*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhờ có giải dược của Lộc y chính đưa tới, thân thể Mạnh thị dần dần khôi phục, lúc mới bắt đầu, dưới sự trợ giúp của Quế Hương cùng Liên Hương, mới có thể miễn cưỡng đứng lên được, nhưng chỉ sau một tháng, nàng đã có thể tự mình vịn tường ở trong phòng đi qua đi lại đến ba vòng, mặc dù chuyện này đối với một người bình thường mà nói chẳng là gì cả, nhưng với một kẻ đã phải nằm liệt trên giường không cách đứng dậy suốt bảy năm trời, đây đã là một thiên đại kinh hỉ rồi.
Thân thể mẫu thân dần dần chuyển biến tốt, tâm tình của Diệp Thiên cũng ngày càng vui vẻ, nàng tin tưởng chỉ cần qua thêm vài ngày nữa, mẫu thân liền có thể giống như mình, ở trong hoa viên đi tới đi lui, bước chân nhẹ nhàng như bay, đến lúc đó, nàng nhất định phải níu tay mẫu thân, bồi tiếp nàng cùng nhau tản bộ.
"Đại cô nương tới." Nghe được tiếng tiểu nha hoàn trong nội viện thông báo, đôi chân mày Diệp Thiên cau lại, kể từ khi biết được chân tướng việc mẫu thân bị trúng độc, mỗi lần đến Thọ An đường thỉnh an nàng càng cẩn thận, lưu ý quan sát kỹ càng hơn, quả nhiên phát hiện giữa lão thái thái cùng nhị phòng tam phòng luôn có một loại cảm giác tự nhiên, hòa hợp thân mật, nhất là đối đại tỷ Diệp Phù cùng nhị ca Diệp Sở của nhị phòng, lại càng có dáng vẻ của một vị tổ mẫu từ ái, về phần Diệp Dung, nghe nói trên mặt bị thương khá nặng, từ sau khi bị vả miệng liền chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người lần nào.
Diệp Phù bất quá cũng mới chỉ có mười hai tuổi, nhưng lại phi thường thích chưng diện, nàng ta mặc trên người một kiện váy quay ngực màu vàng nhạt, phần thân váy mỏng nhẹ khinh bạc y đan xen nhiều họa tiết hoa ngọc lan màu trắng, trên ngực là dây buộc màu xanh, kết thành nơ bướm xinh đẹp. Nàng dùng đại thanh (*) họa thành kiểu chân mày đang rất thịnh hành trong giới tiểu thư khuê các bấy giờ, đôi môi dùng son tô điểm, hồng nhuận tinh xảo, móng tay để hơi dài, nhuộm màu hồng phấn.
*青黛 qīng dài: thanh đại - một dạng phấn dược dùng để kẻ mắt vẽ mi có màu chàm, cũng là một vị thuốc đông y.
Diệp Thiên đứng dậy nghênh đón, Diệp Phù liền thân thiết giữ tay nàng lại, "Tứ muội muội, như thế nào cả ngày đều buồn bực ở trong phòng, không chịu ra ngoài chơi."
"Ta lười phải động thân a." Nàng gần đây chỉ muốn cùng mẫu thân và ca ca một nhà ba người ở cùng một chỗ, không muốn gặp lão thái thái cùng những người của nhị phòng tam phòng nữa, đặc biệt là không muốn cùng ba tỷ muội của nhị phòng ở chung nhau.
"Muội nha, thật sự là béo lên rồi này!" Diệp Phù nhéo nhéo cánh tay của nàng, Diệp Thiên cau mày né tránh, Diệp Phù lại cười nói: "Ta nói cho muội biết, nữ hài tử cũng không thể nào ăn quá nhiều, giống như tứ muội muội thích ăn uống mỹ thực, còn đặc biệt xây cái phòng bếp nhỏ trong viện chuyên làm điểm tâm cho muội, Dung tỷ nhi không hiểu chuyện, còn phàn nàn lão thái thái bất công, cũng là ta đến nói cho nàng hiểu, như thế cũng không có gì tốt, bằng không, nếu nàng không thể quản được chính mình, không chừng sẽ bị béo lên giống tứ muội muội vậy." Nàng nhìn đến khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên không chút cao hứng, trong lòng âm thầm đắc ý, lần trước Diệp Dung vừa nói đến béo, Dự vương liền đem hai người bọn họ trực tiếp đuổi đi, nhưng mà Dự vương cũng không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng, còn không phải sao? Hiện tại chính mình liên tục nói béo mấy lần, nàng còn không phải cam chịu ngoan ngoãn ngồi nghe hay sao?
"Được rồi, được rồi, muội cũng đừng vội tức giận, đại tỷ tỷ cũng là muốn tốt cho muội thôi, nếu không phải là tỷ muội thân thích, ta mới mặc kệ nàng lớn lên béo hay không béo đâu." Diệp Phù lôi kéo tay nhỏ của Diệp Thiên, ngồi trên ghế, "Tứ muội muội, ta nói cho muội biết, ngày mai nhưng chính là lễ Vu Lan (**), ở hồ Lâm Bình có tổ chức hội đua thuyền rồng, hai người chúng ta cùng nhau đi xem đi." Nàng đã hỏi thăm rõ ràng, trong số những người tham gia đua thuyền rồng năm nay thế nhưng có cả bốn vị hoàng tử, đây là một cơ hội không thể bỏ lỡ a, nếu như kéo theo Diệp Thiên, nói không chừng đến lúc đó nàng có thể cùng các vị hoàng tử khác có thể đáp thượng lôi kéo quan hệ đâu. Còn nhớ ở Bách hoa yến ngày ấy, ánh nhìn như có như không của thái tử, đáy long Diệp Phù không khỏi rộn ràng nao nao lên một chút.
** Lễ hội Yulan (truyền thống của Trung Quốc: 盂蘭盆節 ; tiếng Trung giản thể: 盂兰盆节 ; bính âm: Yúlánpénjié) là một lễ hội Phật giáo và Đạo giáo truyền thống được tổ chức ở một số nước châu Á. Theo lịch (lịch âm), ma diễn ra vào đêm 15 tháng 7 (thứ 14 ở miền nam Trung Quốc).
"Ta muốn đi cùng với ca ca." Diệp Thiên một chút cũng không muốn kết bạn cùng với Diệp Phù cùng ra ngoài.
"Đến lúc đó đại ca chắc chắn là sẽ cùng các bằng hữu của hắn tụ tập cùng nhau, tứ muội muội, muội cũng không thể luôn quấn lấy đại ca, nếu như vậy hắn liền không có thời gian cùng bằng hữu giao hảo, trò chuyện được, hắn là một nam tử, cũng không thể không cùng các bằng hữu giao tế, kết bạn. Hơn nữa, những chỗ đại ca muốn đi cùng với ý thích của chúng ta khẳng định là không giống nhau, cho nên vẫn là hai người chúng ta cùng nhau chơi đùa thì tốt hơn. Được rồi, quyết định cứ như vậy đi, sáng sớm ngày mai, ta đến tìm muội, hai người chúng ta cùng kết bạn đi ra ngoài."
Diệp Phù vui sướng tự an bài lịch trình ngày mai an bài, liền bước như bay ra cửa.
Các bọn đang theo dõi truyện tại Wattpad chính chủ của Kiều
Vô Google gõ tên truyện thấy nhiều trang cập nhật lẹ quá mà không nói mình một tiếng... haizzzzz
Diệp Thiên nâng cằm nhỏ nghĩ ngợi một hồi, lại gọi Lục Phỉ tiến vào, "Lục Phỉ, ngươi có tết được dây ngũ sắc không a?" Trong viện này của nàng thêu thùa nữ công tốt nhất chính là Lục Phỉ.
"Dạ, có thể." Lục Phỉ gật gật đầu, "Dây ngũ sắc hằng năm của cô nương đều do nô tỳ tết, của năm nay cũng đã chuẩn bị xong hết cả rồi, dự định ngày mai sẽ đưa lên cho cô nương, cô nương muốn dùng luôn sao?"
"Không phải," Diệp Thiên vẫy vẫy tay, "Ngươi đi lấy tơ ngũ sắc mang lại đây, cũng chọn luôn một ít hạt châu ngọc thạch gì đó đẹp mắt về, lại dạy cho ta tết đi."
Lục Phỉ đáp lời liền nhanh chóng rời đi, rất nhanh liền cầm một kim chỉ về, bên trong xếp sẵn đầy tơ ngũ sắc cùng một hộp nhỏ chứa các loại trân châu ngọc thạch, "Cô nương là muốn bện dây ngũ sắc tặng người sao?"
"Ta muốn tự làm tặng cho mẫu thân cùng ca ca." Diệp Thiên trông thấy nàng cầm cả dây ngũ sắc đã chuẩn bị sẵn cho mình cũng lấy ra, liền cầm đến trong tay vuốt vuốt.
Lục Phỉ giải thích: "Cô nương, vì trân châu phần lớn là ba màu hồng – trắng - vàng, rất khó kiếm đủ năm màu, nếu như làm để chính mình đeo chơi, thường chỉ cần dùng một loại trân châu là đủ đẹp mắt rồi, nếu như muốn là tặng người, thì không chỉ cần tơ ngũ sắc, mà cả hạt châu cũng phải là ngũ sắc, vậy nên, nô tỳ chuẩn bị cho cô nương là ngọc thạch."
Diệp Thiên cẩn thận nhìn trường mệnh kết của mình, quả nhiên, ngoại trừ tơ ngũ sắc, còn có các loại ngọc thạch trắng, hồng, xanh, vàng, đỏ ngũ sắc, nàng gật gật đầu, "Vậy chúng ta cũng dùng ngọc thạch là được."
Lục Phỉ lấy ra năm loại sợi tơ, đưa đến tay Diệp Thiên, ngồi ở bên cạnh nàn Diệp Thiên bên người, bản thân cũng tự lấy ra tơ ngũ sắc, từng bước từng bước hướng dẫn nàng bện lại sao cho đẹp.
Diệp Thiên rất kiên nhẫn chăm chú học theo nàng, nàng mặc dù chưa từng bện dây bao giờ, dù không đẹp mắt cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể hoàn thành thành phẩm. Nàng nâng sợi dây ngũ sắc xiêu xiêu vẹo vẹo trong tay lên, tường tận xem xét nửa ngày, rồi lại thở dài, nhét vào tay Lục Phỉ, "Hai...Phỉ a, ngươi đem hủy nó đi cho ta."
Lục Phỉ nín cười, "Sao lại hủy đi, đây chính là trường mệnh kết đầu tiên mà cô nương bện được, có rất nhiều ý nghĩa a, lại nói, cái này đã là rất khá rồi, còn nhớ ngày trước lần đầu nô tỳ bện cái này, căn bản là không có bện chắc lại, vừa dùng tay cầm lên một cái, liền trực tiếp bung ra thành từng sợi a." Cô nương khó khăn lắm mới có chút với việc nữ công, cho nên cũng không thể đả kích nàng được.
Diệp Thiên chỉ chỉ vào ngọc thạch gắn trên trường mệnh kết, "Chỗ ngọc thạch kia ta còn muốn sử dụng đó." Vừa rồi nàng vốn cho rằng một lần liền có thể bện tốt luôn, cho nên trực tiếp liền chọn lấy mấy viên ngọc thạch xinh đẹp nhất bện vào, chuẩn bị đưa cho mẫu thân, ai nghĩ đến thành phẩm lại xấu đến như vậy chứ.
Lục Phỉ hiểu rõ, liền dùng kéo trực tiếp đem ngọc thạch ngũ sắc tháo xuống, cẩn thận đặt riêng một chỗ.
Diệp Thiên lại tự mình chọn tơ, dựa theo lời Lục Phỉ hướng dẫn tiếp tục bện lại một lần nữa, Lục Phỉ không làm mẫu nữa, chỉ ở bên cạnh nhìn chằm chằm tay nàng, thấy nàng bện sai liền chỉ ra ngay. Lần này Diệp Thiên không có dùng đến mấy viên ngọc thạch xinh đẹp kia, mà dùng năm viên trân châu trắng bình thường, bện tốt rồi nhìn một chút, quả nhiên vẫn thật xấu, may mắn nàng chỉ dùng trân châu a.
Lục Phỉ thở dài: "Cô nương thật sự là quá thông minh, tiến bộ thật thần tốc a, mới bện cái thứ hai đã tốt như vậy rồi."
Diệp Thiên liếc nhìn nàng một cái, "Phỉ nịnh bợ, chỉ giỏi vuốt mông ngựa."
Lục Phỉ cười hớn hở, "Nô tỳ không có nịnh bợ đâu, là cô nương thật sự tiến bộ rất nhanh, nếu người không tin có thể gọi Bạch Trân cùng Phùng ma ma tiến đến đánh giá nói lời công bằng."
"Mới không muốn!" Diệp Thiên vội vàng ngăn lại, nàng cũng không muốn ném hết mặt mũi ở trước mặt hết thảy mọi người a, cầm lại sợi tơ lại lần nữa bắt đầu bện cái mới. Lục Phỉ ở một bên nhìn nhìn, lần này nàng một bước cũng không có sai, thuận thuận lợi lợi tự mình bện xong một dây.
"Nhìn đi, đã nói cô nương rất thông minh mà, lần này mới là cái thứ ba, đã không cần đến nô tỳ nữa rồi." Lục Phỉ tiếp tục cổ vũ nàng.
"Đúng vậy, đúng vậy. Không cần ngươi, ngươi còn không mau đi đi." Diệp Thiên đem Lục Phỉ nịnh hót đuổi ra chỗ khác, chính mình lại tiếp tục yên lặng luyện tập mấy lần, đến khi nhìn thuận mắt rồi, lúc này mới nghiêm túc bện một sợi mới, dùng ngọc thạch xinh đẹp kia kết lên.
Bện hoàn hảo rồi, lại cầm trong tay thưởng thức một hồi, cảm thấy khá là hài lòng, mới cẩn thận thu lại để sang một bên, tiếp tục bện sang cái thứ hai.
***Trường mệnh kết: bện từ cái loại tơ, sợi các màu, bên trên gắn thêm một số ngọc thạc, hạt châu... mang theo ý nghĩa trừ tà, đem lại cát tường cho mọi người. Dây Ngũ Sắc có thể mang đến nhân duyên, tình cảm tốt lành. Bất kể nam nữ, chỉ cần có đeo Dây Ngũ Sắc trên người, tất cả đều thường cảm thấy tâm tình yên ổn, cảm thấy tự mình có sức mạnh thu hút, thường được Quý Nhân hỗ trợ cho.
Hôm sau trời vừa sáng, Diệp Thiên còn đang dùng bữa sáng, Diệp Phù đã tìm tới, nhìn qua liền biết là đã dụng tâm tỉ mỉ trang điểm chưng diện, "Tứ muội muội, muội vì sao còn chưa dùng xong điểm tâm đâu? Mau ăn nhanh một chút, chúng ta còn muốn ra ngoài."
Diệp Thiên chậm rãi ăn xong một viên bánh chưng Bát Bảo nhỏ, thong thả đáp "Vội cái gì a, chúng ta còn chưa có đi Thọ An đường thỉnh an tổ mẫu đâu."
"Không cần đi." Diệp Phù khoát khoát tay, "Ta đã cùng tổ mẫu nói qua, hôm nay hai chúng ta phải xuất phát sớm đến hồ Lâm Bình. Được rồi, muội cũng đã ăn xong rồi, mau đi thôi."
"Ta còn muốn đi gặp mẫu thân cùng ca ca đâu." Diệp Thiên một chút cũng không có gấp gáp.
"Muội, muội thật đúng là dông dài, vậy muội mau đi nhanh về nhanh, ta ở đại môn chờ muội." Diệp Phù lôi kéo Diệp Thiên ra khỏi viện.
Diệp Thiên chậm rãi ung dung đến Tư Viễn đường, Mạnh thị đã có thể đứng dậy, đang tựa mình vào đầu giường, ăn một chén cháo gà. Diệp Thiên cẩn thận gắp gừng xắt sợi trên bàn, thả vào muỗng của Mạnh thị.
Lại đợi đến khi Mạnh thị ăn hết cháo rồi, nàng mới lấy ra dây ngũ sắc mình tự tay bện, cẩn thận đeo vào cổ tay của mẫu thân, "Nương, đây là trường mệnh kết do đích thân ta bện, hi vọng nương thân thể khoẻ mạnh, bình an như ý."
Mạnh thị ngạc nhiên giơ cổ tay lên ngắm, "Thiên Thiên của ta lợi hại như vậy a, thế mà lại bện được trường mệnh kết, còn bện đẹp như vậy."
Diệp Thiên nhếch miệng nhỏ cười một tiếng, "Ca ca cũng có phần, lát nữa con liền đưa qua cho huynh ấy. Nương, con phải cùng Diệp Phù đi hồ Lâm Bình, xem đua thuyền rồng."
Khuôn mặt Mạnh thị trầm xuống một chút, "Đi bên ngoài phải nhớ cẩn thận một chút, không nên tiến đến quá gần hồ nước, nếu như Diệp Phù chuẩn bị sẵn điểm tâm, cũng không nên ăn, còn nữa, phải luôn để nha hoàn bên cạnh con không được rời đi quá xa." Nàng biết, nữ nhi cũng không thích Diệp Phù, sở dĩ cùng Diệp Phù cùng ra ngoài, chỉ là đang phải cố kỵ thân thể của mình còn không có hoàn toàn tốt lên, cho nên chưa thể cùng nhị phòng xé rách da mặt.
"Nữ nhi hiểu được." Diệp Thiên đáp ứng, sau đó liền đi đến ngoại viện của Diệp Lệ.
Diệp Lệ trước giờ vẫn luôn thức dậy sớm, đến võ trường rèn luyện, vừa mới dùng qua điểm tâm sáng, đã gặp Diệp Thiên đi tới, liền hỏi han, "Thiên Thiên, sao lại đến đây sớm như vậy? Muốn ta đi Thọ An đường sao?"
"Muội cùng Diệp Phù đi hồ Lâm Bình xem đua thuyền rồng, không cần đến Thọ An đường." Nhìn thấy khuôn mặt của ca ca trầm xuống, Diệp Thiên vội nói: "Xem nãy, muội bện cho ca ca viện trường mệnh kết đây!" Nàng giống như hiến vật quý cẩn thận đem trường mệnh kết đưa đến trước mặt Diệp Lệ.
Diệp Lệ không nói gì, chỉ đưa bàn tay ra.
Diệp Thiên bận rộn đem trường mệnh kết thắt lên cổ tay ca ca, "Mong ước ca ca võ nghệ tinh tiến, binh pháp thành thạo, sang năm đỗ trạng nguyên." Nàng biết ca ca bình thường nghiêm túc đọc sách cũng không phải là tứ thư ngũ kinh mà khoa cử bình thường khảo thí, mà là các loại sách về binh pháp mưu lược vì võ cử sang năm mà chuẩn bị.
Diệp Lệ vui vẻ, người ta dùng trường mệnh kết đều là chúc thân thể khỏe mạnh gì đó, muội muội của hắn chúc chính là võ nghệ binh pháp, bất quá, nếu là thật sự có thể khảo trúng trạng nguyên, cũng không tệ chút nào.
"Thiên Thiên, đi ra ngoài tại bên ngoài nhất định phải cẩn thận, liền xem như tỷ muội, cũng không thể chủ quan, tâm phòng bị người không thể không có, hiểu chưa?"
Diệp Thiên rất chân thành đáp ứng, "Ca ca yên tâm, muội đều minh bạch."
Đợi khi nàng đến cửa chính, Diệp Phù đã đợi đến gấp gáp, đang chuẩn bị phái người đi hối thúc nàng, "Sao lại chậm chạp như vậy chứ, mau lên xe ngựa thôi, chúng ta muốn đi ngay."