Chương 276 Tuy rằng trong lòng hai người đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy tình hình trong phòng, bọn họ vẫn không khỏi ngây người ngay tại chỗ. Ngưu Quân – người tuyên bố phải xử lý Tần Khải là thảm nhất, lúc này, gã ngã trên mặt đất không ngừng kêu gào thảm thiết, mặt đầy máu, vô cùng chật vật. Tình trạng của những người khác mặc dù tốt hơn Ngưu Quân một chút, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu. Bảy người thì ba người bị Tần Khải đánh ngã, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có. Ba người khác kẻ đứng chết trân, tên bị dọa vỡ mật, còn lại thì lui về góc tường, mặt mũi trắng bệch. Mặc dù sự thật bày ra trước mắt, nhưng Ngô Quảng vẫn không thể tưởng tượng nổi, Tần Khải làm thế nào dùng sức lực của một người đánh lại bảy người đàn ông vạm vỡ. “Cậu Ngô, cứu mạng, cứu mạng đi cậu Ngô!” Ngưu Quân nhìn thấy Ngô Quảng đứng ở cửa, đau đến gào khóc kêu cứu, tiếng kêu rất thê thảm. Ngưu Quân ở bên này kêu lên, Ngô Quảng mới khó khăn phục hồi lại tinh thần. Hắn ta và Lý Tiếu Lai nhìn nhau, sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi. Tao cứu con mẹ mày! Ngô Quảng không kìm nén được cơn giận, thiếu chút nữa thì chửi ầm lên. Sớm biết những người này vô dụng như thế, hắn ta thà rằng lúc trước tặng Tần Khải một ân tình. Bây giờ thì hay rồi, Ngô Quảng đắc tội cả hai bên. Nhất là khi hắn ta còn đang lập kế hoạch đối phó Tần Khải, không thể không bàn tính kỹ hơn. Thầm nghĩ một lúc, Ngô Quảng cưỡng ép đè nén cơn tức của mình xuống. Hiện tại không thể làm gì Tần Khải, hắn ta và Lý Tiếu Lai, hai người chỉ có thể xả toàn bộ cơn tức lên đầu Ngưu Quân. “Đồ vô dụng! Đều là đồ vô dụng! Ông đây bảo các người giải quyết việc riêng, là bảo các người nói chuyện tử tế. Đám vô dụng các người, tại sao còn động thủ với cậu em Tần?”, Ngô Quảng mắng một trận, trong lòng lại càng khó chịu. Nếu không phải mặt Ngưu Quân đầy máu, hắn ta đã xông lên, cho Ngưu Quân hai cái bạt tai. Lý Tiếu Lai cũng ở một bên giả bộ mắng: “Chỉ đám mọt sách các người cũng dám ra tay đánh nhau với cậu em Tần? Đồ ngu!” Một cục đàm phun ra, Ngưu Quân sợ tới mức không dám trốn, bị nhổ ngay mặt. Không đợi đám người Ngưu Quân hiểu rõ chuyện gì, Ngô Quảng đã quay đầu nhìn về phía Tần Khải, còn tỏ vẻ thân thiết với Tần Khải. “Cậu em Tần, thật sự xin lỗi, đại ca cho rằng giữa các người là ân oán cá nhân, nếu biết đám mọt sách này dám động thủ thì tôi đã đánh chết cả lũ rồi! Cũng may cậu em Tần không sao”, Ngô Quảng giả tình giả nghĩa tiến đến bên cạnh Tần Khải nói. Lý Tiếu Lai cũng ở một bên lúng túng cười xoà. Nhưng, ánh mắt ngẫu nhiên đảo nhìn qua Chu Tư Tư, Lý Tiếu Lai lập tức tỉnh táo tinh thần. Vừa rồi cách cánh cửa, hắn ta không nhìn rõ. Lúc này Chu Tư Tư gần ngay trước mắt, ánh mắt của Ngô Quảng trong nháy mắt trở nên mất hồn mất vía. So với Triệu Băng Linh mà hắn ta tha thiết ước mơ, dung mạo của Chu Tư Tư không kém hơn chút nào, dáng người cũng càng thêm quyến rũ.