"Tư đại ca, ngươi nói thật chứ? Ngày sau nhất định chúng ta phải tới đây a, ngươi xem, ở phiến rừng này có hạt dẻ, quả hồng, quả phỉ, những thứ này đều là thứ tốt a, nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì quá đáng tiếc." Yến Bạch Thu một bộ tiếc hận lưu luyến.
Tư Trấn Khấu bất đắc dĩ đành phải đáp ứng nói:"Hảo, chờ ngày sau có thời gian nhất định sẽ quay lại lấy, bất quá quả phỉ có rất nhiều nơi đều có, nếu là muốn ăn, phụ cận huyện Thái Hòa hẳn là có." Một mảnh rừng này chưa có bị người phát hiện, phong cảnh rất đẹp, khí hậu đẹp, đất phì nhiêu, Tư Trấn Khấu đúng là một chút cũng không hi vọng có người phát hiện ra.
Y chính là tính toán đem chỗ này hảo hảo cất giấu, cũng chỉ có y và Yến Bạch Thu ngày sau tới nơi này hẹn hò.
Yến Bạch Thu vừa nghe lời này, lực chú ý liền bị rời đi.
"Nếu huyện Thái Hòa cũng có, chờ ta có thời gian đi một vòng mua chút quả phỉ về làm đậu hủ, quả hủ này làm ra đậu hủ hương vị không thể chê được, đến lúc đó ta muốn Tư đại ca nếm thử a."
Tư Trấn Khấu không khỏi cười cười.
"Hảo a, Cầu Cầu đã nói như vậy, đến lúc đó ta nhất định sẽ ăn."
Quả hồng đã hái xuống cho vào trong bao tải cùng với hạt dẻ đã tách bỏ lớp cầu gai, trên đường trở về cũng có thêm thu hoạch bất ngờ, bởi vì tìm được không ít hoa quả dại trên núi, đồng thời Yến Bạch Thu còn phát hiện một món mỹ thực không tồi
Trên đường, Yến Bạch Thu không ngừng nói về chuyện làm đậu hủ bằng quả phỉ, từ bên trong lời nói của Tư Trấn Khấu, Yến Bạch Thu biết được ở kinh thành tạm thời còn chưa có biết quả phỉ có thể làm đậu hủ, ở huyện Thái Hòa cũng chưa có nghe nói, đem Yến Bạch Thu bay lên tận trời.
Đây chính là một cơ hội phát tài a.
Không bao lâu, hai người lại một lầm nữa về tới cái hồ, khi đến gần cái bếp lò kia, lửa bên trong đã tắt, chỉ còn lại một ít than đỏ sậm lúc sáng lúc tối, tôm cá trong nồi đã chín, nước canh là màu trắng ngà xinh đep mùi hương nồng đậm, thập phần mê người.
Đi lên núi ngắt mấy quả hồng cùng hạt dẻ, tuy rằng thoạt nhìn không có làm cái gì, nhưng đi đường qua lại cũng không cảm thấy gì, lúc này vừa nhìn thấy đồ ăn bụng liền phối hợp reo vang.
Nồi tuy có chút nhỏ, nhưng có hai con cá, còn có không ít trứng tôm để vào bên trong, cho thêm nước ngao thành canh, như thế lượng cũng không ít.
Tư Trấn Khấu thấy lửa đã tắt, lại để thêm củi vào nấu lại một lần nữa, tới khi nước trong nồi lại sôi lên lúc này mới ngừng lại, đồng thời đem hạt dẻ vừa mang về vứt vào trong đống than, dùng than nóng đắp lên.
Cá tôm đều là đồ tươi mới, căn bản không cần cho nhiều các gia vị khác, chỉ cần cho thêm một chút muối vào là được.
Cho thêm chút muối vào nồi canh, Tư Trấn Khấu mang hai cái chén ra hồ rửa lại cho sạch, liền quay lại múc canh cá ra chén, đầu tiên là đưa cho Yến Bạch Thu một bát.
"Cầu Cầu, ăn trước đi."
Yến Bạch Thu cũng không có khách khí liền hào phóng thoải mái nhận lấy, canh cá này thật sự quá thơm, Yến Bạch Thu một phen nhận lấy liền uống một ngum canh cá trắng ngà, một miệng đầy hương.
"Tư đại ca, canh cá này uống ngon thật." Đồng thời nghĩ thầm, tay nghề Tư đại ca quả đúng là không tồi a.
"Cá nơi này rất tốt." Tư Trấn Khấu nói.
Y cũng múc một chén nhưng lại không có trực tiếp uống, liếc mắt nhìn Yến Bạch Thu một cái, ánh mắt có chút quái quái. Yến Bạch Thu ăn cá cảm thấy chất thịt non mịn, nước tôm no đủ, chỉ là kỳ quái khi thấy Tư Trấn Khấu đưa lưng về phía hắn, khom lưng, đem quần áo trên người cởi ra, ngay cả áo lót trong cùng cũng cởi ra.
Trần như nhộng....
Như nhộng...
Yến Bạch Thu bưng chén, biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên:"....."
Tư đại ca đây là có chuyện gì a?
Hiện tại là thời gian ăn cơm a, có lầm hay không a, ở cái thời điểm này ci quần áo, hơn nữa lại cởi ra toàn bộ?
Khi Yến Bạch Thu đang cân nhắc lời nói ở trong lòng, có phải hay không nên phi lễ chớ nhìn, lúc quay lại đã thấy Tư Trấn Khấu có hành động khác.
Liền thấy y từ bên trong đống quần áo nhặt lấy một cái áo choàng quấn quanh bên hông, cái gì cũng không mặc, còn những quần áo dư lại liền nhặt mấy cành que xuyên qua, đặt trước bếp lò, rồi thêm củi để bếp cháy thêm một lần nữa để hong khô quần áo.
"....."
Yến Bạch Thu cảm thấy khó hiểu, tuy rằng trong lòng có chút phun tào, bất quá tầm mắt hắn bây giờ đều dừng lại ở đôi chân dài và hai cánh tay trường kiện kia.
Bên hông chỉ có một kiện quần áo, bên trong cái gì cũng không mặc, trống rỗng, Tư Trấn Khấu chỉ cần di động toàn bộ phần đùi bên dưới cùng eo đều lộ ra, thoạt nhìn cực kì sc tình lại có chút kch thích.
Yến Bạch Thu nhìn mà đôi mắt cũng không chớp lấy một cái, chỉ có thể liều mạng uống canh cá. Trong lòng cảm thán, thân thể Tư đại ca thật tráng kiện a, lại rất hữu lực, đủ cho hắn nhìn cả đời.
Yên lặng xoa xoa nước miếng, hy vọng Tư đại ca không có nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của mình.
Bị Yến Bạch Thu nhìn trộm, Tư Trấn Khấu rất là bình tĩnh, hành động cực kỳ lỗi lạc, đem quần áo xuyên ở cành cây ra hơ khô, Tư Trấn Khấu thật thản nhiên mà ngồi dưới đất, mông đặt trên một khối đá tròn xoe, bưng chén canh cá lên, ăn cá cùng thịt tôm trứng.
Yến Bạch Thu có chút khẩn trương. Trái tim nhỏ cứ "thình thịch thình thịch" nhảy loạn.
Không biết có phải hay không do ăn canh cá quá nóng hay là vì nguyên nhân gì khác.
Tư đại ca cứ ngồi như vậy, bên dưới hẳn là trống không, như vậy có phải hay không bên dưới rất mát mẻ.
Tư Trấn Khấu cũng chú ý tới, Yến Bạch Thu thường thường tia ánh mắt lại đây, không khỏi có chút vui vẻ.
"Quần áo này của ta vừa rồi lúc bắt cá có chút ướt, hơ trong chốc lát, rất mau thì tốt rồi."
Yến Bạch Thu cúi đầu, ấp ứng ừ một tiếng, một bộ dáng rất giống như làm chuyện gì đó có lỗi với lương tâm.
"Ân, Tư đại ca, ngươi cứ hơ đi." Chỉ là người cứ trn trụi như vậy, hai người lại dựa rất gần, có chút không rõ tư vị.
Một nồi canh cá đều bị hai người trong bất tri bất giác ăn hết sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một đống xương cùng đầu cá và xác tôm
Tư Trấn Khấu đối với mảnh địa phương này thập phần yêu thích, sau khi ăn xong nồi canh, xương cá cũng không thể vứt loạn, đem chùng để cùng một chỗ, đào một cái hố cách đó không xa, đem toàn bộ đều chôn xuống.
Điểm này, người hiện đại như Yến Bạch Thu cảm thấy rất hổ thẹn vì không bằng.
Sau khi uống xong canh cá, Tư Trấn Khấu phá lệ cần mẫn, mặc dù bên hông chỉ quấn cái áo, người này lại như là không có cảm giác gì, bận trước bận sau đem chén nồi rửa sạch, lại đem hạt dẻ dúi ở trong bếp lò đào ra.
Nướng hạt dẻ như vậy vỏ ngoài không thể nào đẹp được, đại bộ phận vỏ ngoài đã bị đốt trụi, bất quá cũng không ảnh hưởng quá nhiều, bởi vì có phần tro che giấu nên so với khi mới bỏ vào nướng cũng không sai biệt lắm.
Yến Bạch Thu nguyên bản đã no bụng, nhìn thấy đống hạt dẻ lại muốn ăn.
"Cái này đã chín rồi sao?" Yến Bạch Thu nghi hoặc hỏi.
Tay Tư Trấn Khấu dừng một chút, y còn đang tìm trong đống tro tìm một hai hạt dẻ lọt lưới, để vào bếp nướng hai cân, số lượng đó cũng không ít. Trước đây có nướng qua nhưng cũng chỉ cho có một ít, lần này một lần lại cho nhiều như vậy, Tư Trấn Khấu cũng không rõ ràng lắm có phải hay không toàn bộ đều đã chín.
"....Hẳn là có thể ăn." Tư Trấn Khấu nói.
"Ta lột trước một hạt thử xem."
Hạt dẻ vừa mới bới ra nóng tới lợi hại, Yến Bạch Thu thử cầm vài cái cảm giác như đụng phải khối thiết nóng, vẫn là không có nhặt lên được. Tư Trấn Khấu như là không cảm thấy nóng, nhặt lên một củ, nhanh chóng lột bỏ vỏ ngoài.
Hạt dẻ đã chín, lúc lột ra vẫn còn nóng, dùng sức bẻ đôi ra, một màu vàng óng, hương thơm tràn ngập. Tư Trấn Khấu nhìn màu sắc hạt dẻ trong tay liền biết đã chín rồi.
"Hảo, có thể ăn, ngươi tới nếm thử." Tư Trấn Khấu nói rồi liền cầm miếng đã lột vỏ trong tay nhét vào miệng Yến Bạch Thu.
Hạt dẻ nóng lại thơm, thịt bên trong vừa mềm vừa bở, có vị ngọt nhẹ, mang theo chút dính dính khiến tâm tình người ăn thật tốt. Yến Bạch Thu ăn rất là thích ý, hạnh phúc híp cả mắt, tinh tế nhấm nháp.
"Ăn ngon thật." Yến Bạch Thu cảm thán.
Tiếp theo lại có một hạt dẻ được đưa vào trong miệng hắn. Vừa thơm vừa ngọt lại không cần phải động thủ, có người đưa tới trong miệng, loại cảm giác này thật sự quá tốt.
Sau khi ăn liên tục hai mươi viên hạt dẻ, rốt cuộc Yến Bạch Thu cảm thấy không thể ăn thêm nữa.
Hạt dẻ còn lại vì qua thời gian đã lâu cũng không còn nóng như ban đầu, sau khi Yến Bạch Thu được uy, giờ đổi lại quay sang uy Tư Trấn Khấu ăn, đối phương không có một chút giãy giụa, thật vui vẻ tiếp nhận, cứ như vậy để tay bên đầu gối, cả người đều thả lỏng, đồng thời còn có một dáng thật hưởng thụ, hơi híp mắt, chờ Yến Bạch Thu uy thực.
"Cầu Cầu, lại tới, ta còn chưa có ăn đủ."
"Cầu Cầu, ngươi lột dạt dẻ ăn thật ngon, ta còn nghĩ muốn ăn thêm một chút."