Chương
Triệu Hoành Quang đứng bên cạnh quan sát, thấy bố mình có vẻ không nổi giận thì cũng lấy dũng khí nói thêm vào: “Bố, con cũng xem như gần đi hết cuộc đời rồi, nhưng Mao Mao dù gì cũng là cháu trai của bố mà đúng không?”
“Hôm nay con và anh Triệu đã vì chuyện của Mao Mao, đến công ty để nói lý lẽ. Kết quả con gái quý của em ba cùng với cậu con rể nhà quê của cậu ấy nữa, đã thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với chúng con. Bố, bố nhìn mặt chúng con đi, đều bị họ đánh cả đấy”.
Lưu Hiểu Vi giành nói, thêm mắm dặm muối.
Bà ta không hề nhắc đến việc tại sao Tần Khải lại đánh người mà đổ hết lỗi lên đầu Tần Khải và Triệu Băng Linh.
Lưu Hiểu Vi giỏi nhất là nói trắng thành đen, diễn y như thật.
“Là vậy sao?”
Nhưng ông cụ vốn chẳng để ý đến Lưu Hiểu Vi mà chỉ nghiêm nghị nhìn con trai cả của mình.
Triệu Hoành Quang nhìn ánh mắt sáng ngời của bố mình thì không dám lên tiếng, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
“Bố, không thể nào có chuyện đó, bố cũng biết Băng Băng chưa từng để mắt đến cái tên nhà… Ha ha, ý con là cái tên nhóc đó, sao có thể ở cùng cậu ta được? Con thấy đằng sau chuyện này chắc có nguyên do gì đây. Chuyện có người muốn thừa nước đục thả câu cũng không phải mới xảy ra lần đầu, chúng ta phải đề phòng”. Tống Nhan bĩu môi, không thể nhịn thêm nữa.
Mặc dù không đứng về phía Tần Khải nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói xấu con gái mình
“Cô nói gì thế hả? Ai thừa nước đục thả câu?”, Lưu Hiểu Vi trừng mắt, đứng bật dậy, hai tay chống hông, như muốn đánh nhau với Tống Nhan ngay.
Triệu Quang Diệu thấy hai người họ sắp cãi nhau tới nơi thì vội kéo vợ mình lại, thì thầm gì đó.
Ông cụ không nói gì, chỉ nheo mắt, gõ nhẹ ngón tay lên bàn trà mấy cái.
Đến tuổi của ông cụ Triệu thì đã rất tinh tường mấy chuyện này rồi.
Ông cụ Triệu không cần xem cũng biết hai vợ chồng cậu cả chẳng tốt lành gì.
Chỉ là ông cụ không muốn nhiều chuyện và cũng không có tâm tư hỏi kỹ hơn.
Ông cụ suy nghĩ rồi bỗng tằng hắng một tiếng, nói: “Đúng là Mao Mao không còn nhỏ nữa, nên có việc làm rồi. Thế này đi, ngày mai bảo nó đến thẳng công ty, nói là do bố bảo. Còn về chuyện tên nhóc đó đánh người thì bố thấy nên bỏ qua đi, xử lý như vậy, các con không có ý kiến gì chứ?”
“Bố, bố đang bảo vệ…”
“Không ý kiến, đương nhiên là không ý kiến”.
Lưu Hiểu Vi chưa kịp nói hết thì Triệu Hoành Quang liền vội đưa tay bụm miệng vợ mình lại.
Ông ta là con cả nên biết rất rõ tính khí của ông cụ.
Nếu còn làm lớn chuyện thì chỉ e đến cả chút lợi lộc đó cũng mất luôn.
Triệu Hoành Quang không ngốc, rất thức thời.
Bách Lạc Viên, khu giải trí ban đêm nổi tiếng ở Trung Hải, nơi tiêu tiền của đàn ông.
Tầng hai, trong ghế lô xa hoa, trên bàn trà bày mấy chai rượu ngoại đắt tiền.
Trên ghế sô pha có hai người trẻ tuổi đang ngồi, tất cả đều mặc âu phục đi giày da, tuấn tú lịch sự.
Một người trong số đó đang chườm túi chườm đá lên mặt, nhìn trông vô cùng thảm hại, chính là Lý Tiếu Lai đi đến nơi hẹn.
“Đây là làm sao vậy?”