Chương 232 “Tôi đánh ông đó, đánh con mẹ ông luôn! Tên ngu xuẩn này, cậu đây bị ông hại chết rồi!”, Tát hai cái, Lý Tiếu Lai vẫn không hết giận, sợ Tần Khải tìm hắn ta tính sổ, Lý Tiếu Lai tung một cước đạp ngã Trần Hổ. “Xin lỗi, mẹ kiếp còn không xin lỗi, ông còn đợi chờ chết à!” “Cậu Lý, tôi sai rồi!” Chịu một trận đánh oan uổng, Trần Hổ cũng không dám nghĩ nhiều, trực tiếp ngoan ngoãn quỳ trước mặt Lý Tiếu Lai. Đầu còn chưa cúi xuống, Lý Tiếu Lai lại tát một cái: “Ngu xuẩn, tôi bảo ông xin lỗi hắn ta, không phải tôi! Tên ngu xuẩn này, đúng là tức chết mà!” “Hắn ta?” Ông ta quay đầu nhìn, hướng tay Lý Tiếu Lai chỉ rõ ràng chính là Tần Khải. Tần Hổ vẫn nghĩ mượn đao giết người, lập tức ngây người. Lý Tiếu Lai lại tát cho ông ta hai bạt tai, Trần Hổ lúc này mới tâm hoảng ý loạn, vội vàng quỳ xuống với Tần Khải. Lúc này ông ta mới hiểu ra, Tần Khải mới là nhân vật lớn thật sự! Trần Hổ bụp một tiếng quỳ xuống trước Tần Khải, sợ tới mức cả người lạnh run: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự không phải cố ý!” “Tôi cũng không phải cố ý, xin anh bớt giận, chuyện hôm nay, tất cả đều là tên ngu xuẩn này tự chủ trương, không liên quan gì đến tôi, thật đấy! Trời đất lương tâm chứng giám cho tôi!” Tuy Lý Tiếu Lai không có quỳ xuống, nhưng cũng xuống giọng cầu xin tha thứ, cũng bị dọa sợ mất mật. “Anh còn có lương tâm? Ha ha… Được, chuyện cười này không tệ!”. Tần Khải cười híp mắt nhìn Lý Tiếu Lai. Hai người nhìn nhau, toàn thân Lý Tiếu Lai run rẩy, căn bản không dám cãi lại, chỉ có thể khó nhọc cười hùa theo. Vết thương trên mặt lần trước còn chưa lành hẳn, hắn ta rất sợ Tần Khải. Rõ ràng hận muốn chết, nhưng ở trước mặt Tần Khải, hắn ta căn bản không để lộ ra chút hận ý nào. Trần Hổ vừa thấy Lý Tiếu Lai cũng khuất phục, ông ta lại càng không dám nói gì, ngoan ngoãn quỳ trước mặt mặt Tần Khải. “Được rồi, đừng xin lỗi nữa, xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Nhanh chóng trả lại tiền, tôi còn có việc, đang vội đây, không có thời gian lề mề với các người”. Tần Khải nhìn đồng hồ, đã qua hai giờ, không khỏi khẽ nhíu mày. Lần này, chẳng những trễ giờ cơm trưa mà còn muộn giờ đi làm buổi chiều. Nếu để Triệu Băng Linh bắt lỗi ngay tại trận, nói không chừng ba nghìn tệ tiền lương của anh cũng bị mất tiền oan mất. “Này…” Trần Hổ nghe thấy Tần Khải nói phải lấy tiền thì lại giương mắt nhìn sắc mặt Lý Tiếu Lai. “Lấy! Thất thần làm gì, không nghe hiểu tiếng người à!” Lý Tiếu Lai vừa di chuyển ánh mắt, cắn răng một cái, chỉ có thể đáp ứng. Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Khoản tiền này, Lý Tiếu Lai có không tình nguyện đến mấy, hôm nay cũng phải trả.