Chương 263 Hai cái năm, một cái sáu. Gã là mười lăm điểm, Tần Khải lớn hơn gã vừa đúng một điểm! “Cái này… cái này không thể nào!” Ngưu Quân nhìn chằm chằm con xúc xắc trên bàn, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, không nhịn được liên tiếp lùi về sau mấy bước. “Hai mươi ly, không nói đùa, thầy Ngưu, mời!” Trên ghế sô pha, Tần Khải cười híp mắt, chậm rãi nhấc chân ngồi bắt chéo. Chu Tư Tư vẫn luôn căng thẳng thần kinh, cuối cùng cũng tạm thời thả lỏng được một chút. Cô ấy gương mặt rạng rỡ ngồi bên cạnh Tần Khải, nụ cười trên mặt đẹp không sao tả xiết. “Uống đi, thầy Ngưu! Đúng rồi, vừa rồi là ai nói, muốn nuốt cốc xúc xắc ngay tại đây? Trên bàn rượu không có thân thích họ hàng gì đâu, thầy Ngưu nói chuyện vẫn nên giữ miệng một chút”. Chu Tư Tư học theo ngữ khí của Ngưu Quân, giậu đổ bìm leo. Cho dù tửu lượng của Ngưu Quân không tồi, hai mươi ly rượu này cũng không phải là nước sôi, cũng đủ khiến gã uống say mèm. “Cô… Tôi, tôi chỉ là nói đùa, nói đùa mà thôi, đừng coi là thật!”, Ngưu Quân khổ sở cười xoà, ngượng ngùng đáp lời. Những người khác cũng đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kỳ lạ. Tần Khải có thể lớn hơn Ngưu Quân một điểm, đây là điều mà không ai ngờ tới. Mắt thấy ánh mắt Ngưu Quân nhìn sang, phó hiệu trưởng Quách giả bộ ho khan một tiếng, kịp thời đứng dậy! “Khụ khụ… Uống rượu mà, để vui vẻ thôi, mục đích của chúng ta, cũng không phải là nên chuốc say ai, như vậy thì không vui nữa, mọi người nói có đúng không?” “Đúng đúng đúng, lãnh đạo nói có lý!” “Uống vui là được rồi, kết quả không quan trọng”. Mấy thầy giáo ngồi cùng cũng nhao nhao giảng hoà. Phó hiệu trưởng Quách căn bản không để cho Tần Khải có cơ hội nói chuyện, lập tức quyết định. “Như thế này đi, chúng ta lập quy tắc, một lần nhiều nhất chỉ có thể uống năm ly. Đương nhiên, ván này thầy Ngưu thua cũng không thể bỏ qua như vậy, mọi người dĩ hoà vi quý, phân chia ra uống, người trẻ tuổi, cậu không có ý kiến gì chứ?” “Các người… các người sao có thể như vậy!” Chu Tư Tư thấy tình hình không đúng, sắc mặt thay đổi, tức giận đứng dậy. Tần Khải lại mỉm cười, một tay kéo cô ấy ngồi xuống. Tần Khải trao cho Chu Tư Tư một cái nhìn trấn an, quay đầu thản nhiên cười nói: “Được, lãnh đạo đã mở miệng rồi, chúng ta đương nhiên phải làm theo ý lãnh đạo”. “Cậu bạn trẻ, hiểu chuyện, có tiền đồ! Ha ha… Dựa vào câu nói này của cậu, chúng ta cạn ly!” Phó hiệu trưởng Quách được Tần Khải nịnh nọt, lập tức cười đến đỏ mặt. Ông ta đứng dậy bưng ly rượu, những người khác đang ngồi cũng lần lượt đứng lên. Tần Khải cũng bưng ly rượu, mọi người trên mặt cười ha hả, vui vẻ kính rượu, nâng ly cụng ly. Chỉ riêng Chu Tư Tư ở một bên rầu rĩ không vui. Gương mặt uất ức nhăn nhó giống như trái khổ qua, Chu Tư Tư chỉ hận không thể trực tiếp cho Tần Khải hai cái bạt tai.