Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

chương 52: 52: giảm giá 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Thẩm Chấp trở về đã là buổi sáng, hắn uống thuốc rồi lại lăn ra ngủ.

Hắn liên tục phải nhấn mạnh với mẹ bản thân không có vấn đề gì.

Ý thức thanh tỉnh hơn bất cứ ai, bình thường hơn bất cứ kẻ nào.

Hắn chỉ là cần ngủ một giấc ngủ thật chất lượng.

Thuốc mà bác sĩ cho là loại thuốc điều trị chứng mất ngủ tốt nhất, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy hắn đã trở nên tốt hơn.

Lâu dần, Thẩm Chấp không ngừng tự nói với bản thân, trong lòng hắn Trà Trà cũng không quan trọng đến thế.

Cô không yêu liền không yêu.

Hắn cũng không muốn hai người từ thanh mai trúc mã lại trở nên ghét bỏ nhau như chó với mèo.

Hắn tự nhủ phải

nhủ bản thân mình phải sống thật tốt cùng cô.

Hắn tự thuyết phục bản thân mình tốt hơn để không thành một con cẩu khó ưa.

Thẩm Chấp đã ngủ hết một buổi chiều, đầu óc choáng váng, gáy lại nặng trĩu.

Ở trong phòng lâu khiến hắn rất ngột ngạt, hắn thậm chí còn chưa thay giày, đã ra ngoài cho thông thoáng.

Đôi dép lê Thẩm Chấp đang đi là của Trà Trà đưa cho, hắn đứng dưới gốc cây hòe, nhất thời kinh ngạc khi thấy Trà Trà.

Ánh nắng loang lổ đổ xuống khuôn mặt tái nhợt của chàng trai, trên mặt lộ rõ vẽ suy nhược, môi hơi ửng đỏ, hắn dùng giọng nói khàn khàn đánh vỡ sự im lặng này, "Trà Trà."

Trà Trà cũng đã rất lâu không gặp Thẩm Chấp.

Hình như là từ khi hắn tạm nghỉ học ở trường.

Từ đó cũng không gặp lại, thậm chí cũng không nghe nói gì về hắn.

Thanh âm bên tai cô có chút chua xót.

Những suy nghĩ vẩn vơ vừa rồi trong đầu cô cũng đã tan biến.

Trà Trà dừng lại, không tiến lên phía trước, cũng không lùi về phía sau, giữ một khoảng cách với hắn.

Gần đây Thẩm Chấp có vẻ đã gầy một chút, từ trong bóng tối lộ ra một góc đường cong sắc bén, vẻ mặt ủ rũ, môi mỏng hơi mở, giọng điệu đều đều, "Em mới từ trường trở về à?"

Trà Trà cảm thấy Thẩm Chấp đứng trước mặt cô mới là Thẩm Chấp mà cô biết.

Trông hắn có vẻ thờ ơ, bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng lại hiện ra vài phần kinh tâm động phách.

() Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.

Đẹp đến mất hồn vía =))

Cô cảm thấy Thẩm Chấp đã nghĩ thông suốt rồi.

Nghĩ kĩ thì hắn đối với cô cũng không hẳn là tình yêu, chỉ là ở chung lâu quá mà sinh ra thói quen thôi.

Trà Trà gật đầu lại lắc đầu: "Không phải."

Thẩm Chấp im lặng một lúc, hắn nhớ, lúc trưa mẹ hắn có gọi tới, nói Trà Trà hôm nay đưa bạn trai về nhà.

Xem thời gian, hẳn là cô vừa mới tiễn cậu ta trở về.

Thẩm Chấp mím môi, giọng điệu nhẹ nhàng, "Trà Trà, anh đã suy nghĩ kĩ rồi."

Trà Trà siết ngón tay, im lặng nghe hắn nói.

Có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện đối với bọn họ mà nói là điều rất khó.

Trước đó họ một người bức bách, một người lui về sau.

Lời nói không dễ nghe, vẻ mặt lại dữ tợn.

Thẩm Chấp điềm nhiên như không: "Là do tôi chấp niệm quá sâu, tôi không nên dùng thói quen của mình để bắt ép em."

Trà Trà nghẹn một hơi, đồng thời, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Quả nhiên, cô đoán không sai.

Hắn đối với cô, quả thật không yêu thích nhiều đến vậy.

Những thay đổi thất thường hay đây đưa mấy ngày nay, chẳng qua chỉ là vì thói quen.

Tuy Trà Trà đã biết rõ sự thật này từ rất lâu, nhưng khi chính tai nghe thấy cô vẫn có cảm giác như bị kim châm.

Móng tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay, ngay cả khi tự véo chính mình cũng không cảm nhận được gì: "Ừm."

Thẩm Chấp giả vờ thoải mái mỉm cười, "Từ nay về sau em vẫn là hàng xóm của tôi.

Xin lỗi, trước đây tôi vì ích kỷ, mà đã lừa dối em."

Đôi mắt Trà Trà ấm áp mà đượm buồn, cô bị tình cảm nóng bỏng nhất thời của tuổi mới lớn lừa dối khiến cô không thể nói ra ba chữ "không sao đâu", cô nghiến răng nói không nên lời.

Gió mùa thu mát mẻ.

Thẩm Chấp từ từ bước ra khỏi cái bóng đen lốm đốm, từng bước một đi đến trước mặt cô.

Người thiếu niên có vóc dáng mảnh khảnh, cao hơn nhiều so với cô, hắn cụp đôi mắt lạnh lùng xuống, nhìn cô một cách dịu dàng, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, giọng nói tựa như dòng suối trong veo chậm rãi đáp xuống đỉnh đầu cô, "Sau này đừng có trốn tôi nữa, không thể trở thành một đôi, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau mà."

Thẩm Chấp dường như đang làm hòa với cô.

Dùng những lời tốt đẹp làm như thể việc trước chỉ là một sai lầm không đáng có.

Đây là sự kết thúc của một vấn đề.

Trà Trà mệt mỏi rồi.

Cô không cảm nhận được gì, cứ như một con búp bê không chút cảm xúc nào: " Ừm."

Thẩm Chấp có vẻ nhẹ nhõm, bàn tay đặt trên đầu cô không có ý muốn dời đi, nhẹ nhàng xoa ngón tay vào má cô, hắn nói: "Vậy đi."

Cứ như vậy đi.

Hắn đã xin lỗi, cũng đã cho qua.

Thẩm Chấp nói xong những lời này, như trút được gánh nặng, hắn nghĩ rằng hắn đã hoàn toàn buông bỏ được, hắn nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.

Hắn sẽ không bao giờ bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng nữa, không bị dày vò bởi những kí ức kinh hoàng từ thời thơ ấu.

Hắn thích cô, cũng chắc chắn sẽ không thích cô nữa.

Hoàng hôn tỏa dọc theo đám mây lớn, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, dường như đã bị phân tâm một hồi lâu rồi mới từ từ thu lại tầm mắt.

Mùi thơm của hoa hòe thoảng qua cánh mũi, Thẩm Chấp nhớ Trà Trà thích hoa hòe.

Không chỉ hoa hòe, còn cả hoa quế.

Thẩm Chấp nâng cánh tay lên một chút để chạm vào cành cây phía trên đầu, hắn hái xuống một bông hoa hòe màu trắng và đặt nó vào lòng bàn tay cô.

Giống như khi còn nhỏ, má cô ửng hồng vui sướng, đem những bông hoa đặt vào tay hắn.

Thẩm Chấp nói: "Này coi như là gửi cả mùa thu cho em."

Trà Trà cầm nhánh hoa trên tay, vẫn không nói gì.

Thẩm quá bận tâm, hắn xoay người: "Tôi về nhà trước."

Trà Trà đối mặt với bóng lưng hắn, "Thẩm Chấp."

Cô không gọi A Chấp.

Chàng trai dừng bước chân, nín thở lắng nghe.

Trà Trà nói: "Tôi không giỏi ghét người khác, hiện tại cũng sắp tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi.

Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình."

Cô vẫn mềm lòng.

Dành cả thanh xuân để thích một người, cũng chứng kiến tuổi niên thiếu bất hạnh của hắn, cho nên cô không thể nói ra bất kỳ lời ác ý nào.

Từ giờ trở đi, mỗi người đều hạnh phúc, cũng là một kết thúc tốt.

Thẩm Chấp bất giấc nắm chặt bàn tay, qua thật lâu sau, hắn quay lại nói với cô: "Tôi cũng vậy."

Thẩm Chấp trở về nhà với gương mặt vô cảm như mọi khi, Nhan Tuệ hỏi hắn: "Con đi đâu vậy?"

Thẩm Chấp kéo khóe môi tạo ra một nụ cười, "Ra ngoài dạo một vòng thôi."

Mặc dù hôm nay Thẩm Chấp đã nói đi nói lại với bà là hắn vẫn ổn, bác sĩ cũng nói khoảng thời gian này mọi thứ đều chuyển biến theo hướng tốt đẹp, nhưng Nhan Tuệ vẫn không yên tâm

Trạng thái tinh thần của Thẩm Chấp thực sự không ổn.

Luôn tỉnh giấc lúc nửa đêm, làm những điều kỳ lạ, đến khi tỉnh dậy lại không thừa nhận.

Nhan Tuệ nói: "A Chấp, hay là ngày mai mẹ cùng con đến bệnh viện?"

Thẩm Chấp đáp: "Con đã giải quyết xong rồi."

Vừa rồi hắn đã tự tháo nút thắt trong lòng, hắn đã chủ động phân loại Trà Trà thành bạn bè/em gái hàng xóm/thói quen/kiểu người sẽ không còn thích nữa.

Hắn đã làm hòa với Trà Trà.

Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ tốt lên, Thẩm Chấp vui vẻ nghĩ.

Nhan Tuệ không thuyết phục được hắn cũng không còn cách nào, chỉ nói, " Vậy con nhớ uống thuốc."

Thẩm Chấp đáp: "Vâng."

Thẩm Chấp nghĩ rằng hắn đã từ bỏ được mối tình kia, hắn không ngừng lặp đi lặp lại với chính mình là hắn không thích cô nhiều đến vậy.

Càng nhiều tình cảm thanh mai trúc mã, thì càng dễ nảy sinh tình cảm sâu đậm không muốn rời.

Nếu tình yêu mới bắt đầu đã "tim đập thình thịch", vậy anh ấy có thể từ bỏ cô thật dễ dàng và nhanh chóng.

Trà Trà ngã xuống cũng có thể vỗ vỗ bụi trên người mà đứng lên, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Vậy thì hắn cũng phải như thế.

Đêm đó Thẩm Chấp ngủ từ giờ tối tới giờ sáng không mơ một giấc nào.

Sáng hôm sau thức dậy với tâm trạng vui vẻ, thậm chí tâm tình còn tốt đến mức xuống lầu ăn sáng.

Hắn tâm tình vui vẻ chào hỏi cha mẹ ở bàn ăn: "Mẹ, buổi sáng tốt lành."

Nhan Tuệ thiếu chút nữa không nhìn nhận được mà khóc trước mặt hắn, bà cố nặn ra một nụ cười, "Ừ, ngồi xuống ăn sáng đi."

Thẩm Chấp kéo ghế dựa ngồi xuống, uống một ly sữa bò nóng.

Đôi mắt Nhan Tuệ hơi sưng, nhìn dáng vẻ A Chấp, xem ra hắn đã quên chuyện gì xảy ra đêm qua.

Nhan Tuệ nuốt không trôi, dứt khoát buông dũa, bà hỏi: "Tối qua, con ngủ ngon không?"

Thẩm Chấp mỉm cười, "Ngủ rất ngon ạ."

Nhan Tuệ chịu đựng nghẹn ngào, "Không nằm mơ?"

Thẩm Chấp cười nhẹ, "Không có."

Nhan Tuệ thực sự ăn không thể vào nữa, "Tốt."

Đêm qua Thẩm Chấp lại mở cửa phòng vào lúc nửa đêm, chạy ra sân, ngẩng đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc ấy Nhan Tuệ không dám nói lớn tiếng với hắn, nhìn hắn bộ dạng mơ mơ hồ hồ không tỉnh táo của hắn mà lòng như dao cắt."A Chấp, con đang tìm cái gì à?"

Thẩm Chấp nhìn chằm chằm vào cây hải đường, hắn lẩm bẩm tự nói: "Hoa, con muốn hoa."

Nhan Tuệ bẻ một bông hồng ở vườn sau, nhẹ đặt nó vào tay hắn, nhưng lại bị hắn ném xuống đất một cách thô bạo, hai tròng mắt đỏ lên, có chút nóng nảy, nói: "Không phải, không phải cái này."

Nhan Tuệ vẫn không biết hắn muốn cái gì, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại.

Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời từ miệng hắn.

Hắn muốn một cây hoa hòe.

Nhan Tuệ đi đến con đường rợp bóng cây bên ngoài sân để hái cho hắn một cây hoa hòe, hắn ôm nó trong tay như một đứa bé, sau đó trở lại phòng ngủ của mình.

Hắn ôm cây hoa hòe ngủ cả đêm.

Khi tỉnh dậy, lại quên sạch sẽ những ký ức này.

Ăn sáng xong, Nhan Tuệ đau lòng mà nhắc nhở hắn: "A Chấp, nhớ uống thuốc."

Thẩm Chấp cũng không chống đối việc này, đem nước ấm cùng thuốc nuốt xuống từng viên.

Nhan Tuệ không biết nguyên nhân phát bệnh của hắn là gì, lén đi hỏi bác sĩ tâm lý, cũng không có được đáp án chính xác.

Có lẽ vì tình mà khốn khổ.

Nhưng Nhan Tuệ không tin Thẩm Chấp có thể vì Trà Trà mà trở thành bộ dạng như thế này.

Nhan Tuệ một bên nhìn hắn, một bên nói: "A Chấp, con cũng sắp học năm rồi, nên tìm một cô bạn gái để nói chuyện yêu đương, miễn là con thích, dù gia cảnh thế nào, mẹ đều chấp nhận."

Thẩm Chấp nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của mẹ mình, cũng cảm thấy rất có lý: "Được ạ."

Đã lâu rồi hắn không yêu một người, trái tim cũng chưa đập lệch một nhịp.

Hắn thích gì? Ngay khi vấn đề này xuất hiện, Thẩm Chấp trước mắt hiện lên gương mặt của Trà Trà.

Không, hắn không thích như vậy.

Thẩm Chấp nghĩ, những gì hắn thích phải là một cô gái như Khương Diệu Nhan, vui vẻ tự nhiên và tươi sáng.

Mỗi tối trước khi đi ngủ Trà Trà đều sẽ gạch bỏ một ngày trên lịch, ghi nhớ kỹ ngày biểu diễn của Thiệu Chi Lẫm.

Cuối cùng ngày biểu diễn mà cô mong chờ từ lâu cũng bắt đầu.

Tối thứ bảy tuần này, từ bảy giờ đến mười rưỡi.

Trước đó một tuần Trà Trà đã lo lắng về bộ quần áo mà cô nên mặc vào hôm đó.

Mặc váy có vẻ khá bất tiện?

Nhưng quần với áo thì lại quá bình thường cũng không đẹp.

Đến Du Vãn cũng không thể chịu nổi cái chứng khó chọn của cô, "Cậu không mặc gì, Vu Cố chắc chắn còn thích hơn."

"..." Trà Trà bĩu môi, "Tớ cũng đâu không phải lấy lòng cậu ta."

Con gái khi đi hẹn hò, tất nhiên phải sửa soạn thật xinh xinh đẹp đẹp.

Cuối cùng, Trà Trà vẫn chọn chiếc váy hơi để lộ phần eo, tóc buộc cao để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ.

Cô còn mượn Du Vãn giày cao gót để đi.

Mặc như thế này, dù có bị lạc trong đám đông cũng có thể tìm được trong nháy mắt.

Du Vãn sửng sốt nói: "Cậu đi giày cao gót đến buổi biểu diễn không sợ ngã chết sao?"

"Giày thể thao với váy không hợp nhau."

"Cậu không giống, cậu là người đẹp."

"Được rồi, cậu nói gì cũng đúng."

Nhưng mà cô gái nhỏ, ai mà không yêu cái đẹp? Cô chỉ là muốn trở nên thật xinh đẹp.

Cô chỉ muốn xuất hiện thật đẹp trước mặt Vu Cố.

Du Vãn liếc chiếc váy cô đang mặc, trầm mặc vài giây, tấm tắc cảm thán: "Nhưng cậu mặc thế này, có eo, có ngực, có mông, nhìn qua không giống nữ sinh đơn thuần nữa rồi."

Mặt Trà Trà không khỏi đỏ lên, tay cảm thấy hơi nóng, "Phải không?"

"Đúng vậy, người đẹp."

Trà Trà rất hưởng thụ lời khen của cô ấy, cô nhìn mình trước gương một lần nữa trước khi rời đi, "Không nói chuyện với cậu nữa, tớ xuống lầu đây."

Vu Cố đã đợi ở tầng dưới của ký túc xá, hôm nay cậu ăn mặc khá đơn giản, áo sơ mi trắng sạch sẽ, tay đút túi quần, ung dung điềm đạm.

Cậu hôm nay cũng không đeo mắt kính, so với dáng vẻ thư sinh thường thấy, thì càng giống một người trưởng thành thành thục.

Trà Trà bước từng bước nhỏ về phía cậu ấy, "Tớ xong rồi, chúng ta đi thôi."

Vu Cố nhìn chiếc váy của cô, "Trà Trà."

"Hả?"

"Hôm nay cậu thật xinh đẹp."

"Cậu hôm nay trông cũng rất đẹp trai." E thẹn một lúc, cô lại trở về dáng vẻ khô khan.

Vu Cố hôm nay còn cố ý mượn xe của đàn anh, Trà Trà nhìn mà choáng váng, "Cậu học lái xe từ khi nào?"

Vu Cố nhìn cửa sổ phía trước, "Kỳ nghỉ hè năm ngoái."

Tay cậu lười biếng đặt trên vô lăng, một bên lái xe một bên cùng cô nói chuyện.

Hơn nửa giờ sau, cũng đã đến sân vận động.

Nhóm nhạc nam của Thiệu Chi Lẫm rất nổi tiếng, sân vận động chật ních người.

Trước cổng sân toàn là những cô gái dựng sạp bán hàng ở hai bên đường.

Vu Cố nhìn vào dây buộc tóc trên đầu các cô gái, rất tri kỷ hỏi cô có muốn mua một cái hay không?

Nội tâm Trà Trà lôi kéo.

Vu Cố thanh toán xong, đeo một chiếc băng đô có tên của Thiệu Chi Lẫm lên đầu cô, "Rất đẹp."

Cậu rất tự nhiên mà cầm lấy tay cô, dắt đến cửa vào của vé vip để xếp hàng.

Không lâu sau, cả hai tiến vào hội trường một cách thuận lợi.

Từ cổng vào đến chỗ họ ngồi cách một khoảng dài, lúc Trà Trà ngồi vào chỗ chân đã cực kỳ đau.

Cô không thể đi giày cao gót.

Huống hồ phải còn đi một quãng đường dài như vậy, không chịu được cũng là chuyện bình thường.

Thiệu Chi Lẫm đặt vé cho cô ở một vị trí rất hoàn hảo, ngay chính giữa khán đài, ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy sân khấu, cũng có thể thấy rõ mặt của từng người.

Giữa sân là một mảng tối đen.

Chờ nhân vật chính từ thang máy được nâng lên.

Một loạt ánh sáng chiếu lên gương mặt của họ, tiếng thét kinh thiên động địa đã nổ ra trong sân vận động chứa hàng chục nghìn người.

Mặc dù Trà Trà không hét lên, nhưng trong lòng cũng rất kích động.

Toàn bộ quá trình cô chỉ nhìn chằm chằm vào Thiệu Chi Lẫm người đang đứng phía bên phải.

Cô bị màn trình diễn của hắn thu hút đến mức muốn hét lên đẹp trai quá lần, lúc kích động nhất cô còn nắm tay Vu Cố rất chặt.

Khi màn buổi diễn kết thúc,Trà Trà cũng không ngờ giọng mình đã khàn đến vậy.

Vu Cố buồn cười đưa nước cho cô, "Giọng của cậu có khá hơn chút nào chưa?"

Cổ họng Trà Trà như đang bốc khói, cô chỉ tay vào cổ mình ra hiệu, có lẽ bây giờ cô không thể nói được.

Vu Cố bất lực mỉm cười, "Cậu vui là được."

Khi rời đi, Trà Trà có chút bất động.

Cô rất muốn cởi giày cao gót, cơn đau dưới chân khiến cô càng hối hận trước khi đi đã không nghe lời Du Vãn.

Hiện tại đúng là tự chuốc lấy khổ.

Trà Trà nhẹ nhàng kéo tay áo của mình, mắt nai ngấn nước nhìn cậu ấy, "Chân tớ đau."

Bản thân cô không hề biết trông mình lúc này quyến rũ đến mức nào.

Cố ý làm nũng là trí mạng nhất.

Vu Cố nói: "Cởi giày ra đi tớ cõng cậu."

Trà Trà cũng không có khách khí, trong lòng mừng thầm.

Cô cởi giày, nhảy lên lưng cậu, vòng tay qua cổ, có một câu nói đến bên miệng, nhưng sống chết cũng không thể nói ra được.

- -Cậu có thích tớ không?

- -Nếu tớ theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?

Thôi quên đi vậy.

Cô nhìn vào góc mặt của cậu ấy, hai tay đặt trên vai, siết chặt bàn tay nhỏ của mình.

Vu Cố trong tay còn cầm giày cao gót của cô.

Trà Trà không có gì để nói, cũng không biết nói gì, cô hỏi: "Giày của tớ mùi không?"

Vu Cố cảm thấy buồn cười, cũng bị chọc cho cười, "Không có."

Trà Trà bắt đầu trò chuyện với cậu về những lý tưởng trong cuộc sống và tương lai, "Vu Cố, sau khi tốt nghiệp cậu muốn làm gì?"

Vu Cố dùng hai cánh tay nâng đỡ đôi chân của cô, thanh âm nhẹ nhàng hơn một cơn gió mùa hạ, "Tớ tiếp tục học lên cao học."

Hạn ngạch nghiên cứu của cậu ấy đã được xác định từ lâu.

Trà Trà ở trên lưng cậu nói khẽ, "Thật tốt."

Cậu ấy sẽ ở lại trường để làm một giáo viên.

Nói không chừng tương lai còn trở thành một giáo sư nổi tiếng.

Đến lúc đó sẽ kiếm được rất nhiều tiền, không cần phải mượn xe của người khác, chính mình có thể tự mua một chiếc.

Dọc đường đi, tỷ lệ quay đầu nhìn bọn họ là rất cao.

Thật không dễ gì mới đến được lối ra, nhưng vẫn phải băng qua một con đường khác mới đến nơi họ đậu xe.

Trà Trà nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên thái dương cậu, cô hơi ngượng, "Để tớ tự đi được rồi."

"Đừng động." Vu Cố nói: "Cậu đừng nhúc nhích."

Ngữ khí Vu Cố một khi nghiêm túc có thể rất dọa người.

Đi đến ngã tư họ bị một người phụ nữ trung niên chặn lại, "Sinh viên đại học, phải không?"

Vu Cố không lên tiếng.

Người phụ nữ trung niên cũng không để ý lại nói tiếp: "Lúc này ký túc xá hẳn đã đóng cửa từ lâu, căn bản là không thể vào." Bà ấy nói là sự thật.

Vu Cố: "Cho nên?"

Người phụ nữ trung niên đặt vào tay mỗi người một tấm thẻ nhỏ, bắt đầu một lời kêu gọi kinh doanh nhiệt tình: "Cô cậu có thể mở phòng nha."

"Đến khách sạn của tôi, giảm giá % cho cô cậu, thời gian trả phòng được hoãn lại đến hai giờ chiều, ban đêm cô cậu muốn chơi thế nào thì chơi, không sợ hôm sau không thể dậy nổi."

Trà Trà: "..."

Người phụ nữ còn nói thêm: "Người trẻ tuổi, có rất nhiều kiểu để chơi, khách sạn chúng tôi muốn loại nào có loại đó, đi không?"

Trà Trà trốn phía sau lưng hắn, miễn cưỡng che đi khuôn mặt đỏ bừng, cô không cần suy nghĩ liền muốn từ chối.

Chỉ nghe thấy Vu Cố hỏi rất nghiêm túc: "Giảm giá?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio