Chương 251 Chỉ là tạm thời không biết hai người này đang định làm gì, Tần Khải cố ý giả vờ ngu ngơ, không vạch trần lời nói dối của bọn họ. “Rượu cũng phạt rồi, cậu em Tần, nếu cậu vẫn chưa nguôi giận, tôi bảo Lý Tiếu Lai xin lỗi, bồi thường cho cậu được không?”, Ngô Quảng giẫm chân Lý Tiếu ở dưới bàn, ngoài mặt thì vô cùng hòa nhã với Tần Khải. Lý Tiếu Lai cười hùa theo, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ khó chịu không cam. “Xin lỗi, xin lỗi được đấy! Ha ha, ý này không tệ, con người mà, làm sai thì phải trả giá, anh Ngô, anh thấy đúng chứ?”, Tàn Khả giả vờ như không nhìn ra, cười híp mắt. Lời này nghe thì rất ôn hòa, nhưng rõ ràng có ẩn ý. Chèn ép Lý Tiếu Lai, khiến hắn ta khó chịu không vui, lại còn đánh đến người Ngô Quảng. “Mẹ nó…” “Tiếu Lai, cậu uống nhiều rồi!” Lý Tiếu Lai không kiềm được cơn giận, lập tức đứng dậy. Hắn ta vừa đứng dậy đã bị Ngô Quảng kéo ra sau. “Cậu nói gì vậy? Mọi người đều là anh em, ngồi ăn uống vui vẻ, cậu nói con mẹ ai, hả?” Ngô Quảng đập bàn, lạnh mặt hừ một tiếng. Lý Tiếu Lai bị ngắt lời, hai mắt trợn tròn, mặt tức giận đỏ bừng, hoàn toàn không dám phản bác. “Bây giờ, lập tức xin lỗi cậu em Tần đi”. Không đợi Lý Tiếu Lai phản bác, Ngô Quảng giẫm vào chân hắn ta dưới bàn xem như nhắc nhở và cảnh báo. Lý Tiếu Lai nhếch miệng, ánh mắt nhìn Tần Khải chằm chằm, th ở dốc. Tần Khải như không nhìn ra Lý Tiếu Lai tức giận, anh cười híp trông khá là vui sướng. Tần Khải mượn cơ hội làm Lý Tiếu Lai mất mặt, thuận tiện thăm dò Ngô Quảng, có thể nói là một mũi tên hai mục đích. Ngô Quảng chỉ nghĩ là Tần Khải lòng dạ hẹp hòi, ngoài mặt tức giận với Lý Tiếu Lai nhưng trong lòng thì lại cười khinh Tần Khải. Căn bản là kẻ ngu ngốc, loại hồ đồ thiếu kiên nhẫn, không đủ chín chắn! Dù bị Ngô Quảng bắt ép, Lý Tiếu Lai cũng không chịu cúi đầu. Ba người im lặng, ai cũng có suy nghĩ riêng. Tần Khải cố ý giả ngốc, Lý Tiếu Lai cũng không có ý nhượng bộ! Hai người đều cho mình là đúng, Ngô Quảng cố diễn trò đứng một bên xem, chỉ có thể lo lắng, sợ Lý Tiếu Lai không nhịn được, làm hỏng chuyện tốt. “Ai da, ai da, bụng, bụng tôi hơi đau, anh Ngô, chuyện xin lỗi cứ để đó trước, tôi đi vệ sinh đã, quay lại ngay!” Đang lúc Ngô Quảng khó xử, Tần Khải đột nhiên lấy tay che bụng, khó chịu la lớn. Ngô Quảng định thần nhìn, chỉ thấy sắc mặt Tần Khải trắng nhợt, đau đến lưng cũng không thẳng được. Ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, Ngô Quảng ngoài miệng rất khách khí: “Không sao, không sao, cậu em cứ đi trước đi!” Tần Khải gần như là bám lấy tường, vội vàng rời khỏi phòng bao.