Chương
Cô Triệu đáng thương nhà ta rõ ràng là người nắm giữ cả công ty, mà giờ lại biến thành đối tượng dễ bị bắt nạt.
“Tôi, tôi không thèm đôi co với anh. Tôi lên làm sếp cũng không liên quan gì đến anh cả.
Triệu Tiểu Mao quẳng lại một câu, sau đó ngừng công kích Tần Khải, rõ ràng đã sợ anh rồi.
Nhưng anh ta vừa ngoảnh đi thì đã quay ngoắt thái độ, sau đó bắt đầu đe doạ Triệu Băng Linh.
“Triệu Băng Linh, chưa đến lượt cô làm chủ công ty này đâu, rốt cuộc cô có nghe lời ông nội không hả?”
Lại bị tên vô lại này chĩa mũi dùi vào, Triệu Băng Linh lập tức thấy tác dụng của Tần Khải nên vô thức nhìn sang anh.
Ai dè, Tần Khải lại thờ ơ khoanh tay, sau đó quay đi như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hừ!
Không giúp thì thôi, cần gì tỏ thái độ thế?
Triệu Băng Linh tức nghẹn họng, nhưng không thể chịu nhún nhường mà nhờ Tần Khải giúp đỡ.
Cô thầm mắng anh là hạng tiểu nhân, song vẫn cần đối diện với thực tại.
“Tôi là tổng giám đốc của công ty, cho nên tôi là người có quyền quyết định ở đây!”, Triệu Băng Linh nghiến răng rồi bày ra thế ngang ngạnh giống Tần Khải.
Theo Triệu Tiểu Mao thấy thì hai người này là cùng ruộc với nhau.
Anh ta không trị được Tần Khải thì thôi, lẽ nào cũng thua luôn Triệu Băng Linh ư?
Triệu Tiểu Mao lập tức ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn vạ: “Triệu Băng Linh, cô có còn là người nhà họ Triệu nữa không hả? Đến lời của ông mà cô cũng không nghe, cô định tạo phản à?”
Anh ta vừa lăn lộn vừa khóc lóc oán thán.
Triệu Tiểu Mao biết Triệu Băng Linh không thể đánh mình, mà đương nhiên cũng không đánh lại anh ta được.
Anh ta không chút liêm sỉ mà làm những hành động mất hết sĩ diện.
Triệu Băng Linh nhìn mà ngán ngẩm, chỉ biết giơ tay lên xoa huyệt thái dương.
Đúng là cố chấp!
Cô thật sự bó tay với độ dày da mặt của Triệu Tiểu Mao rồi.
Còn Tần Khải cũng đứng một bên xem trò cười.
Triệu Tiểu Mao này chưa dám leo lên đầu lên cổ anh, miễn anh ta đừng quá phận thì anh sẽ vui vẻ để tên vô lại này xử lý một người có tính cách tiểu thư như cô Triệu nhà ta.
Đương nhiên Triệu Băng Linh cũng biết ý của Tần Khải.
Dù có bị thua thiệt thì cô cũng quyết cắn răng, không thèm cúi đầu trước thế lực xấu xa như anh.
“Tôi đã nói rồi, nếu anh muốn làm cao thì phải làm từ chức vụ nhân viên đi lên, như thế mới chứng tỏ được thực lực của anh rồi tự khắc sẽ được cất nhắc. Giờ tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là vươn lên bằng thực lực, hai là cuốn xéo khỏi đây ngay lập tức. Không ai được phá vỡ quy định của công ty, không phục thì anh cứ về mà mách ông”.
Triệu Băng Linh tức giận đập bàn, cô chẳng những không nhún nhường, mà còn cường thế hơn trước.
Triệu Tiểu Mao đúng là tên vô lại, nhưng Triệu Băng Linh vẫn phải giữ vững lập trường của mình.