Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

chương 294: 294: đường đi hẹp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thế Khôn bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bay một vòng trên không trung, rồi mới rơi xuống đất.

Mặt của anh ta đau rát, trực tiếp bị đánh sưng!

Lúc anh ta rơi xuống đất, còn có hơi khó tin, Triệu Đại Vĩ còn dám tát anh ta, hơn nữa tốc độ còn nhanh như thế, lực còn mạnh như thế!

Ngay khi Lâm Thế Khôn đau đớn và mơ màng, cấp dưới của anh ta cũng không khỏi khiếp sợ và hoảng loạn.

Dám tát thẳng vào mặt anh Khôn như thế?

Hơn nữa, Lâm Thế Khôn còn bị Triệu Đại Vĩ tát bay?

Mọi người cũng thấy bối rối.

Ngay sau đó.

Mấy cấp dưới của Lâm Thế Khôn vội vàng đi tới đỡ Lâm Thế Khôn, hỏi thăm tình hình của Vương Thế Khôn, còn một nhóm người khác lại vây lấy Triệu Đại Vĩ, chuẩn bị hung hăng dạy dỗ Triệu Đại Vĩ một chút, thậm chí còn giết chết Triệu Đại Vĩ!

Triệu Đại Vĩ lạnh lùng nói: “Nếu dám động tay động chân thì thử một chút?”

Vừa dứt lời, anh thả long khí ra, đồng thời còn mang theo một luồng sát khí!

Luồng sát khí này khiến người ta sợ hãi, còn có long khí thần phục khiến người ta không nhịn được.

Vào lúc này một luồng khí thế khổng lồ khiến mấy tên cấp dưới của Lâm Thế Khôn bị ép đến run lẩy bẩy, không dám đến gần.

Nói xong những lời này, lúc này Triệu Đại Vĩ mới nói với Tô Chấn Nghiệp: “Ông Tô, bị một vài chuyện nhỏ trì hoãn, không kịp thời chào hỏi, hy vọng ông không trách tội.

“Không dám, sao tôi dám trách tội Triệu tổng chứ!”

Tô Chấn Nghiệp nào có thể không biết, cú tát vừa rồi Triệu Đại Vĩ dành cho Lâm Thế Khôn kia chính là để cho ông ta thất!

Sau đó, Tô Chấn Nghiệp cũng quay sang nói với cấp dưới của Lâm Thế Khôn, nói: “Xấu hổ mất mặt, lại còn dám đắc tội với Triệu tổng, còn không mau cút đi!”

Cấp dưới của Lâm Thế Khôn lại mộng mị lần nữa!

Hoá ra, một nhân vật lớn như Tô Chấn Nghiệp lại còn giữ sự tôn trọng với Triệu Đại Vĩ, thậm chí còn cảm thấy kính sợ!

Trong đầu bọn họ nghĩ, rốt cuộc Triệu Đại Vĩ là ai lại có năng lực lớn như thế!

“Vâng vâng!:

Thấy không thể chọc nổi Triệu Đại Vĩ, thế là cấp dưới của Lâm Thế Khôn rốt eist hoảng hốt bỏ chạy.

Nhưng vẫn có người trung thành, còn chuẩn bị đưa Lâm Thế Khôn đi, nhưng lại bị Triệu Đại Vĩ mắng: “Tôi cho phép các người đưa anh ta đi sao?”

Rào rào!

Mấy tên đàn em chuẩn bị đưa Lâm Thế Khôn đi, nhất thời sợ tới mức run lẩy bẩy, bị doạ sắc mặt ảm đạm.

Sau khi chắc chắn Triệu Đại Vĩ muốn giữa Lâm Thế Khôn ở lại, bọn họ vội vàng co giò bỏ chạy.

Triệu Đại Vĩ đi tới trước mặt Lâm Thế Khôn: “Ban đầu tôi không hề muốn ra tay, nhưng anh lại được voi đòi tiên!”

“Một cái tát này xem như dạy dỗ anh.

“Nhớ, lần sau gặp được tôi, phải đi đường vòng, có hiểu không?”

“Còn nữa, anh không xứng đi lối đi VIP này, mang người của anh đi xếp hàng cho tôi!”

Triệu Đại Vĩ nói: “Hơn nữa, các người nhất định phải xem đại nhạc hội, không được phép vắng mặt, nếu không, ngày mai Khâu Dã này cũng không có một nhân vật như Lâm Thế Khôn!”

Triệu Đại Vĩ lạnh lùng nói.

Dù sao thì, khiến buổi nhạc hội của Đàm Tuyết Lăng bị thiếu đi mấy chỗ ngồi, điều này vẫn vô cùng khó coi, huống chi nói không chừng đám người này còn ngồi ở những hàng đầu.

Nếu để trống những vị trí này, vậy thì đúng là không nể mặt Đàm Tuyết Lăng.

Ngoài ra, anh nói mấy lời này cũng là để Trương Thu Hương nghe thấy.

Anh muốn cho Trương Thu Hương nhìn thấy thực lực của mình một chút, như thế mới có thể làm kiên định thêm lòng tin hợp tác của Trương Thu Hương đối với anh.

Đồng thời cũng xem như trấn áp Tô Chấn Nghiệp một chút.

Lâm Thế Khôn nằm dưới đất, nghe thấy mấy lời của Triệu Đại Vĩ, rồi lại nhìn bên cạnh mình, đã không còn một bóng người, anh ta bị doạ sợ mất hết can đảm.

Anh ta hối hận!

Anh ta hối hận không biết vì sao mình lại đắc tội với một tên sát tinh như Triệu Đại Vĩ!

Đồng thời anh ta vẫn không quá rõ, một người ngoài như Triệu Đại Vĩ vì sao lại mạnh mẽ như thế ở thành phố Khâu Dã này.

Chẳng lẽ Triệu Đại Vĩ và Tô Chấn Nghiệp là một nhóm?

Ngay khi Lâm Thế Khôn vẫn còn đang mờ mịt, Hứa Thục Quân cũng tới.

“Triệu tổng, chuyện này…” Thấy Lâm Thế Khôn đang nằm dưới đất, cô ta cũng hiểu được đại khái, chắc chắn là do Lâm Thế Khôn không có mắt.

Triệu Đại Vĩ thấy Hứa Thục Quân, vì đi xem nhạc hội cùng mình, cô ta đã đặc biệt mặc một chiếc váy trắng, trang điểm nhàn nhạt, xinh đẹp ưu nhã.

Triệu Đại Vĩ nói: “Anh ta nói tôi không xứng đi ở lối đi VIP, còn muốn tìm người đánh tôi, sau đó… tôi đánh anh ta.

Hứa Thục Quân lập tức sửng sốt!

Sau đó, cô ta nhìn Lâm Thế Khôn nằm dưới đất, trong mắt tràn đầy vẻ đồng tình.

Hứa Thục Quân nói: “Lâm tổng, đường đi của anh hẹp rồi.

“Triệu tổng chính là sát thần trong lời đồn gần đây ở Khâu Dã, trước đây ở Phong Lâm, đã có người ở Khâu Dã không có mắt, đắc tội với Triệu tổng, kết quả bị Triệu tổng tay không làm cho tàn phế.

“Cho nên, đắc tội với Triệu tổng, đay không phải là một hành động sáng suốt!”

Lâm Thế Khôn nhanh chóng hiểu ra!

Rốt cuộc anh ta cũng biết vì sao Tô Chấn Nghiệp lại khiêm tốn với Triệu Đại Vĩ như thế.

Tại sao Trương Thu Hương và Hứa Thục Quân đều quen biết Triệu Đại Vĩ, hơn nữa còn kính sợ Triệu Đại Vĩ.

Hoá ra, Triệu Đại Vĩ chính là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thải Vi, cũng là sát thần đã khiến cho rất nhiều côn đồ của thành phố Khâu Dã bàn tán xôn xao!

Lâm Thế Khôn kéo ống quần của Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, tôi sai rồi!”

“Tôi có mắt mà không biết thái sơn, tôi đáng chết!”

“Tôi sẽ lập tức đưa người đến bên kia xếp hàng!”

Lâm Thế Không cũng không dám bất mãn gì nữa.

Dù sao anh ta cũng từng nghe qua, Triệu Đai Vĩ ra tay vô cùng độc ác, hơn nữa còn có chút tàn nhẫn.

Anh ta bị tát một cái, bị đánh sưng mặt cũng tốt.

Lâm Thế Khôn vội vàng gọi mấy tên đàn em kia lại, bảo bọn họ đến lối đi thông thường xếp hàng.

Lúc xếp hàng còn có một tên đàn em hỏi Lâm Thế Khôn: “Anh Khôn, chúng ta không thể cứ như thế chịu đựng cục tức này, sau khi trở về chúng ta có nên triệu tập tất cả mọi người trả thù lại không?”

Lâm Thế Khôn lập tức tát đàn em một cái: “Nào có dễ dàng như thế! Không thấy Tô Chấn Nghiệp còn lễ phép mấy phần với Triệu Đại Vĩ sao? Nếu chúng ta trả thù Triệu Đại Vĩ không phải đang tự tìm đường chết sao?”

“Thế nhưng anh ta chỉ có một mình, chúng ta có nhiều người như thế, không tới mức sợ anh ta…” Đàn em nói.

Lâm Thế Khôn lắc đầu: “Nếu còn tiếp tục, với khí thế doạ người của Triệu Đại Vĩ, hơn nữa anh ta còn vô cùng tự tin, lỡ như anh ta còn có một con át chủ bài chưa đưa ra, nếu chúng ta xông tới, vậy chỉ có trở thành còn chốt thí mạng!”

“Vâng! Vẫn là anh Khôn nghĩ chu đáo!”

Lâm Thế Không xếp hàng đàng hoàng, cũng tạm thời không dám nghĩ tới chuyện trả thù Triệu Đại Vĩ.

Dù sao ở Khâu Dã, người muốn dạy dỗ Triệu Đại Vĩ nhiều như thế, chờ tới khi mọi người cùng nhắm vào Triệu Đại Vĩ, anh ta bỏ đá xuống giếng cũng chẳng muộn.

Còn về phần bây giờ, anh ta cũng không cần phải làm người đi đầu.

Nhìn Lâm Thế Khôn rời đi, Triệu Đại Vĩ liền hỏi nhân viên làm việc ở lối đi VIP: “Xin lỗi cần phải có điều kiện gì mới có thể đi từ lối VIP này.

Nhân viên làm việc: “…”

Nếu như hỏi chuyện này trước khi Lâm Thế Khôn bị đánh, bọn họ còn dám nói chút gì đó, nhưng khi nhìn thấy một nhân vật lớn như Lâm Thế Khôn cũng bị Triệu Đại Vĩ dạy dỗ ngoan ngoãn, thế nên bọn họ lập tức nói: “Triệu tổng, không có điều kiện gì cả, chỉ cần nhân vật lớn là được!”

“Thế tôi có thể đi lối này không?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

“Anh là nhân vật lớn, đương nhiên có thể rồi!” Nhân viên làm việc sợ nếu trả lời chậm, sẽ bị Triệu Đại Vĩ treo ngược lên dạy dỗ một trận.

Dù sao Triệu Đại Vĩ cũng có danh xưng là sát thần!

“Vậy được, cảm ơn.

” Triệu Đại Vĩ đưa ra hai tấm vé vào cổng.

Nhân viên làm việc nói: “Không cần, Triệu tổng, mời anh vào!”

Triệu Đại Vĩ cười một tiếng, ngay sau đó cùng Hứa Thục Quân tiến vào đại nhạc hội.

Nhìn Lâm Thế Khôn rời đi, Triệu Đại Vĩ liền hỏi nhân viên làm việc ở lối đi VIP: “Xin lỗi cần phải có điều kiện gì mới có thể đi từ lối VIP này.

Nhân viên làm việc: “…”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio