Hai cô gái chậm rãi đi về phía nhạc phường.
Trong rừng hoa đào ngập cánh hoa rơi, một đôi giày bằng gấm được thêu hoa văn bằng tơ vàng và mũi giày được khảm ngọc thạch khẽ giẫm lên mặt đất phủ kín cánh hoa nhưng không phát ra chút tiếng động nào.
"Chuyện này...Hoàng Thượng."
Ngụy Đức Hải lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Không nghĩ tới, cùng Hoàng Thượng ra ngoài đi dạo còn có thể chứng kiến một chuyện như vậy...Đó chính là tội khi quân! Hai người này cũng dám ở một nơi nhiều người lui tới như rừng hoa đào mà bàn luận.
Hôm nay lại thật đúng lúc, tất cả đều bị Hoàng Thượng nghe thấy không thiếu một chữ.
Ngụy Đức Hải nhìn người trước mắt đang chắp tay sau lưng dõi theo hai bóng người dần khuất, trên môi còn vẽ ra một độ cong đầy hứng thú:"Ngụy Đức Hải, việc này ngươi không cần quan tâm. Trẫm ngược lại muốn nhìn xem, vị Hầu phủ Tam tiểu thư này nếu đã có can đảm dám mạo hiểm việc khi quân để đi giúp một vũ nữ không quen biết...thì có năng lực múa như thế nào."
"Vâng." Ngụy Đức Hải cúi đầu. Đập vào mắt hắn là thảm cỏ xanh mượt, phía trên được phủ một tầng cánh hoa đào nhỏ, hợp với nhau càng tăng thêm vẻ tươi đẹp.
Trong lòng hắn không khỏi suy tư.
Nghe giọng điệu này của Hoàng Thượng, có vẻ như...tâm tình cũng không tệ lắm?
"❀❀❀❀❀❀
Bên trong Long Hoa điện là cảnh tượng ăn uống linh đình.
Đèn rồng năm góc ở bốn phía vách tường ánh lên bóng người chằng chịt, sáng tối lập lòe muôn màu muôn vẻ, xung quanh còn có những tia ngân tinh màu bạc rải rác, giống như những đốm sao trong đêm tối, lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Trương Ngự Sử giơ cao chén rượu xu nịnh trái phải, người này ngày thường coi như có quy củ, nhưng lại là một người yêu rượu, chỉ mình hắn uống cũng không sao, nhưng sau khi say lại thích lôi kéo người khác uống cùng. Lúc này suy nghĩ của hắn cũng không rõ ràng, chỉ lo kéo người khác uống rượu, ngay cả kẻ thù ngày ngày đấu đá với nhau trên triều đình hắn cũng không buông tha.
Hôm nay là ngày Tân Hoàng tổ chức đại điển đăng cơ, tất nhiên cũng không có người đi ngăn cản hắn. Trương Ngự Sử càng thêm tùy ý, quay sang bên cạnh thấy một bóng người, hắn chăm chú nhìn lên – ồ, đây không phải là Tĩnh Khang Hầu sao?
"Hầu gia sao lại ngồi một mình ở chỗ này? Đến...đến uống rượu..." Trương Ngự Sử giơ cao cái chén đi về phía Tĩnh Khang Hầu: "Hôm nay là ngày lành của Hoàng Thượng, Hầu gia nên nhập hội, nhập...hội."
"Đến, ta kính Hầu gia một ly."
"Trương đại nhân, đến đây một chút! A, đại nhân...Người đâu, không phải vừa mới ở đây sao..." Đối diện có người kêu lên.
Trương Ngự Sử khẽ giật mình, giương mắt nhìn cái chén trong tay mình trống không, vội vàng vẫy tay về phía đối diện: "Hức, tới đây tới đây, Hầu gia ngài cứ uống trước, ta qua bên kia xem thử."
"Trương đại nhân cứ đi đi, bản Hầu thích yên tĩnh, ngồi một mình cũng được."
Lúc này Hoàng Thượng còn chưa tới, các quan viên cũng không câu nệ, vài ba người tụ tập một chỗ thành nhóm, cùng nhau uống đến hăng say.
Trương Ngự Sử vừa đi về phía đối diện, đám người liền ầm ỹ như thủy triều dâng, nhất thời lại náo nhiệt hẳn lên.
Tĩnh Khang Hầu thận trọng cầm chén rượu hoa lê, ngón trỏ ở vách chén gõ nhẹ một cái, phát ra tiếng vang nhỏ. Hai mắt hắn híp lại dường như đang suy nghĩ, hơi nghiêng đầu nhìn lần nữa về chỗ tập trung của các phu nhân và tiểu thư.
Đợi đến khi quay đầu lại, nhìn hình ảnh thu nhỏ của mình phản chiếu trong chén rượu, hắn không khỏi nhíu mày.
...Kỳ lạ.
Nha đầu Cửu nhi kia đi đâu rồi?
Từ một năm trước, sau khi bệnh nặng một trận, tính tình của nàng liền trở nên cực kì yên tĩnh, lúc này chắc hẳn sẽ không tùy ý đi lung tung, cho nên... hiện tại nàng nên im lặng ngồi trong nhóm người này mới đúng, nhưng tại sao bốn phía xung quanh lại không thấy bóng người?
Cửa gỗ đàn khắc hoa của Long Hoa điện được người từ bên ngoài đẩy ra, một nhóm cung nhân nâng đèn cung đình đi tới, đèn cung đình này có chút quy cách, phía trên vẽ bức tranh hạc trắng mây xanh, nét bút tự nhiên tao nhã, đếm ra không thừa không thiếu, vừa đúng ba mươi sáu chiếc đèn.
Trong hàng ngũ, cung nữ đi đầu, tiểu thái giám theo sát phía sau.
Lúc này, một tiểu thái giám dưới trướng Ngụy công công theo đoàn người đi tới, khủy tay hắn khoác phất trần, mặc dù là một trong những tùy tùng thân cận nhất với Hoàng Thượng, nhưng thái độ lại không có chút kiêu ngạo nào mà chỉ khiêm tốn gật đầu với mọi người ở đây, lễ độ nói: "Hoàng Thượng có chỉ, các vị đại nhân cứ tự nhiên đối ẩm thưởng nhạc trước, Hoàng Thượng sẽ đến trễ một chút."
"Chúng thần tuân chỉ."
"Tiếp theo, các vị đại nhân có thể trước thưởng thức ca múa hôm nay, thỉnh cung nữ nhạc phường trình diện."
Ngoài cửa có người cùng lúc hô lên: "Thỉnh cung nữ nhạc phường trình diện~~~"
Bên ngoài Long Hoa điện, một nhóm vũ nữ mặc y phục hồng nhạt xếp thành hàng dài đi vào trong điện, thần sắc của các nàng hoặc nhẹ nhàng hoặc ngượng ngùng, má phấn hồng hào, thân hình uyển chuyển, tà áo tung bay, lập tức khiến cho toàn bộ cung điện trở nên tĩnh lặng.
Trong điện không còn nghe tiếng chén chạm vào nhau, một vài vũ nữ khẽ cười ngâm nga rồi bất chợt vung tay áo mềm mại như nước lên không trung, từng ống tay áo mỏng manh như phóng lên khói lửa, đột ngột bùng lên rồi tàn lụi trong thoáng chốc, gặp nhau lại tản ra, thay đổi luân phiên. Bỗng, không biết là ai tung cánh hoa đào vào giữa không trung, từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống đất, toàn bộ sân khấu trong phút chốc được bao phủ trong ngàn vạn cánh hoa du đãng trên không.
Lúc này, một thân ảnh như hoa vung cao tay áo xuất hiện.
Trong thoáng chốc, mọi người như thấy được cảnh chú cá chép trong bức tranh thủy mặc của Chư Tử đang linh hoạt tung tăng bơi lội.
Chư Tử: hoặc Bách Gia Chư Tử, chỉ những người cùng tư tưởng học thuật trong thời kỳ trước Tần. Trong đó Chư Tử chỉ những tư tưởng học thuật của những học giả nổi tiếng tiêu biểu như Lão Tử, Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử, Mặc Tử, Trang Tử. Bách Gia chỉ những trường phái học thuật như Đạo Gia, Nho Gia, Mặc Gia, Pháp Gia, Danh Gia, Âm Dương Gia. Có thể tham khảo thêm chi tiết ở link và link.
Những cánh hoa đào vốn đã ủ mật vào lòng người đang mê say, nay không khí theo những lần xoay tròn của thân ảnh đang múa kia mà càng tản ra hương thơm nồng đậm tinh khiết. Tay áo bằng gấm mềm mại như nước theo điệu hát của những vũ nữ xung quanh mà càng múa càng nhanh, vẽ lên không trung những đường cong hình trăng non đầy hấp dẫn. Giữa đài, thân ảnh vận áo tơ trắng, múa một điệu khuynh thành.
Cô gái dùng lụa mỏng che mặt, chỉ chừa lại một đôi mắt trong vắt, sáng như sao. Chân nàng trật tự nhảy múa, càng không ngừng vung tay áo hồng nhạt lên không trung như đang nổi lên khói lửa, tỏa ra bốn phía.
Tay áo Lưu Vân phi, ý nghĩa như tên, điệu múa Thủy Tụ linh động như mây bay, kết hợp với tay áo màu trắng tựa như đang chứng kiến ngàn năm lịch sử tươi sáng được vẽ ra trước mắt. Cũng như dùng thân thể xoay tròn cực nhanh để khắc họa nên lịch sử mà thể hiện được cảm giác sâu sắc, hơn nữa là sự cảm động vượt qua ngàn năm.
"Điệu múa Thủy Y Tụ: hoặc là điệu múa tay áo, là điệu múa truyền thống của Trung Quốc, người múa thường mặc trang phục có ống tay áo rất dài, có thể lên tới mét"
Trong bữa tiệc, cả người Tịch Gian lão học sĩ chấn động, lã chã rơi lệ sau khi quan sát điệu múa hoàn tất, cuối cùng không khỏi buông chén rượu xuống, vỗ tay than tiếc: "Người tốt, hát hay, múa giỏi." Hắn rơi lệ thực sự cũng không phải là vì điệu múa này, chỉ là những tâm sự đã tích dưới đáy lòng quanh năm được gợi lên, trong lúc nhất thời khó kìm lòng nổi mà thôi. Ở đây cũng đều là những người thức thời nên tất nhiên không có ai đi vạch trần.
Điệu múa hoàn thành, tất cả vũ nữ cũng đã rút lui, nhưng mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Ấn đường Tĩnh Khang Hầu hơi nhíu lại, vì sao cảm thấy đôi mắt của vũ nữ múa chính kia...lại có chút giống Cửu nhi nhỉ?
Đôi mắt của Cửu nhi rất giống với đôi mắt của mẫu thân đã mất của nàng.
Chỉ có điều...Cửu nhi sao có thể múa ở đây? Xem tư thái của vũ nữ múa chính hôm nay, nghĩ đến có lẽ cũng đã trải qua hơn mười năm khổ luyện mới có được, nếu không sao có thể múa được xinh đẹp tuyệt vời như vậy?
Tĩnh Khang Hầu suy nghĩ thật lâu rồi lắc đầu.
Có lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều rồi...
"Như vậy mà đã cho là múa tốt, cũng chỉ như ánh nến trong đêm tối mà thôi." Người đứng ngoài Long Hoa điện hừ lạnh một tiếng, mọi người xung quanh hắn đều cúi thấp thân thể, ngay cả tiếng hít thở cũng không dám phát ra.
Người này mặc huyền bào, phong thái nghiêm nghị, hai đầu mày chứa đầy sự lạnh lùng, đúng là Vĩnh Hi Đế Sở Dịch.
Ngụy Đức Hải nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, lần này hắn thực sự nghe không hiểu rồi...Lời này của Hoàng Thượng rốt cuộc là khen hay là giận? Hắn ở phía sau phải tỏ thái độ như thế nào đây?
Hắn nhìn trộm Hoàng Thượng, chỉ thấy sự lạnh lùng trên mặt dần biến mất, thay vào đó là nụ cười như có như không.
Ngụy Đức Hải cảm thấy phát lạnh.
Hoàng Thượng càng ngày càng âm tình bất định rồi.
Thôi, hắn cứ tiếp tục trầm mặc vậy...
"Bãi giá, đến tiệc tối."
Vĩnh Hi Đế với vẻ mặt không biểu cảm đứng bên ngoài Long Hoa điện phân phó.
"Vâng." Khóe mắt Ngụy Đức Hải hơi giật, vội vàng chạy lên phía trước, hướng về cửa điện hô: "Hoàng Thượng giá lâm."
❀❀❀❀❀❀
Qua nửa tuần rượu.
Lễ bộ Thượng thư Kỳ Triệt Bạch hướng về phía trước chắp tay thi lễ. "Hoàng Thượng, vi thần không phải ở nơi này có ý khuyên ngăn, có điều lời của vi thần là đề cập về vấn đề hậu cung, cho nên lúc này vi thần muốn nhanh chóng bẩm tấu."
Ngồi phía trên, Vĩnh Hi Đế khẽ giương mắt: "Chuẩn."
"Đa ta Hoàng Thượng." Kỳ Triệt Bạch cúi thấp người nói: "Thần biết được hậu cung của Hoàng Thượng vắng vẻ, cũng không có cung phi nào, tuy lúc này là thời gian để tang Tiên Đế, nhưng hậu cung không người thật sự quá mức không hợp cấp bậc lễ nghĩa, không bằng Hoàng Thượng tiến hành một kỳ tuyển tú trong phạm vi nhỏ, để hậu cung không đến mức trống vắng."
"Trẫm đã biết, việc này do ngươi cùng Kính Sự phòng bắt tay xử lý là được." Đôi mắt Vĩnh Hi Đế hiện lên ánh sáng lạnh, để tang Tiên Đế, ba năm giữ đạo hiếu?
Hắn càng muốn vào lúc này để cả trong lẫn ngoài hoàng cung ngập trong không khí vui mừng, nếu lão già Tiên Đế chưa để cho hắn chơi đã liền "không cẩn thận" mà chết, hắn cũng nên quậy đến khi Hoàng Lăng bất an mới không làm bản thân thất vọng.
"Vâng"
Đế Vương cùng thần tử một hỏi một đáp, trông thật hài hòa.
Tịch Gian Học sĩ nhất thời không nói gì, lão giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tuy rằng đại bất kính nhưng thật sự mà nói, vị Tân Hoàng này...để lên được ngôi vị Hoàng Đế đã giẫm lên thi thể của phụ thân và huynh trưởng.
Việc này không sai được.
Ban đầu Tiên Hoàng quyết định truyền ngôi cho Đại Hoàng Tử, đương kim Hoàng Thượng lúc bấy giờ chỉ là một Vương gia được ban đất phong, sau đó Tiên Đế và Đại Hoàng Tử lại chết bất đắc kì tử, việc truyền ngôi chỉ còn một mình Nhị Hoàng Tử có đủ tư cách. Hiểu rõ việc này, lại có cân nhắc qua, ai cũng có thể hiểu được vài phần, huống chi là những đại thần đã luyện thành tinh trong triều.
Tuy trong lòng biết rõ, nhưng cũng không có ai dám truyền ra lời gì.
Quan hệ của Tiên Đế cùng Tân Hoàng từ lâu đã là thù hận cha con, nay Tiên Đế đã chết, Tân Hoàng lên ngôi, việc gì nên nói hay không nên nói, trong lòng mọi người đều có cân nhắc qua.
Tĩnh Khang Hầu lắc đầu, một mình uống rượu.
Thân là thần tử, tất nhiên vì dân chúng mà dốc sức, chuyện Hoàng đế cùng Tiên Đế hợp nhau hay không đối với hắn mà nói đều không quan hệ.
Chính là kỳ tuyển tú lần này...Chỉ mong Cửu nhi đừng để bị tuyển chọn thì tốt.
❀❀❀❀❀❀
Lúc này vẫn chưa đến thời điểm vô tình gặp gỡ lần thứ hai, Tân Cửu đứng bên hồ Nguyệt Nha bị gió đêm thổi cho lạnh run...Đột nhiên nghe thấy tiếng nói nhắc nhở của hệ thống:
[Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: %. Ban thưởng kim tệ: . Thưởng điểm mị lực: +]
[Tư liệu]
– Điểm mị lực:
– Độ hảo cảm của Đế Vương: (nhân vật mục tiêu không có tình cảm gì với ngươi)
– Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: / (chưa thành công tiêu diệt đóa hoa đào nào)
– Kỹ năng:
Điềm Đạm Đáng Yêu: (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng)
Cao Quý Lãnh Diễm: (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng)
Tay áo Lưu Vân phi (hệ thống thưởng kỹ năng múa, đã sử dụng, thời gian làm lạnh là một ngày)
– Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: %
– Mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ:... (chưa có công tác thống kê)
–Kim tệ:
Tân Cửu nhìn màn hình hệ thống có chút tức giận, không đúng, chuyện gì xảy ra? Hệ thống có phải là xảy ra vấn đề rồi không!?
"Này! Độ hảo cảm sao vẫn là ?" Nếu dựa theo kịch bản giống như Âm Quy đi múa, hiện tại độ hảo cảm của Hoàng đế tệ lắm cũng phải là ba mươi bốn mươi chứ?
[...Ha ha, không biết a (nhìn trái nhìn phải) (huýt gió, huýt sáo, chột dạ).]
"..."