Chương
Rõ ràng, nhân viên lễ tân không mảy may xem trọng lời nói của Tần Khải.
“Người đâu! Người đâu! Có kẻ tới làm loạn!”
Chị ta cầm bộ đàm, thấy không thể ngăn Tần Khải lại thì vội vàng hét lên.
Trong vòng mười giây, một đám thanh niên lần lượt lao ra khỏi văn phòng của công ty Quang Hổ.
Bị chặn lại nhưng Tần Khải chỉ bình thản đứng sang một bên mà không mày may lo lắng.
Đám người này có đôi mắt hung dữ, trên người có hình xăm rồng và hổ, trên mỗi cánh tay đều có những đường gân nổi rõ.
Không cần nhìn tới lần thứ hai Tần Khải cũng thừa biết những người này không phải là nhân viên bình thường và công ty Quang Hổ này cũng không phải là một công ty đầu tư bình thường.
“Chị Hồ, kẻ nào dám làm loạn ở công ty của chúng ta, hắn chán sống rồi phải không!”
Trong đám đông, một tên có vẻ là thủ lĩnh hét lên.
Tên này mặc áo ba lỗ tập thể dục màu trắng, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng trên người cơ bắp cuồn cuộn.
Loại côn đồ như hắn đây, đi trên đường tuyệt đối không ai dám tới gần, đại đa số người nhìn thấy hắn đều sẽ đi vòng ra xa. Làm gì có ai dại dột lại đi khiêu khích hắn cơ chứ?
Khoảng hai mươi người lần lượt bước ra đều có tầm vóc tương tự nhau.
“Chính là hắn! Tên ranh con này do Triệu Thị phái tới đây gây sự!”
Người phụ nữ ở quầy lễ tân tức giận chỉ vào Tần Khải và ra lệnh: “Bưu Tử, hạ hắn cho tôi, nên nhẹ tay một chút. Loại như hắn bà đây phải bóc lột một đêm mới được. Ha ha … dám ra oai trước mặt bà này!”
“Đã hiểu, thưa chị Hồ”.
Bưu Tử quay lại với một nụ cười ma mãnh và giờ nắm đấm lên trước mặt Tần Khải một cách phô trương.
“Tiểu tử, mày có phúc đó, ngoan ngoãn tự trói mình lại cho bọn tao, có lẽ chị Hồ sẽ thương xót mày một chút, ha ha. . . ”
Ánh mắt hắn ta quét qua Tần Khải, nhìn anh như nhìn một con khỉ gầy gò. Tất cả những kẻ khác đều phớt lờ, đứng khoanh tay xem trò vui.
Chị Hồ – người vừa ra lệnh cho đám côn đồ tấn công Tần Khải rõ ràng là đang chảy nước miếng thèm thuồng.
“Haizz”.
Thấy rằng không thể né tránh xung đột, Tần Khải thở dài một tiếng, trên khuôn mặt anh lộ vẻ bất lực.
“Mau đưa tay chịu trói đi, hiện tại dù có hối hận cũng đã muộn!”
Bưu Tử vươn bàn tay to lớn ra định tóm lấy cổ áo của anh, định cứ thế lôi anh đi.
Tần Khải cũng không hề né tránh.
Khi Bưu Tử sắp chạm tới cổ áo của anh, Tần Khải nãy giờ ra vẻ rất sợ hãi đột nhiên đưa tay ra.
Bàn tay đó nhanh đến nỗi mọi người chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ vụt qua.
Bưu Tử thậm chí không kịp phản ứng gì.
Ngay khi bàn tay Bưu Tử sắp chạm vào Tần Khải thì đột nhiên hắn ta thét lên một tiếng chói tai.
Rồi sau đó Bưu Tử cường tráng khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn đột nhiên ôm lấy bụng rồi đổ rạp xuống đất rồi tiếp tục kêu la om sòm.
“Ôi chao! Đau, đau quá! Á…”