Tiểu Sát Tinh

chương 28: đại hiển thần thông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đang ngồi ở trong tĩnh thất của người chưởng môn Võ Đang, Nguyên Thông bỗng nhiên đứng lên lấy cái áo choàng lông hạc mà ngày thường Tĩnh Linh Tử vẫn mặc, khoác ngay lên trên người rồi lại lấy một cái khăn tay buộc lên đầu chỉ để lộ trán và đôi mắt ra thôi. Chàng thấy Thái Hà chú ý nhìn mình liền nói:

- Bá mẫu cũng che mặt đi. Chúng ta tùy cơ hành sự mà giúp họ một tay.

Hai người lẻn ra ngoài tĩnh thất, đi quanh điện tổ sư một vòng, thấy bên trong điện tối om như mực, cửa điện đóng kín, chỉ nghe thấy tiếng thở vọng ra thôi.

Trước điện có một số đông người đứng canh gác. Người nào người nấy đều im lặng, tỏ ra họ đã bố trí xong, đang sẵn sàng chờ kẻ địch tới.

Đám người đó chính là Thất Tinh Đại Kiếm Trận của phái Võ Đang danh trấn võ lâm đấy.

Thất Tinh Kiếm trận của Võ Đang do bảy người tổ hợp thành còn Thất Tinh Đại Kiếm Trận là do bảy Thất Tinh Kiếm trận tổ hợp thành, nghĩa là trận đó có bảy bảy bốn mươi chín người. Chủ trận Thất Tinh do bảy người trong nhóm cửu lão của Võ Đang phụ trách. Trong đêm tối nhìn vào trận thế đó người ta cảm thấy trận ấy rất hùng vĩ và nghiêm trang khác hẳn những trận thường. Bất cứ kẻ địch mạnh đến đâu cũng khó mà phá nổi.

Nguyên Thông xét rõ tình hình Đại Kiếm Trận rồi trong lòng mới hơi yên. Chàng hiệu cho Thái Hà. Hai người tiếp tục đi ra bên ngoài xem xét.

Trong lúc đang đi Nguyên Thông vận thuật Thiên Thị Địa Thính (Trời xem đất nghe) trong Bách Tự chân kinh ra xem xét. Chàng xét thấy phía bên Đông, cách chỗ mình đứng một dặm có tiếng người rất khẽ. Chàng vội giở khinh công tuyệt mức như một làn khói chạy thẳng về phía có tiếng người.

Thái Hà cũng vội giở kinh công ra đuổi theo. Hai người một trước một sau, phi hành được một quãng đường đã thấy phía đàng trước cách mình chừng mười trượng quả có một đám người đang ẩn phục, sắp sửa hành động. Hai người vội ẩn núp trên một cây thong cổ thụ, ở đó trông thấy rõ hết kẻ địch. Nguyên Thông thấy bên địch có tất cả năm mươi mốt người chia làm năm toán mỗi toán mười người. Người đứng đầu toán là một ông già râu tóc bạc phơ tuổi chừng sáu chục hình như là thủ lãnh của nhóm người đó vậy.

Chàng lại nhìn kỹ thấy đám người đó đều tuổi trên năm mươi, không có một người nào trẻ tuổi cả nhưng những ông già này tinh thần sảng khoái hiển nhiên chúng là những người có võ công rất cao. Thái Hà thấy tình hình như vậy mặt biến sắc liền dùng nhĩ ngữ truyền thanh (nói bằng tiếng nhỏ như kiến mà chỉ người mình định nói cho nghe mới thấy) nói với Nguyên Thông:

- Trông thanh thế của chúng, có lẽ phái Võ Đang khó mà tránh được tai kiếp, thật sức trời cũng không sao vãn hồi được.

Nguyên Thông nhận thấy những ông già này đều lạ mặt cả nên chẳng cảm thấy nghiêm trọng chút nào, chàng bình tĩnh đáp:

- m Dương Song Sát ba mươi năm trước hùng cứ một phương sao hôm nay bá mẫu lại có vẻ nhút nhát thế?

- Thiếu gia không biết đấy thôi, cứ lấy Võ Đang cửu lão ra nói, thiếu gia bảo công lực của tôi với Võ Đang cửu lão ai hơn ai kém?

- Công lực của bá mẫu với họ mỗi người có sở trường riêng, khi thật sự đấu với nhau thì ngoài Tĩnh Linh Tử ra còn tám người có lẽ kém bá mẫu một chút.

- Nhưng năm mươi mốt ông già ở dưới kia, trong đó có vài người tôi biết rất rõ, công lực của họ đều không kém gì Võ Đang cửu lão. Còn những người kia, tuy tôi không biết họ, nhưng họ đã được đi cùng những người nọ, chắc không phải là những người tầm thường. Các đại môn phái của võ lâm ngày nay chỉ có Thiếu Lâm là có nhiều người tài ba hơn hết và thế lực cũng mạnh hơn cả, nhưng bảo họ lựa ra được năm mươi người có võ công cao siêu thế này, chưa chắc đã có. Căn cứ vào suy luận thì phái Võ Đang đêm nay muốn thoát nạn không phải là chuyện dễ.

Từ khi hiểu thấu được Bách Tự Chân kinh rồi, Nguyên Thông chưa hề ra tay đấu với ai cả, nên chàng cũng chưa biết tài ba của chàng đã tiến tới mức độ nào. Cho nên chàng nghe thấy Thái Hà nói xong trong lòng cũng hơi kinh hoàng.

Thái Hà có vẻ không yên, nói tiếp:

- Trong đó có Xuyên Kiếm Ngũ Kiệt, Hà Lạc Tam Anh, Triết Đông Tứ Tuấn Trung Điều Nhất Long Trần Lý Vân, Điền Biên Song Ẩn, Mao Sơn Ngư Tiều, Động Cung Tứ Hạo, La Phù Song Kiếm, Vân Trung Tứ Hữ, Thiết Chưởng Chấn Quan Trung Mạnh Công Dã, Khô Trúc Tú Hoàng Bình, Đơn Ty Kình Thiên Nhâm Kế Thiên và Hóa Ảnh Thần Lon Tiêu Tuấn, vân vân, tất cả là ba mươi mốt người còn ông già ngoài sáu mươi đứng ở phía đằng trước tôi không biết là ai, nhưng phải giỏi hơn bọn chúng mới có thể đứng đầu được như vậy.

Nghe những tên Thái Hà vừa kể, Nguyên Thông thấy quen thuộc lắm, chàng ngạc nhiên hỏi:

- Theo lời bá mẫu vừa nói, những người đó đều là người chính trực ở khắp nơi, tại sao… Chẳng lẽ bá mẫu nhầm lẫn người chăng?

Thái Hà cương quyết đáp:

- Họ đều là những kẻ thù địch của tôi trước kia, tôi lầm sao được.

Nguyên Thông nghe nói mơ hồ hết sức, không hiểu tại sao những người xưa nay vẫn có tiếng hiệp nghĩa lại trở thành tà ác trong giang hồ như vậy?

Nguyên Thông càng nghĩ càng thắc mắc đưa mắt nhìn Thái Hà, khẽ hỏi tiếp:

- Việc này làm tôi khó xử quá, ngày hôm nay thế nào tôi cũng phải ra tay đả thương, nhưng chúng xưa kia đều là người chính trực, nên tôi không nhẫn tâm chút nào. Mà nếu không giở toàn lực ra đối phó lại sợ lỡ mất việc bảo vệ Võ Đang.

- Tên nằm ở trên cùng bắt buộc phải bắn, chúng đã lấy máu rửa Hoa Sơn và Chung Nam hai phái, như vậy cũng đủ có tội rồi.

Nguyên Thông cau mày lại, cúi đầu, không nói năng gì cả. Một lát sau năm mươi mốt người ở bên dưới đã dùng khăn đen chùm mặt, hiển nhiên họ chuẩn bị ra tay tập kích. Nhưng vẫn chưa thấy ông già ngoài sáu mươi đó ra lịnh hình như còn đợi chờ gì vậy.

Quả nhiên không bao lâu ở trên núi Võ Đang bỗng có hai bóng người phi thân xuống tới trước mặt ông già, một người trong bọn nói:

- Không hiểu ngày hôm nay ai tiết lộ tin tức mà phái Võ Đang hình như đã hay biết và chuẩn bị rồi, có lẽ chúng còn biết cả mục đích của chúng ta nữa. Hiện giờ ở trước điện Tổ Sư đã bố trí Thất Tinh đại kiếm trận. Còn các đệ tử khác đều ẩn núp vào trong điện. Như vậy hôm nay chúng ta khó thành công đấy.

Ông già nọ quay đầu lại nhìn năm mươi ông già bịt mặt mỉm cười:

- Võ Đang Thất Tinh đại kiếm trận với La Hán đại trận của Thiếu Lâm đều nổi danh trên giang hồ, các vị may mắn được tham dự dịp này để cho các vị được kiến thức trấn sơn tuyệt học của phái Võ Đang ra sao.

Nói tới đó, y hơi ngừng một chút, lại đưa mắt nhìn về phía trước.

Vì năm mươi ông già kia đã dùng khăn bịt mặt nên Nguyên Thông không thấy vẻ mặt của họ có phản ứng gì. Chàng lại nghe thấy ông già ngoài sáu mươi nói tiếp:

- Trân đại chiến hôm nay phải đối phó với Thất Tinh đại kiếm trận, hơi phiền một chút nhưng các đệ tử ở trong Tổ sư điện lại là chuột trong chum, chúng ta đỡ phải tốn công thêm.

Nói tới đó, y liền đổi giọng ra lệnh quát lớn:

- Tổ thứ nhứt, nhì, ba do lão phu chỉ huy toàn lực phá Thất Tinh đại kiếm trận. Tổ thứ tư, thứ năm, chia làm hai bên do hai đường chủ hai đường chỉ huy phụ trách tấn công vào Tổ sư điện giết sạch đệ tử phái Võ Đang.

Năm người đứng đầu năm toán đều lên tiếng:

- Dạ…

Ông già lại ra lệnh tiếp:

- Kiểm soát lại Cửu Lân Thất Tuyệt phun hỏa đồng (ông phun lửa bằng chất lân tinh).

Y vừa ra lệnh xong. Năm mươi ông già nọ liền giơ tay lên lưng lấy một cái ống tròn dài chừng hai tước đen nhánh và có tiếng kêu rất khẽ vọng tới.

Nguyên Thông nghe thấy ông già nói Cửu Lân Thất Tuyệt phun hỏa đồng liền biến sắc mặt suýt tí nữa thì thất thanh kêu la. Chàng quay lại nhìn Thái Hà, nghiêm nét mặt cương quyết nói:

- Thủ đoạn của chúng độc ác lắm, nếu để cho chúng đến gần Tam Nguyên quan thì phái Võ Đang không thể nào cản trở được chúng đâu, cần phải ngăn cản chúng ở đây. Bá mẫu trở về thưa với người chưởng môn của Võ Đang bảo họ sửa soạn sẵn, nếu vạn nhất tôi không cản trở nổi chúng thì họ mới tùy cơ ứng biến đối phó.

Thái Hà cũng biết việc này nghiêm trọng lắm, nhưng Bà không yên tâm để một mình Nguyên Thông ở lại mạo hiểm cho nên Bà không chịu đi và khẽ gọi:

- Thiếu gia…

Nguyên Thông hiểu ý Thái Hà liền mỉm cười đáp:

- Bá mẫu cứ khoan tâm, công lực của tôi rất tinh tiến và khinh công cũng có thể tự tin nhanh hơn chúng nhiều. tuy chúng đông như vậy nhưng những tên chính thực có thể đến gần trước mặt và ra tay đấu với tôi chắc không quá sáu người đâu. Tôi tự tin có thể đối phó được chúng, vạn nhất tôi địch không nổi, chúng cũng không sao đuổi kịp đâu.

Thái Hà vốn dĩ là một nhân vật khét tiếng trên giang hồ, nhưng từ khi theo hầu Thẩm Nhất Chi đã biết thế nào là thị phi và thiện ác. Bà cũng biết tình thế trước mặt đây không để cho mình do dự được nên khẽ đáp:

- Nếu vậy, thiếu gia phải cẩn thận nhé.

Nói xong, Bà tuột xuống đất nhảy nhót mấy cái mất dạng.

Lúc ấy ông già ngoài sáu mươi lại nói tiếp:

- Chúng ta canh tư xuất phát, canh năm thâu binh. Trong một canh đó chúng ta phải hoàn thành sứ mạng của thủ lãnh giao cho. Hiện giờ còn nửa tiếng đồng hồ nữa, các vị cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Nguyên Thông nghe thấy ông già nói như vậy nghĩ thầm:

“Thế ra sau lưng ông già này còn có người chủ mưu, y chỉ là kẻ thừa lệnh hành sự thôi. Sự quyết định canh tư ra tay tấn công là của người chủ trì ra lệnh. Từ giờ đến canh tư còn nửa tiếng đồng hồ nữa, chưa tới giờ phát động chắc chúng không dám phân tán mà tới Tam Nguyên quan ngay đâu. Vậy trong nửa tiếng đồng hồ ta phải chế phục hay đánh lui chúng mới có thể cứu vãn được phái Võ Đang”.

Chàng quyết định như vậy hào khí bừng bừng nổi dậy liền thuận tay hái mấy chục lá cây, mỗi tay cầm một nửa rồi tung mình nhảy lên rú một tiếng thực dài và ở trên cây cao từ từ phi thân xuống.

Nguyên Thông định tâm ra oai làm cho đối phương hoảng sợ trước nên chàng giở khinh công Vô Thượng là môn Lăng Hư Ngự Phong (cưỡi gió đi trên không) từ trên cao bốn năm trượng bay tà tà mãi mới xuống tới mặt đất.

Quả nhiên sự biểu diễn của chàng đa thành công, làm cho năm mươi ba người có mặt tại đó đều kinh hoảng hết sức.

Lại thêm chàng mặc cái áo quàng bằng lông hạc lớn rộn che kín nửa mặt khiến cho bọn người kia không biết chàng là hạng người như thế nào.

Nguyên Thông xuống tới mặt đất đưa mắt nhìn năm mươi ba người một lượt rồi chàng cười giọng lạnh lùng khiến ai nghe thấy cũng phải sợ, cười xong, chàng đứng yên không nói năng gì hết.

Nguyên Thông không lên tiếng nói càng làm cho không khí gay cấn.

Những người đó tuy đều là người có tên tuổi trên giang hồ đã lâu và đã trải qua rất nhiều lần phong ba bão táp, nhưng đối diện với địch thủ oai phong như vậy, khiến chúng kinh hoảng vô cùng.

Ông già ngoài sáu mươi hơi định thần một chút rồi lớn tiếng cười. Trong khi cười y đã phất tay áo một cái, liền có một luồn gió mạnh nhắm người Nguyên Thông tiến tới.

Nguyên Thông vẫn đứng yên một chỗ, chỉ giơ một chưởng lên ngực khẽ xua một cái, luồng gió mạnh như vũ như bão của ông già đó đã bị chia làm đôi, lướt sang hai bên đi luôn. Hai luồng gió đó đụng hai cây cổ thụ liền có tiếng kêu “bùng”, hai cây đó gãy ngang làm cho bụi bay mù mịt tức thì.

Hai luồng gió mạnh lướt qua hai bên mà Nguyên Thông vẫn đứng yên, cả cái áo choàng lông hạc của chàng cũng không bị rúng động chút nào.

Năm mươi ba người, một trăm lẻ sáu con mắt đều tỏ vẻ kinh ngạc hết sức.

Đó không phải là sự vinh quang hiển hách của Nguyên Thông mà là sự sỉ nhục rất lớn cho ông già râu tóc bạc phơ kia. Với công lực và thân phận của y ngoài người đứng sau màn giật dây ra, thì y chưa hề chịu kém ai hết. Bây giờ y dùng toàn lực tấn công mà không ăn thua gì cả, y chịu đựng sao nổi. Thẹn quá hóa tức giận y liền phi thân đến cách Nguyên Thông chừng năm thước.

Nguyên Thông cười nhạt một tiếng làm như không trông thấy y vậy, đứng ngửa măt nhìn lên không. Thái độ ngông cuồng của chàng càng làm cho ông già nọ kinh hoảng đến run bây bẩy, những khớp xương kêu răng rắc. Rồi ông ta bỗng mất hết vẻ già nua, người đột nhiên cao lên năm tấc.

Nguyên Thông lẳng lặng xem tình hình vận nội công của đối phương, trong lòng cũng phải kinh hãi thầm khẽ kêu “ủa” một tiếng và bũng bảo rằng:

“Đây là Thiên Tiên Vô Cực Hỗn Nguyên Nhất Khí Huyền Công”. Nghĩ đoạn, chàng vội lùi ra xa hơn trượng rồi lên tiếng hỏi:

- Có phải lão trượng họ Cố đấy không?

Ông già nọ lại càng kinh ngạc hơn Nguyên Thông gấp bội, vội lui về phía sau một trượng.

Quí vị nên rõ ông già đó tuy có võ công kỳ ảo gia truyền nhưng vì không muốn tranh hùng tranh bá với giang hồ, nên người đời ít ai biết đến ông ta, hai lần ông ta đem mọi người đi càn quét Hoa Sơn và Chung Nam hai phái là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Ngay năm mươi hai người đồng bọn kia cũng không biết ông ta. Bây giờ Nguyên Thông bỗng nói ra làm sao mà ông ta không hổ thẹn và kinh hãi ông ta cứ tròn xoe đôi mắt mồm há hốc không sao trả lời được.

Nguyên Thông xét sắc mặt của đối phương đã biết mình đoán không sai. Và chàng cũng thông cảm hoàn cảnh của ông già, vì ông già này chính là Cố Niệm Từ sư bá của mình. Chàng nghĩ đến sư bá tổ Cố Cửu Như đã dồn hết công lực sang cho mình khổ tâm như thế nào. Nên chàng đổi giọng rất ôn tồn nói tiếp:

- Tiểu bối…

Ngờ đâu Cố Niệm Từ lại quát lớn một tiếng không cho chàng nói tiếp mà bảo rằng:

- Đừng có nói lôi thôi, mau nộp mạng đi.

Y vừa quát vừa vận hết Tiên Thiên Vô Cực Hỗn Nguyên Nhất Khí Huyền Công vào bàn tay phải rồi y nhắm vào ót của Nguyên Thông mà tấn công luôn.

Nguyên Thông đang định giơ tay lên phản công lại bỗng thở dài một tiếng thân hình nhanh như điện chớp nhảy tránh ra xa.

Hình như vì Nguyên Thông biết ông ta nên Cố Niệm Từ đã quyết tâm không để cho chàng tẩu thoát ra lệnh cho năm mươi ông già kia vây Nguyên Thông vào giữa, chỉ có hai người báo tin hồi nãy lui ra ngoài xa ba trượng không tham dự vây đánh.

Nguyên Thông đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh một lượt, dò xét tình hình bên Cố Niệm Từ. Chàng nghĩ các người sở dĩ tham gia tác ác tác quái như vậy tất phải có nỗi khổ tâm riêng. Chàng liền dùng truyền âm thần công nhập mật nói với Niệm Từ rằng:

- Tiểu điệt Thẩm Nguyên Thông rất thông cảm hoàn cảnh của sư bá và các người này, xin sư bá mau dẫn các người lui ngay thì hơn.

Nói xong, chàng giơ hai tay lên dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ (ném hoa đầy trời) tung nắm hoa vào mặt Niệm Từ và năm mươi ba ông già kể luôn hai người đứng đằng xa hai trượng nữa.

Dưới ánh trăng lờ mờ chỉ thấy một làn bóng đen từ Nguyên Thông bắn ra xuyên qua Phích không chưởng lực phòng thủ của các ông già rồi bắn thẳng vào mình những người đó. Chỉ nháy mắt năm mươi ba ông già đều thấy cánh tay phải như bị xì hơi, phải buông xuôi tay xuống.

Những ông già đó đều là những cao thủ hạng nhất trong giang hồ, công lực và hỏa hầu đã luyện tới mức có thể hái lá cây đả thương được người. Như vậy Phích không chưởng lực của họ hùng hậu đến như thế nào. Ngờ đâu lại không cản trở nổi chiếc lá nho nhỏ của Nguyên Thông ném ra. Công lực và thủ pháp của Nguyên Thông làm cho năm mươi ba ông già kia đều khiếp đảm. Trong khi họ kinh hoảng Nguyên Thông trầm giọng nói:

- Thủ pháp chế huyệt độc môn của bổn môn, phải bổn nhân mới có thể giải nổi, trong ba năm không sao phục nguyên được. Các người mau về vận nội công chữa thương đi, từ giờ không được tác quái tác ác nữa, bằng không lần sau gặp lại, kiên quyết không tha như lần này đâu.

Tuy các ông già rất sợ thủ pháp của Nguyên Thông vừa nhanh vừa mạnh, nhưng trong bụng vẫn không tin mình không tự giải yếu huyệt được. Họ quay mình đi, cứ hai người hợp thành một nhóm giải cứu cho nhau, nhưng chỉ nghe thấy tiếng “bì bọp” tay người này vỗ vào tay người nọ, năm mươi ba cánh tay vẫn buông xuôi, họ mới phải tin. Tên nào tên ấy rầu rĩ hết sức.

Ông già Cố Niệm Từ liếc mắt nhìn hai người truyền tin cách xa hơn ba trượng, ngờ đâu hai người ấy cũng vậy, hơi khoan tâm, khẽ nói:

- Người nọ công lực siêu phàm nhập thánh, chúng ta liều lĩnh chỉ chết một cách vô ích mà thôi trái lại còn tiết lộ kế hoạch lớn của chủ nhân chúng ta…

Y nói tới đó, lại đưa mắt liếc trộm hai người kia, thấy hai người đó không có vẻ gì phản đối, y mới cương quyết hạ lệnh:

- Chúng ta rút lui thôi!

Năm mươi mấy cái bóng người vừa nghe tới chữ “lui” đã giở khinh công đi nhanh như bay, chỉ trong nháy mắt đã đi hết.

Cử chỉ và thái độ của Niệm Từ lọt vào mắt Nguyên Thông. Chàng là người thông minh tuyệt đỉnh, hiểu ngay quyền chỉ huy bọn người này không phải là Niệm Từ mà chính là hai người đứng đàng xa. Chàng đoán chắc hai tên ấy thế nào cũng là kẻ tâm phúc của người đằng sau giựt dây.

Chàng đã tìm thấy một kết luận mà không phải tốn công suy nghĩ. Tai kiếp của võ lâm ngày nay với cái chết của cha chàng, tuy hai mà chỉ là một. Đồng thời chàng đã nghi ngờ người âm mưu giật dây là ai rồi. Nhưng còn cần phải tìm thêm chứng cớ mới có đề quyết là người ấy. Bỗng nhiên chàng nghĩ đến vấn đề phải làm thế nào để gặp lại sư bá Cổ Niệm Từ để chuyện trò riêng với nhau cho hiểu rõ nội tình tổ chức đó. Nghĩ vậy chàng rảo bước đuổi theo. Nhưng chàng đi được vài bước lại ngừng chân, lắc đầu hướng vào phía trong rừng, vái chào, và nói:

- Tiểu bối xử sự thiếu chu đáo nên mới làm trò cho thiên hạ cười. vị tiền bối nào ở trong rừng thế, xin hiện thân để chỉ giáo cho.

Thì ra Nguyên Thông dùng phủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ ném hơn năm mươi cái lá ra đã phát giác trong rừng có cao nhân tới. không ra tay phá phách việc làm của chàng nên chàng mới đoán được người này không phải là đồng bọn đến tấn công Võ Đang. Cũng vì vậy mà chàng mới chào hỏi một cách rất lẽ phép.

Nguyên Thông vừa nói dứt lời, trong rừng có tiếng cười ha hả và có một người phi thân ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio