Chương 240 Đúng là tên chuyên gây chuyện, rác rưởi ăn hại, bùn nhão không trét nổi lên tường, quả thật không nên đưa anh ta vào công ty! Trong lòng thầm chửi Tần Khải không biết cố gắng, sắc mặt Triệu Băng Linh ngày càng khó coi. “Đúng là k1ch thích, anh nói mà suýt nữa tôi cũng tin, ha ha… Đầu tiên, quản lý Phó này, anh chắc hẳn không coi là lãnh đạo gì mà đúng không? Hơn nữa, con mắt nào của anh thấy tôi không hoàn thành nhiệm vụ?” Tần Khải khoa trương vỗ tay, trên mặt vẫn tươi cười như cũ. Phó Diệu Bang nghe vậy suýt nữa tức chết. Khóe miệng hắn ta giật giật, không ngừng cười lạnh nói: “Hay cho thằng khốn nhà anh, chuyện đến trước mắt rồi còn mạnh miệng. Tiền đâu, tôi hỏi anh tiền đâu! Không lấy được tiền, mẹ nó mày cút ngay cho tôi! Mẹ kiếp, đúng là buồn cười mà, tức chết tôi đây!” “Ặc, tiền ở đây, nếu không phục thì anh cứ việc mở ra xem”. Đối với điều này, Tần Khải đẩy chiếc vali to đùng trong tay về phía trước, rồi đứng sau thùng mặt cười như gió xuân. Vương Kỳ chớp chớp đôi mắt to, nhìn Tần Khải lại ngó Phó Diệu Bang. Trước khi vali được mở ra, cô ấy cũng không dám bênh Tần Khải. Triệu Băng Linh cũng cau mày, có chút không ấp tín nghĩa nhìn Tần Khải. Là tổng giám đốc công ty, Triệu Băng Linh biết rất rõ sự khó khăn khi muốn lấy lại món nợ kia. Huống chi, hai mươi mấy triệu tệ cũng không phải một con số nhỏ. “Ha ha ha… nhóc con, anh nói trong đây là tiền hả, anh cho rằng tôi là con nít lên ba như anh à? Anh nói gì tôi cũng sẽ tin ngay sao? Ha ha… đừng ngớ ngẩn thế chứ?” Phó Diệu Bang giận quá hóa cười, nhìn Tần Khải bằng ánh mắt như nhìn thằng ngu. Vương Kỳ và Triệu Băng Linh cũng không có xen miệng vào, huống chi là Phó Diệu Bang vốn không tin Tần Khải có bản lĩnh kia. “Luôn miệng bảo tôi đi lấy tiền, tiền ở ngay trước mặt thì anh lại không tin. Chậc chậc… loại người như anh, điển hình chính là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì thích bới móc. Anh nói tôi phải làm cái gì bây giờ?” Tần Khải nhún vai cười tủm tỉm. giọng điệu cũng vô cùng hài hước. Triệu Băng Linh nhìn không nổi nữa, vốn định một vừa hai phải. Đáng tiếc, Tần Khải vừa mở miệng đã phá hủy lời cô định nói. Tên ngốc này, tức chết tôi rồi, tôi mặc kệ anh! Triệu Băng Linh lầm bầm lầu bầu trong bụng, mặt mày cũng lạnh lẽo như băng. Vương Kỳ cũng âm thầm lắc đầu. Chuyện đến nước này, dù cô ấy muốn giúp cũng chỉ là có lòng mà không có sức. “Ha ha, kích tôi đúng không? Ranh con, cho rằng tôi dễ bị doạ lắm à!” Phó Diệu Bang cười, kiêu ngạo lắc đầu, không hề coi Tần Khải ra gì. Vương Kỳ đứng quan sát ở bên cạnh, liếc nhìn Triệu Băng Linh với ánh mắt mong đợi. Là người làm chứng giữa Tần Khải và Phó Diệu Bang, Vương Kỳ hiện tại thực sự rất khó xử. Cô ấy tất nhiên không muốn Tần Khải bị đuổi ra khỏi nhà như vậy, chỉ là có một vài chuyện, không phải cô ấy muốn là được.