Nhà Phương Thư Du.
Mấy người họ hàng của Phương Thư Du nháo nhào chạy tới.
Vậy là nhà họ Phương có thể trả nợ trong thời gian sớm nhất rồi.
Thì ra để mở rộng quy mô kinh doanh, nhà họ Phương đã vay mượn một số tiền và dự định dùng tiền của cả nhà để trả hết nợ trong cuối năm nay.
Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện kia, cộng thêm số tiền bồi thường cho Phùng Nam vẫn chưa đâu vào đâu nên họ hàng thân thích đều lo Phương Thư Du lừa mất tiền của mình.
“Thư Du à, có thể trả lại một trăm nghìn tệ cho chúng ta được không? Con chúng ta cần đặt cọc để mua nhà mà tiền để đặt cọc chúng ta cũng không có…”
“Thư Du, tiền của nhà chúng ta chỉ có ba mươi nghìn tệ thôi, không khó đúng không? Có thể trả lại một ít trước không, nhà chúng ta thực sự cần dùng tiền gấp.”
Phương Thư Du nói: “Cháu đã tìm được việc làm, hơn nữa cũng đã tìm ra người đốt nhà kính, hai ngày nữa tiền bồi thường sẽ đến đúng hạn, mọi người chờ cháu thêm hai ngày được không ạ?”
“Cháu đừng lừa chúng ta.
Tôi nghĩ cháu đã chia tay với người đàn ông có tiền kia rồi, nhà cháu lại còn trong tình trạng như vậy, sợ là có thêm hai ngày cũng không khác gì bây giờ.”
“Không phải nhà cháu có tiền tiết kiệm sao?” Mọi người hỏi một cách dồn dập.
Phương Thư Du đáp: “Phần lớn đều đầu tư vào kinh doanh cả rồi, đang chờ hồi vốn, mà dù bây giờ có tiền tiết kiệm cũng không thể trả đủ cho nhiều người như vậy.”
“Thế ít nhiều cũng phải trả một ít trước.” Mọi người định ép Phương Thư Du phải lấy toàn bộ số tiền trong nhà ra.
Cha mẹ Phương Thư Du cũng đang oán trách cô ta vì đã làm cho mối quan hệ với Phùng Nam trở nên tồi tệ hơn.
Nếu quan hệ của Phương Thư Du và Phùng Nam vẫn còn tốt thì những người họ hàng này sẽ không đến đòi tiền, cũng không phải lo lắng nhà họ Phương nợ tiền không trả.
“Thư Du, con ở cùng một chỗ với Phùng Nam đi, tình hình nhà chúng ta như vậy, chỉ có anh ta mới cứu được, hơn nữa không phải con nói còn một trăm vạn tiền bội ước sao?”
“Ngoài việc dựa vào Phùng Nam, chúng ta còn bán toàn bộ nhà cửa nhưng cũng không đáng giá một trăm vạn.”
Nhà Phương Thư Du ở nông thôn, mặc dù xây rất đẹp, nhưng nhà ở nông thôn căn bản không đáng tiền.
Nói đến đây, mấy người họ hàng thân thích kia lại tiếp tục khuyên Phương Thư Du ở bên Phùng Nam.
Phương Thư Du định nói Phùng Nam chính là người đốt nhà kính, nhưng nghĩ ngợi một chút, đánh giá mấy người họ hàng này, thậm chí cả cha mẹ cô ta chắc cũng sẽ không tin điều đó, nên cô ta đang mong Triệu Đại Vĩ có thể đến nhanh một chút.
Mà trong khi mọi người đang gây khó dễ cho Phương Thư Du, từ bên ngoài truyền vào tiếng xe ô tô dừng lại.
Mọi người lại nhìn chằm chằm về phía cửa.
“Chẳng lẽ lại có thêm một người đến đòi nợ? Thư Du à, rốt cuộc nhà cháu nợ bao nhiêu tiền vậy?”
Mọi người lại càng lo lắng hơn.
Nhưng khi Triệu Đại Vĩ tiến vào đã trực tiếp trả lời vấn đề này của bọn họ: “Tôi là ông chủ của Phương Thư Du.
Các người muốn đòi lại tiền, tôi có thể giúp các người.
Nhưng các người phải nghĩ thật kỹ, tôi đoán nếu thật sự lấy lại tiền thì quan hệ của các người với nhà họ Phương cũng đến lúc kết thúc.” Triệu Đại Vĩ khẽ hừ: “Tương lai nếu nhà họ Phương trở nên giàu có thì mọi người đừng có nhớ nhung.”
Triệu Đại Vĩ có thể hiểu tâm lý mấy người này, ôm tâm trạng muốn nhà họ Phương trả lại tiền, nhưng rõ ràng Phương Thư Du đã nói chờ hai ngày nữa có thể trả lại mà bọn họ vẫn không thấu tình đạt lý, như vậy là hơi quá đáng rồi.
“Anh là ông chủ của Phương Thư Du?” Mấy người họ hàng nhà họ Phương cẩn thận thăm dò Triệu Đại Vĩ, phát hiện anh ăn mặt rất bình thường, chính là một người nông dân.
Nhưng đánh giá chiếc xe của Triệu Đại Vĩ, bọn họ không thể không kinh ngạc.
“ĐM, Nam G! Biển số xe này ngầu quá đi.”
“Chiếc Mercedes-Benz này có vẻ không rẻ đúng không? Chắc là chiếc Mercedes-Benz S-Class.”
Triệu Đại Vĩ biết rõ mấy người này đều thích nịnh bợ liền nói thẳng: “Đây là Mercedes-Benz Maybach S, giá lăn bánh thanh toán đầy đủ xấp xỉ bốn trăm vạn.”
“Bốn trăm vạn?”
Chỉ là một chiếc xe mà thôi!
Không phải bọn họ chưa từng nghe thấy xa sang có giá vượt quá một nghìn vạn, nhưng mà chưa từng nhìn thấy tận mắt a, căn bản ở trong nhà này, chiếc xe đắt nhất mà mọi người từng thấy chính là chiếc Maybach của Triệu Đại Vĩ.
“Thư Du à, cháu có một ông chủ tuyệt vời như vậy thì phải nói sớm chứ.
Thật ra số tiền kia của nhà chúng ta cũng không cần gấp, về sau cứ trả từ từ.”
“Thư Du à, tiền của chúng ta cũng không cần gấp.
Bây giờ nhà cháu đang gặp khó khăn nên cứ giữ lại tiền, bảo đảm cuộc sống của mình trước rồi tính tiếp.”
Mấy người họ hàng này bỗng trở nên thấu tình đạt lý trong nháy mắt, khác hoàn toàn so với trước đó.
Phương Thư Du không biết phải đáp lại lời họ như nào nữa.
Nhưng người mà trong lòng nàng oán trách nhiều nhất vẫn là cha mẹ bởi vì họ không tin lời cô ta.
Cũng may cha mẹ Phương Thư Du đã kịp thời tỉnh ngộ và nói: “Thư Du, hoá ra những gì con nói trước đó đều là thật.
Chao ôi, còn trẻ như vậy mà đã lái xe sang bốn trăm vạn, quả là tài giỏi!”
“Thư Du, về sau con theo ông chủ làm việc chăm chỉ, tranh thủ kiếm thật nhiều tiền.”
Nghe thấy vậy, Phương Thư Du chỉ có thể bất lực đáp: “Con biết rồi.”
Cô ta quay lại nói với mọi người: “Chú, dì, bác, thím, những gì cháu nói lúc nãy đều là thật, dưới sự giúp đỡ của Triệu tổng đã tìm ra người đốt nhà kính, hai ngày nữa sẽ nhận được tiền bồi thường, lúc đó sẽ trả lại toàn bộ số tiền mà gia đình cháu nợ mọi người.”
Nghe thấy lời này của Phương Thư Du, mặt già của mọi người đều đỏ lên.
“Trời ơi, đúng là không nên gấp gáp như vậy.
Đều tại ông ý, cứ xui tôi đến.”
“Tôi đã bảo rồi, không được vội vàng, mấy người cứ không nghe cơ.”
Bây giờ ai ai cũng đều hối hận hoặc giả làm người tốt, nhưng rõ ràng chẳng ăn thua gì.
Phương Thư Du không nói mấy lời thừa thãi với họ nữa, tiến đến trước mặt Triệu Đại Vĩ nói: “Đi thôi Triệu tổng.”
Triệu Đại Vĩ gật đầu, xoay người bước lên xe.
Chờ Triệu Đại Vĩ và Phương Thư Du rời đi, đám họ hàng thân thích lại bắt đầu nhao nhao chạy đến lấy lòng cha mẹ Phương Thư Du.
Bọn họ nghĩ chỉ cần qua được ải cha mẹ Phương Thư Du, chẳng lẽ còn sợ không qua được ải Phương Thư Du sao?
Thế là trong nhà họ Phương xuất hiện một khung cảnh hoàn toàn khác so với trước đó.
“Chúc mừng nha ông anh, con gái ông tìm được một ông chủ thật tốt, lại còn trẻ, rất xứng đôi với con gái của ông.”
“Anh hai, nếu tương lai vị Triệu tổng kia trở thành con rể nhà anh thì nhớ phải che chở cho anh em chúng tôi nha.”
Mọi người tung hô cha mẹ Phương Thư Du lên tận trời.
......!
Trên xe, Phương Thư Du không kìm được mà bắt đầu châm biếm đám họ hàng thân thích kia trước mặt Triệu Đại Vĩ, thậm chí cô ta còn đoán được chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra trong nhà.
Triệu Đại Vĩ nói: “Con người chính là như vậy, nghèo thì có ở thành phố tấp nập cũng không ai hỏi, giàu thì ở trên núi cũng có họ hàng.
Để tâm trạng mình bình ổn thì cô sẽ không tức giận như vậy.”
Trước kia Triệu Đại Vĩ rất nghèo, rất nhiều người trong thôn bắt nạt anh, ruồng bỏ anh, nhưng bây giờ thì sao? Không một ai dám làm xằng làm bậy trước mặt Triệu Đại Vĩ anh, thậm chí còn phải duy trì sự kính nể với anh.
Cũng bởi vì biết rõ bản chất con người chính là như vậy nên khó mà so đo được, vì lẽ đó mà anh mới khuyên Phương Thư Du nghĩ thoáng một chút.
Phương Thư Du nhìn dáng vẻ có phần tâm đắc của Triệu Đại Vĩ liền hỏi: “Triệu tổng, ngày trước anh từng gặp phải chuyện như vậy rồi à?”
“Tất nhiên, chuyện tôi gặp phải mấy tháng trước còn thê thảm hơn cô nhiều, trưởng thôn dẫn đầu ăn hiếp nhà chúng tôi.
Sau này do tôi làm ăn phát đạt rồi nên bọn họ mới không đến bắt nạt nữa.”
Phương Thư Du ngạc nhiên: “Nói vậy nghĩa là Triệu tổng ăn nên làm ra chỉ trong vài tháng, thật lợi hại.”
Cuối cùng cũng đến thôn Đại Long.
Mặc dù trước đó Phương Thư Du chưa từng đặt chân đến thôn Đại Long nhưng cô ta biết rõ thôn Đại Long cũng là thôn làng nghèo đói nhất ở Phong Lâm, thuộc kiểu bùn nhão không trát được tường vôi.
Nhưng nhìn thôn Đại Long đã biến thành dáng vẻ như bây giờ, trong lòng cô ta không giấu được lời khen ngợi.
“Đi theo tôi.”
Triệu Đại Vĩ đưa Phương Thư Du đến chỗ nhà kính trồng nấm.
Dư Hà thấy Phương Thư Du đến liền cười nói: “Tiên nấm, cô có biết tôi không?”
Bị gọi là tiên nấm, khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thư Du nhất thời đỏ lên, sau khi nhìn thấy Dư Hà lại trở nên kinh ngạc: “Cô cũng làm việc dưới quyền của Triệu tổng à? Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ lợi hại đó của cô.”
Hoá ra hai người đều là chuyên gia trong lĩnh vực nông nghiệp nên đã từng gặp nhau trước đó, chỉ là không quá thân quen.
“Đúng vậy.
Hiện tại tôi phụ trách trồng dâu tây và nho cho Triệu tổng.
Nhà kính trồng nấm bên này đang rất được quan tâm, về sau công việc ở đây giao cho cô nha.”
“OK.
Về sau chúng ta có thể làm việc cùng nhau rồi.” Phương Thư Du cảm thấy thoải mái hơn khi có thể làm việc cùng với Dư Hà..