xuýt nữa hét lớn, nhưng hắn liền lộ vẻ vui mừng, vì đó là súng lase cầm tay.

Vội vàng nắm chặt trong tay, bây giờ mặc dù toàn thân nổi hết da gà, sởn tóc gáy, nhưng hắn không sợ như khi nãy nữa: “Ha, ha, ha!” Đường Long vừa cười lớn, vừa cầm súng bắn loạn xạ.

Theo ánh sáng của tia lase, Đường Long phát hiện bên cạnh mình là đống vũ khí, vui mừng liền đổi khẩu súng liên thanh, bưng lên rồi bắn: “Thật sảng khoái! Còn ai dám qua đây? Đến đây? Xem ta bắn ngươi thành tổ ong vò vẽ!” nói xong mười mấy phát súng bắn ra.

Dương như sau khi bắn hết năng lượng, Đường Long ôm súng, nắm nghỉ trên đống vũ khí đó: “Khà, khà, còn gì đáng sợ, ông mày có súng còn sợ gì? Hì hì, súng ơi súng, ngươi chính là bảo bối của ta…là … bảo bối…của…ta…..a..” âm thanh càng ngày càng nhỏ, Đường Long cả ngày mệt mỏi, cuối cùng kiên trì không nổi, ngủ rồi.

“ Đường Long …Đường Long! Đường Long!!!” nghe thấy tiếng gọi, Đường Long miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy cảnh vật trước mắt hắn, con mắt liền mở to, tim ngừng đập, bởi vì cái đầu lâu trắng xóa đang há to miệng với những chiếc răng trắng dễ sợ nhìn hắn.

Đường Long nghĩ cũng không nghĩ, bưng súng lên bắn, nhưng khi bắn xong, Đường Long liền há to miệng, hắn biết mình thật xui xẻo, vì đó chính là sĩ quan huấn luyện người máy.

Người máy đó trên thân trúng mười mấy phát đạn, nhưng không giống như người không có gì, chỉ là quân phục bị bắn thủng mấ lỗ, lộ ra bộ xương kim loại màu trắng.

Sĩ quan huấn luyện người máy đó hoàn toàn không tức giận, ngược lại quay lại nhìn Đường Long gật đầu: “Rất tốt, lần này anh không đến trễ”

Nghe thấy những lời nói đó, Đường Long vui mừng quên đi cảm giác sợ hãi, liền quẳng khẩu súng lase, đứng nghiêm hành lễ: “Chào sếp”

Sĩ quan huấn luyện đó cũng đáp lại, nhưng những lời nói ra lại khiến Đường Long rơi xuống vực thẳm: “Nhưng anh có ý đồ mưu sát cấp trên, bây giờ phạt đeo hai mươi kg, nhảy ếch mười km. Nếu như bỏ dở nửa đường, anh sẽ bị tử hình”, y lạnh lùng nói xong , quay mặt bỏ đi.

Đường Long ngẩn người chỉ có thể nhìn dưới đất xuất hiện bộ ý phục nặng trĩu, không lâu, một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở đại sảnh của trung đoàn .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio