Cô không quên hỏi Y Y về vị ‘’Dục nhi’’ mà Hoàng nãi nãi nói. Thì ra đó là Nhị hoàng tử Dục Vũ của Đông Nhạc. Người này là ‘’kì phùng địch thủ’’ lớn nhất của Hạo Hạo nhà cô. Trước kia còn suýt trở thành vị hôn phu của cô, chẳng trách hắn lại nổi giận khi Hoàng nãi nãi nhắc tới người này.
Ngày hôm sau…
Hắn đến đón cô đến thỉnh an Hoàng Thượng- phụ thân hắn. Cô đành bất đắc dĩ nghe theo. Hắn nắm tay cô, dịu dàng với cô nhưng hắn không cười với cô, hắn chỉ nói với cô câu:
-Nàng liệu mà diễn theo ta.
Cô không nói gì. Hắn dẫn cô vào đại điện, nơi này rộng lớn bao nhiêu thì có đến bấy nhiêu thị vệ, cung nữ.
Ngoài cô và hắn còn có vị vô cùng tuấn tú, trông cũng rất có phong thái của người lãnh đạo, nếu so với hắn thì cũng ‘’kẻ lạng, người nửa cân’’. Cô cũng không nghĩ đó lại là Nhị hoàng tử Dục Vũ, người suýt thành thân với cô.
Cô theo hắn hành lễ với Nhị ca và Phụ hoàng hắn. Hắn tỏ vẻ như cô và hắn rất hạnh phúc. Sau đó hắn nói cô ra ngoài Ngự hoa viên đợi hắn. Cô dạ dạ vâng vâng cho qua, đằng nào cũng có cơ hội được đến thăm quan nơi đẹp như cổ tích thế này.
Nói không ngoa thì nơi này đẹp hơn những vườn hoa đạt chuẩn quốc tế ở thế kỉ nhiều, phong cảnh hữu tình, đúng là nơi vua dừng chân có khác. Xung quanh cô là dàn cung nữ ‘’chân dài’’ xinh đẹp, sơn hào hải vị thì cứ đầy kín bàn, bỏ đi thì thật phí. Có người đến. Cô lại phải thùy mị, từ tốn, ra dáng tiểu thư khuê các. Thần thái sang trọng, nhìn là biết ‘’cành vàng lá ngọc’’ nhà ai đó, dung mạo như hoa như ngọc, xinh đẹp hết phần người khác, dáng đi uyển chuyển, mắt buồn đón lệ. Nếu thi Miss World chắc chắn sẽ là đương kim hoa hậu. Cô đưa mắt nhìn theo cử chỉ và hành động của cô ấy, đang đến gần chỗ cô sao? Cô khẽ huých vào người Y Y, nói nhỏ:
-Y Y…ai vậy? Đẹp thật!
-Tiểu thư, đây chính là Nhị Hoàng túc Lý Tiểu Bạch, lúc nhỏ tiểu thư rất thân với cô ấy mà.
-Đã bảo ta không phải tiểu thư của em, sao ta biết được!
Lý Tiểu Bạch đến trước mặt cô, nụ cười của cô ấy khiến người ta say lòng.
-Kỳ Kỳ, muội sống có tốt không? Tỷ đến vì nghe nói muội ở đây. Dục Vũ…cũng đến thì phải?
-À…muội cũng định sẽ đến chào tỷ tiếng, nhưng…
-Không cần đâu! Muội nên nghỉ ngơi mới phải chứ!
-Tiểu thư…sao cô lại…?-Y Y khẽ nói nhỏ bên tai cô.
Cô không hiểu Y Y đang nói gì, đành chào Lý Tiểu Bạch, người dời đi.
-Y Y, em nói vậy là sao?
-Cô ấy, ý em là Lý tiểu thư, cô ấy…đã cướp Nhị Hoàng tử-người mà cô yêu không phải sao?
-Hả? Em nói gì vậy?
-Cô và Nhị Hoàng tử đều rất yêu thương nhau, tại Lý tiểu thư nên mới…Cô mới phải gả cho người mình không yêu. Vậy nên cô mới tìm cách tự tử, thế mà cô lại thân thiết với cô ta. Em thật không hiểu.
-Hả? Có chuyện này nữa sao? Ta thật tình không biết mà. Vậy ta sẽ trả thù cho tiểu thư em mà.
-Thật sao? Cô hứa với em nhé!
-Haizzz…được rồi! Mà sao cái tên biến thái kia vẫn chưa ra nhỉ?
-Hả? Cô nói ai vậy?
-Thì chính là Đông Nhạc Hạo Vũ…
-Sao nương tử lại nhắc đến tên ta vậy? Nàng nhớ ta sao? Mới hôm qua chúng ta còn ân ái mà!
Cô tức giận định quay lại chửi hắn, ai thèm ân ái với hắn chứ!
-B…i…ế…n…ây da, ta nhớ chàng chết đi được!-Chẳng qua cô nhìn thấy Nhị Hoàng tử đứng bên cạnh hắn. Cô phải giả vờ là người vợ mẫu mực, thương chồng con, đảm việc nhà.
Cô chạy lại ôm trầm lấy hắn, tay hắn vòng qua eo cô, kéo cô sát gần hắn, mặt chạm mặt, ánh mắt như hòa thành . (Nếu là phim thì chắc sẽ ‘’kiss’’ nhỉ?)
-Nàng lại nhớ ta rồi? Mau về phòng! Ta thị tẩm cho nàng!
Cô ngại ngùng, má ửng đỏ lên chẳng khác trái cà chua.
-Được…
Nói rồi hắn bế xốc người cô lên, cười ngạo mạn trong ánh nhìn đầy vẻ ngạc nhiên của mọi người và đầy vẻ tức giận của Đông Nhạc Dục Vũ.
Về đến Đông Cung…
Hắn vẫn chưa thả cô xuống. Cô thì ôm lấy cổ hắn, nhìn lén lút vào gương mặt đẹp trai của hắn. Hắn bế cô vào phòng, chẳng lẽ hắn định thị tẩm cho cô sao? Cô đang bâng khuâng nghĩ lung tung, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì mà. Hắn thả cô xuống giường, hắn nằm đè lên người cô, không lẽ…là thật sao?
-Không…không được! Thái tử, ta phải nói với ngài chuyện…
Hắn cười khẩy, lật người sang bên, tay chống má trái, quay sang hỏi cô:
-Nàng còn định giở trò?
-Ta…ta…không phải Lục Thiên Kỳ. Nếu ngươi làm thế cô ấy chưa chắc đã đồng ý.
-Haha…nàng không phải Lục Thiên Kỳ? Vậy nàng là ai?
-Ta…ta…Vậy ngươi có tin có thế giới khác tồn tại giống như Đông Nhạc Quốc không? Ta đến từ đó. Ta xuyên không đến đây và vô tình trở thành Lục Thiên Kỳ.
Hắn không nói gì.
-Thật đấy! Ngươi tin ta đi! Ta đến từ thế kỉ , cách đây mấy nghìn năm, ngươi không thể làm thế với ta.
-Ta tin nàng!
-Hả? Thật sao? Tốt quá.
-Vì ta cũng giống nàng mà! Ta cũng không phải Đông Nhạc Hạo Vũ của Đông Nhạc!
()’’Bế xốc’’ là như này nè mấy man: