Edit: Na
Ngọc Tú chạy vọt một hơi vào trong viện, ngực nàng đập bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, vừa rồi tay bị đụng chạm giờ phút đây nó còn phảng phất hơi ấm thô ráp của đôi tay kia.
Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sợ Lâm Tiềm lại ra tới nên kêu mấy tiểu hài tử kia trở về.
Mới vừa đi ra tới nhà chính, trong đầu đột nhiên nhớ ra đang nấu đồ ăn trong phòng bếp thì bước chân liền dừng lại.
Nàng nghĩ nghĩ rồi trở lại đem rổ đồ của mình đi vào phòng bếp làm cơm chiều cho hắn rồi mới đi.
Bất quá lần này nàng không dám để Lâm Tiềm nhóm lửa tiếp, nửa đường nàng kêu Tam nhi vào để nó cùng làm bạn với nàng.
Khi Lâm Tiềm tiến vào thấy Ngọc Tú đang nhào bột mì, Tam nhi ngồi ở dưới bếp lột đậu phộng vừa ăn vừa xem lửa.
Ngọc Tú thấy hắn tiến vào cũng không dám nhìn, chỉ dùng khóe mắt liếc liếc, nói: "Ta làm bánh nướng áp chảo nhiều một chút để sáng mai ngươi ăn luôn, ngày mai ngươi nướng lại một chút hãy ăn đừng ăn nguội lạnh như vậy dạ dày sẽ không tốt."
Lâm Tiềm gật đầu, đi tới bếp lửa.
Ngọc Tú thấy hắn đến trong lòng lại hốt hoảng, nhìn thấy Tam nhi ngồi ở dưới bếp trong lòng mới yên lòng một chút, nàng nhìn hắn nói: "Tam nhi giúp ta nhóm lửa là được rồi, những thứ ở cửa sổ chưa dán xong ngươi đi dán lên đi."
Lâm Tiềm vẫn gật đầu song lại nhìn trong chốc lát mới đi ra ngoài.
Hắn vừa đi khỏi Ngọc Tú nhẹ nhàng thở ra, động tác trên tay cũng nhanh hơn, rải chút tôm khô cùng muối viên vào bột mì, nàng tính làm chút bánh nướng áp chảo mặn để ăn không bị ngán.
Bánh nướng áp chảo làm hết hai chén lớn, nàng suy nghĩ rồi dùng đồ ăn mình mang đến nấu một chén canh rau thịt viên, xào một đĩa trứng xào hành và một mâm thịt kho.
Làm xong xuôi nàng lại đem phòng bếp dọn dẹp, kêu mấy tiểu hài tử đang chơi kia trở về, lúc đứng ở cửa viện nàng cũng không dám nhìn Lâm Tiềm mà chỉ nhìn chằm chằm cái cửa sơn, nói: "Đồ ăn đều ở trong nồi, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi bằng không bánh nướng áp chảo sẽ dở.
Đồ ta đem đến đều ở trong phòng bếp, có mấy thứ không thể để lâu ngươi nhớ hai ngày này lấy ra ăn hết." Nói xong mang theo mấy hài tử vội vàng rời đi.
Lâm Tiềm đứng ở cạnh cửa nhìn nàng cùng mấy tiểu hài tử đi xa, chờ khi họ quẹo qua đường khác nhìn không thấy người nữa mới đóng cửa.
Hắn xoay người nhìn về phía trong viện, chỉ không đến một canh giờ nơi này lại trống rỗng lạnh tanh, lúc này có dán câu đối xuân, phúc tự, cặp đối ở cửa sổ, trong phòng bếp có đồ ăn nóng mùi hương bay ra khắp trong viện, so với khi trước lúc này nơi này mới giống là nhà.
Về đến nhà, Hạ Tri Hà hỏi: "Gặp A Tiềm chưa? Thế nào rồi?"
Ngọc Tú nói: "Khá tốt ạ, nơi đó thực sự rộng với lại ở ngay chân núi cũng khá yên tĩnh."
Hạ Tri Hà cười nói: "Ta cũng chưa tới cửa để xem, ngày đó Cầm thím con thật ra có đi, bà trở về đã nói với ta sân nhà kia lớn bao nhiêu, nhà ở có bao nhiêu phô trương lại nói phòng ngủ có rất nhiều đồ gia cụ bộ dáng của bà lúc ấy rất hâm mộ, chờ các con thành thân xong ta nhất định sẽ đi xem thật kĩ."
Mặt Ngọc Tú liền hơi hơi đỏ, cùng nương nói vài câu rồi nàng chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu cơm.
Mới vừa đứng dậy thì trông thấy nương nàng lại nôn khan một tiếng nàng vội tiến lên khẽ vuốt ngực bà, lo lắng nói: "Nương, người không có việc gì chứ? Ngày nào cũng như thế hay để con đi kêu cha thỉnh đại phu tới xem."
Hạ Tri Hà đem nàng kéo lại, nói: "Đừng nói với ông ấy, cha con hai ngày nay rất bận.
Ta đây chỉ là cảm lạnh, chờ buổi tối đắp thêm một cái chăn nữa là ổn thôi."
Tuy nói như thế nhưng khi đến cơm chiều Hạ Tri Hà lại đột nhiên che miệng chạy đi đem cơm vừa ăn xong nôn ra hết.
Lý Đại Trụ hoảng sợ vội vàng đi ra ngoài la lên: "Nương tử, nàng làm sao vậy, như thế nào đột nhiên nôn nhiều như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Ngọc Tú bưng chén nước cho Hạ Tri Hà súc miệng, giờ phút này cũng mặc kệ lời nương nàng nói, nàng đem chuyện cả ngày nay thân thể Hạ Tri Hà bị khó chịu nói ra.
Lý Đại Trụ nghe xong vội kêu Ngọc Tú đem nương nàng đỡ vào trong phòng nghỉ ngơi, mình thì nhanh chân chạy ra ngoài đi sang thôn bên thỉnh đại phu.
Đại phu đã tuổi nên chạy theo Lý Đại Trụ rất chậm chạm, đến nhà Lý gia thì chỉ biết thở dốc.
Ngọc Tú vội lấy ghế dựa cho đại phu ngồi, nói một câu ông vất vả rồi.
Đại phu xua xua tay, chờ hít thở đều trở lại kêu Hạ Tri Hà vươn bàn tay ra ông nắm lấy mạch trầm ngâm hồi lâu.
Lý Đại Trụ ở một bên đi tới đi lui, Ngọc Tú cũng gấp đến độ đứng túm góc áo, Hạ Tri Hà trước mắt đã khoẻ hơn chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
"Là hỉ mạch." Lão đại phu đột nhiên nói.
Một câu nói khiến ba người trong phòng ngốc tại chỗ như cục đá.
Lý Đại Trụ là người phản ứng trước, chỉ thấy động tác của ông nhanh nhẹn mà bắt đầu đỡ đại phu nửa đỡ nửa đem người kéo ra ngoài phòng, lại quay đầu nhìn nhìn trong phòng nhỏ giọng nói: "Đại phu, có phải khám sai không?"
Lão đại phu bị ông lôi ra như vậy đã là không vui, nghe vậy càng lạnh lùng nói: "Ngươi không tin lão phu?"
"Không không không......" Lý Đại Trụ vội xua tay, nói: "Chính là......!nương tử ta nàng không thể sinh con, chúng ta thành thân mười mấy năm nàng cũng chưa hoài hài, trước kia đại phu cũng nói nàng không thể sinh con cho nên ta sợ ngài bắt mạch sai khiến cao hứng nhưng về sau lại đau buồn."
Đại phu nhíu mày ngữ khí lại hòa hoãn lại một ít, nói: "Nương tử ngươi thân thể trước đây xác thật là vậy nhưng bây giờ có lẽ đã nhờ kiên trì điều trị nên đã được báo đáp, hiện giờ có hài tử cũng là do ý trời.
Chỉ là hiện giờ còn nhỏ tháng, chưa đến hai tháng nên thai chưa rõ, thứ hai là do bản thân nàng thân thể không tốt cho nên mấy ngày nay cần nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, chờ ba tháng sau mới có thể yên tâm."
Lý Đại Trụ nghe đại phu nói thê tử ông xác thật có thai đã sợ ngây người sau đó liền không nghe được câu sau.
Mắt thấy đại phu xong việc muốn rời đi, ông mới lấy lại tinh thần vội đem người giữ chặt ông ta nói lại một lần.
Lão đại phu cũng kiên nhẫn, lại đem những điều cần chú ý nói một lần, cuối cùng nói: "Nàng hiện giờ chịu ảnh hưởng từ hài tử, ăn uống ít đi, ngươi ngày thường làm chút đồ ăn thanh đạm ít dầu cho nàng ăn chứ không thể để nàng bị đói."
"Được được được, đa tạ đại phu." Lý Đại Trụ chỉ lo gật đầu, nghe ông nói xong cất bước hướng tới trong phòng đi, cũng may nửa đường nghĩ lại vội lấy tiền trả công đại phu rồi đưa ra ngoài cửa.
Chờ khi ông trở lại trong phòng thì nhìn Hạ Tri Hà cùng Ngọc Tú hai người đang lau nước mắt, ông nghĩ sau nhiều năm như vậy vẫn có thể có hài tử của chính mình nên hốc mắt cũng nóng lên.
Ngọc Tú thấy ông tiến vào, đứng dậy lau lau khóe mắt, nói: "Cha, người bồi nương một lát con đi làm đồ cho nương ăn."
Lý Đại Trụ ngồi xuống nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tri Hà, rồi sờ sờ bụng nhỏ của bà, thật lâu sau mới khàn khàn nói: "Nương tử, vất vả cho nàng rồi."
Đêm nay, ba người ở Lý gia tâm tình kích động đều trằn trọc khó ngủ.
Ngày thứ hai chính là giao thừa, vốn phải làm một bàn thức ăn nhưng Hạ Tri Hà nay nằm trên giường không thể tới giúp đỡ, Lý Đại Trụ hiện tại một khắc cũng không rời khỏi Hạ Tri Hà túc trực không muốn đi chứ đừng nói đến làm việc khác, cho nên chuyện trong nhà Ngọc Tú một mình làm hết.
Lý Đại Trụ giờ đây không còn để tâm đến việc gì, chỉ kêu Ngọc Tú làm qua loa la được.
Hạ Tri Hà lại không đồng ý nhất định đuổi ông đi giúp đỡ nàng.
Lý Đại Trụ lưu luyến đi ra cửa phòng, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý rồi chạy ra tiểu viện đi thẳng tới Tiểu Dao kêu Lâm Tiềm tới sau đó ông liền tiếp tục bên cạnh thê tử.
Ngọc Tú cùng Lâm Tiềm mặt đối mặt nhìn nhau, Ngọc Tú nói: "Nương có thai, trong nhà không có ai, cho nên......"
Lâm Tiềm gật đầu, đem tay áo lên hai vòng, nói: "Nàng muốn làm gì?"
Ngọc Tú kêu hắn làm thịt gà và vịt còn mình đi vào phòng bếp nấu nước.
Giết gà và vịt lại dùng nước ấm, hai người ngồi xổm xuống hai bên bồn gỗ lột lông gà vịt.
Ngọc Tú nhìn hắn, nhớ đến chuyện hắn sẽ ăn tết một mình cô đơn ở nhà, nhẹ giọng nói: "Buổi tối phải đốt pháo mà bộ dáng cha như thế có lẽ sẽ không làm, buổi tối ngươi tới đốt pháo rồi sẵn tiện ở lại ăn cơm luôn?"
Lâm Tiềm tự nhiên gật đầu đồng ý.
Buổi chiều, Ngọc Tú ở phòng bếp nấu cơm, Lâm Tiềm bổ củi đem vào nhóm lửa.
Bữa cơm tết bốn người ngồi ở một bàn, Lý Đại Trụ cùng Lâm Tiềm uống hai ly rượu.
Lý Đại Trụ nói: "A Tiềm, tuy rằng ngươi cùng Ngọc Tú còn chưa thành thân nhưng ta cùng nương nàng đều đã sớm coi ngươi như người trong nhà rồi, nào hai chúng ta uống một chén đi."
Lâm Tiềm nâng chén uống.
Hạ Tri Hà ở một bên cười khanh khách nhìn bọn họ, gương mặt Ngọc Tú thì ửng đỏ chỉ biết cúi đầu dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Lý Đại Trụ bồi Hạ Tri Hà trở về phòng nghỉ ngơi, Ngọc Tú lấy pháo ra tới trong sân chuẩn bị tối đốt.
Ban đêm nơi này có hàng loạt âm thanh đốt pháo, Ngọc Tú đốt một cây hương đưa cho Lâm Tiềm.
Lâm Tiềm bậc lửa đốt pháo nổ bùm bùm ở bên tai.
Ngọc Tú che lỗ tai lại trốn ra sau hành lang cười tủm tỉm nhìn đám pháo đang cháy, một màu đỏ đầy đất chóp mũi tràn ngập mùi pháo, bầu không khí này đúng là năm mới.
Chuỗi pháo hoa thực mau đã cháy xong, Ngọc Tú gỡ một ngọn đèn ở dưới mái hiên xuống để trên mặt đất cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên nàng tìm ra được còn mấy cái pháo chưa đốt.
Nàng đem tất cả ra xếp thành một hàng trên mặt đất, quay đầu lại nhìn Lâm Tiềm cười hì hì với hắn chỉ chỉ trên mặt đất.
Lâm Tiên lần đầu tiên thấy bộ dạng nàng vui vẻ như vậy, hắn im lặng nhìn mặt nàng tươi cười hồi lâu mới đi qua đem hương còn lửa đưa cho nàng.
Ngọc Tú nói: "Muốn ta tới đốt sao? Ta không dám đâu."
Lâm Tiềm nói: "Ta ở đây, sẽ không nổ đến chổ nàng."
Thật ra Ngọc Tú cũng muốn thử nó, do dự một chút nàng nhận lấy hương rồi đem đèn lồng đưa cho hắn, không yên tâm nói: "Ngươi tránh ra một chút, đốt xong ta sẽ chạy đi."
Lâm Tiềm gật đầu, đứng cách nàng ba bước.
Ngọc Tú che một cái lỗ tai lại, một tay khác cầm hương, trong lòng có chút run sợ đem nó kề sát vào pháo, trong miệng nói: "Ngươi lui ra phía sau chưa?"
Lâm Tiềm nói: "Lui rồi."
Ngọc Tú cắn cắn môi đem hương tới phía trước, mới vừa cháy lên thì nàng đã ném hương xuống chạy đi.
Chỉ mới chạy được hai ba bước cái đầu bỗng chui vào trong ngực người phía sau.
Lâm Tiềm xoay người ôm nàng lại, pháo ở phía sau hắn nổ tung..