Chương
Lý Tiếu Lai ở bên cạnh tiếp rượu, biết Tần Khải sắp chết đến nơi, hắn ta thiếu chút nữa cười lệch cả hàm.
Hai người đúng kiểu rắn chuột một ổ, rất nhanh đã xác định mục tiêu, bắt đầu kính rượu lẫn nhau một cách hả hê đắc ý.
Mà nhà họ Triệu, hai vợ chồng Triệu Hoành Quang vừa ra ngoài, đã cãi nhau túi bụi.
“Tôi nói Triệu Hoành Quang, sao ông lại vô dụng như thế! Chúng ta bị thằng kia đánh thảm hại như vậy, ông cần bát cơm liền muốn dàn xếp ổn thoả? Con trai tôi xuất sắc như vậy, dù thế nào cũng phải làm quản lý chứ?”, Lưu Hiểu Hi tức giận, hung hãn mắng.
“Cô biết cái gì, đàn bà tầm nhìn hạn hẹp! Nếu không chúng tôi bị đánh, cô cho là ông cụ có thể đồng ý? Làm công hay là quản lý, việc này không phải do chúng tôi định đoạt à, chỉ cần đến lúc đó…”
Mắt thấy xung quanh không ai, Triệu Hoành Quang mới nghiêng đầu qua, thật cẩn thận nói nhỏ bên tai vợ.
Cũng không biết ông ta nói cái gì, Lưu Hiểu Vi đang nổi nóng, khuôn mặt lập tức chuyển thành trời trong mây trắng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đợi Triệu Hoành Quang tránh người ra, Lưu Hiểu Vi đã tươi cười: “Ông già này, thật đúng là xấu xa, có chủ định tốt như vậy mà ông không nói sớm, hại tôi lo lắng cả nửa ngày”.
“Tôi không xấu, làm sao có thể trị được tiểu yêu tinh như cô, ha ha..”.
“Đừng, đừng, cẩn thận có người!”
“Có người thì sợ cái gì? Có người mới kch thích!”
Hai vợ chồng chân trước vừa đi, thì chân sau Tần Khải đã đi vào biệt thự.
Cũng may Tần Khải đã ăn cơm bên ngoài, nên đến sau một chút.
Nếu như gặp phải, còn chưa biết sẽ loạn đến thế nào nữa!
“Vợ? Dậy làm việc thôi!”
Hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành, Tần Khải vừa bị chuông đồng hồ đánh thức, dụi đôi mắt lim dim, mơ màng đi đến ngoài cửa phòng ngủ Triệu Băng Linh.
Đưa tay gõ cửa một cái, không ngờ cửa lại không khóa, thoáng chốc đã đẩy vào.
“Chết tiệt, phóng khoáng vậy sao!”
Tần Khải ngửi thấy hương thơm, thò đầu đang định nhìn vào trong.
Đầu bên kia hành lang bỗng vang lên tiếng ho khan nặng nề.
Tần Khải vừa chui đầu vào một nữa thì vội nghiêm mặt quay đầu lại.
Thì ra là ông Triệu vừa xuống cầu thang, vẻ mặt vui vẻ nhìn anh.
Tần Khải xấu hổ gãi đầu, cười cười rồi tiến lên chào, cũng không biết ông cụ đã nhìn bao lâu rồi.
“Băng Băng sáng sớm đã đi rồi, đứa nhỏ này cứ nói công ty bận, ngày nào cũng sớm đi tối về cả, ây da! Tiểu Khải Khải, cháu đã là rể nhà chúng ta rồi, cũng phải giúp đỡ Băng Băng chia sẻ bớt áp lực, sau này ông đi rồi, công ty này vẫn phải dựa vào hai vợ chồng cháu đấy!”. Ông cụ nhìn Tần Khải nói nghiêm túc, giọng điệu có chút bùi ngùi.
Ánh mắt đó khiến Tần Khải có chút mất tự nhiên.
Tuy đã anh từng muốn hủy hôn với Triệu Băng Linh vài lần, nhưng chuyện như vậy cũng không tiện nói trước mặt ông cụ.
Tần Khải chỉ đành cười ha ha để qua loa lấy lệ.
Từ chối lời mời ăn sáng với ông cụ, Tần Khải lập tức chạy vội đến công ty.