Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chi phí của kỳ thi này đều do Nhược Thủy thư viện chi trả. Nhưng mà chỉ ai học tốt mới được hưởng đãi ngộ này.
Bình thường học trò nghèo sẽ cố gắng học hành hơn, vì họ rất quý trọng cơ hội này.
Nhược Vi cũng nghĩ không phải gia cảnh quyết định tất cả. Nếu có học trò vì hoàn cảnh của mình mà buông bỏ bản thân thì nàng sẽ không nhìn đến.
Lần này có tổng cộng người đi thi. Trong đó có người gia cảnh bình thường. Mấy người này có thể có chút tự ti trước khi tới thư viện nhưng sau này tuyệt đối không có, chỉ có tự tin vào chính mình.
học trò khác thì có hoàn cảnh khá hơn. Nhưng cũng không phải là người dựa vào hoàn cảnh của mình mà ức hiếp người khác.
Lần này đi thi cho dù kết quả như thế nào, thư viện cũng vẫn đối xử với họ như bình thường.
Không vì trúng cử mà đối xử tốt hơn cũng không vì rớt mà đối xử tệ đi. Học trò của Nhược Thủy thư viện vĩnh viễn ngang hàng với nhau.
Nếu người này có thể đậu hết thì thư viện sẽ có thêm Tiểu Tú Tài rồi.
Nhược Thủy thư viện phái người đi thu xếp mọi thứ, học trò chỉ cần lo ôn thi là được. Có thể nói học trò của Nhược Thủy thư viện quả thật rất may mắn.
(Học trò chỉ cần lo ôn thi còn mọi chuyện đã có Nhược Thủy thư viện lo ^_^)
Thi viện ba năm mới tổ chức một lần, thật may mắn là năm nay lại có một kì thi.
Sau khi xem qua thông tin của học trò đi thi, Nhược Vi cũng không chú ý nhiều. Ngày nào nàng cũng chời đùa với Đậu Đậu và Cầu Cầu. Lão thái thái và mẹ chồng thì vừa có thời gian là lại chạy tới đây chơi.
Tình cảnh này làm cho Nhược Vi vô cùng hạnh phúc. Sau khi ở cữ xong, cuộc sống của Nhược Vi lại trở về như cũ. Lão thái gia và lão thái thái cũng đã rất nhớ mấy món ăn của Nhược Vi rồi.
Nhược Vi mình cũng rất nhớ nhà bếp, vừa có thời gian là nàng lại xuống bếp làm một bữa cơm ngon. Ngày nào lão thái thái và lão thái gia cũng đều khen Nhược Vi hiếu thuận.
Bất tri bất giác, thời gian thi cử đã qua. Nhược Vi thân là người sáng lập ra Nhược Thủy thư viện, nếu nói không có chút ngóng trông là không thể.
Kết quả đã được định trước, cho dù có lo lắng cũng vô dụng.
học trò đi thi đã quay về, Nhược Vi kêu Thụy Ca đi thăm bọn họ. Thụy Ca nói tâm trạng của họ cũng không tệ.
Mặc dù Thụy Ca còn nhỏ, nhưng đã là đậu Cử nhân. Không thể không nói Thụy Ca rất có thiên phú ở phương diện này, đệ ấy lại chịu khó, rất cố gắng học tập cho nên trúng cử cũng là chuyện đương nhiên.
Nhược Vi muốn Thụy Ca tiếp xúc nhiều hơn với học trò. Dù sao sau này đệ ấy cũng là người kế thừa thư viện.
Thụy Ca cái gì cũng tốt, chỉ có quá già dặn. Cho nên nàng không thể gây quá nhiều áp lực cho đệ đệ.
Cho đến khi Đậu Đậu và Cầu Cầu được sanh ra thì tính tình của Thụy Ca mới hiền hòa đi đôi chút.
Vốn Nhược Vi còn lo lắng Thụy Ca và Đào Đào có thể vì nàng sinh con mà xa lánh nàng hay không. Nhưng sự thật lại không như vậy, Nhược Vi cảm thấy rất vui mừng.
Trước kia Nhược Vi chỉ có Thụy Ca và Đào Đào nên nàng sẽ rất thương hai đệ đệ này. Bây giờ lại sinh thêm hai người con, mọi người nghĩ Nhược Vi sẽ không thương hai đệ đệ nữa.
Mặc dù Nhược Vi biết mình nhất định sẽ không làm vậy nhưng nàng lại sợ hai đệ đệ lại nghĩ lung tung rồi xa lánh nàng. Nhưng hai đệ đệ lại đối xử với nàng như bình thường, điều này làm nàng rất vui.
Tìm kiếm với từ khoá:
Share(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.., :
HoàngPhủVũNguyệt