Thành phố Đại Phong, nhà họ Tiêu.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên với gia đình, Tiêu Diệu Vân một mình đứng trước cửa sổ.
Hai ngày nay không có tin tức gì của Lăng Thành, trong lòng Tiêu Diệu Vân có chút không yên tâm.
Cô ta cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Rõ ràng biết là Lăng Thành đã có Giai Kỳ, nhưng khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, cô ta luôn bất giác nhớ đến anh.
Nhớ lúc anh đã tự mình giúp cô ta giám định bảo vật ở lầu Cổ Vân.
Nhớ lúc anh đã cứu cô ta khỏi miệng một con cá mập trong chuyến đi chơi ở ngoại thành.
Càng nhớ lúc anh không sợ chết, liều mạng đánh nhau với bọn cướp.
Những cảnh tượng này cứ như một bộ phim cũ đã in sâu trong tiềm thức của Tiêu Diệu Vân.
Đúng lúc này ở hướng phố Vạn Tuế, xuất hiện một chùm pháo hoa sáng chói trên không trung, chùm pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc khiến cả bầu trời đêm như sáng bừng lên.
Tiêu Diệu Vân cũng bị thu hút bởi chùm pháo hoa đó.
Nhưng ngay lập tức, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chợt hiện lên hai cái tên, cơ thể Tiêu Diệu Vân đột nhiên run lên.
Là tên của Lăng Thành và Giai Kỳ.
Bọn họ đang ở phố Vạn Tuế sao?
Chuẩn bị một màn pháo hoa kì công như vậy.
Xem ra anh rất yêu Giai Kỳ…
Không biết tại sao nhưng Tiêu Diệu Vân cảm thấy thật chua xót và khó chịu vô cùng.
Phố Vạn Tuế.
Lúc này Lăng Thành và Giai Kỳ vẫn đang ôm chặt lấy nhau.
Ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đây đều tập trung vào đôi nam nữ này, có ao ước, có ghen tị, cũng có cả chúc phúc.
“Hôn đi!”
Không biết ai đó đã lớn giọng nói to.
Ngay tức khắc, vô số âm thanh ồn ào cũng theo đó mà vang lên.
“Đúng vậy, hôn một cái đi.”
“Hôn đi, hôn đi!”
Nghe những tiếng hô xung quanh, Giai Kỳ thấy thật ngượng ngùng, gương mặt cô đỏ ửng lên như áng mây chiều, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Nhiều người nhìn như vậy, xấu hổ quá đi mất!
Lăng Thành mỉm cười nhìn Giai Kỳ, sau đó anh cúi người, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô.
“Ưm!”
Trong nháy mắt, cơ thể Giai Kỳ run lên, hai chân mềm nhũn đứng không vững, cả người như tê liệt trong vòng tay ôm của Lăng Thành.
“Được đó! Đẹp lắm!”
Đám người xung quanh không ngừng reo hò vỗ tay, không ít người còn lấy điện thoại di động ra quay video.
Bỗng nhiên cách đó không xa xảy ra một trận náo động ầm ĩ!
“Chạy đi!”
Cũng không biết trong đám đông có ai đó hét lên, sau đó mọi người liền hoảng hốt bỏ chạy tán loạn!
Cách đó không xa, có khoảng hơn ba mươi người đàn ông, tất cả đều mặc đồ đen, trên tay cầm dao, mã tấu,… đang hùng hổ tiến tới đây.
Đi đầu là một người đàn ông trung tuổi, chính là bố của Đoạn Vũ, Đoạn Thiên Cường! Hiện tại ông ta cũng là người đứng đầu trong nhà họ Đoạn!
Lần trước Đoạn Vũ bị Lăng Thành đánh trọng thương, anh ta phải cấp cứu trong bệnh viện ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng được cứu sống.
Sau khi biết được con trai mình suýt bị đánh chết, Đoạn Thiên Cường vô cùng tức giận.
Nếu mối thù này không trả được, ông ta quyết không làm người nữa! Hôm nay tìm được Lăng Thành ở đây, ông ta nhất định phải anh, nhất định phải không tha!
“Mẹ kiếp, mau chém chết nó!” Đoạn Thiên Cường hét lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng.
Nghe thấy lệnh, hơn ba mươi tên thuộc hạ cầm vũ khí lao vào Lăng Thành!
Lăng Thành nắm chặt tay, anh đã nhìn ra những tên này đều là người nhà họ Đoạn.
Đoạn Thiên Cường và Đoạn Vũ rất giống nhau, nhìn một cái có thể biết ngay là hai bố con.
Lúc này, phố Vạn Tuế chật kín khách du lịch, căn bản là không thể trốn thoát, chỉ còn cách liều mình ứng chiến!
Lăng Thành cầm cây đàn ghi-ta, không chần chừ lao lên!
Giai Kỳ vô cùng lo lắng, muốn chạy tới giúp anh, nhưng Uyển Đình đã kịp thời đuổi theo ngăn cô lại.
“Những người này thoạt nhìn đã biết không phải là người tốt gì.
Cậu lại đó cũng không giúp được gì.
Tôi nghĩ tốt nhất là nên báo Cảnh sát.” Ngăn Giai Kỳ lại xong, Uyển Đình lo lắng khuyên cô, sau đó rút điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
Tuy nhiên, gọi hai lần cũng không có ai trả lời cả.
Hôm nay là Tết Trung thu, người dân khắp nơi đổ ra đường mua sắm, tham quan nên hầu hết các chiến sĩ Cảnh sát đều đã ra quân để giữ gìn trật tự trị an khu vực.
Điện thoại không gọi được, Uyển Đình liền hiểu ngay vấn đề, cô ấy lo lắng kéo tay Hân Hân: “Đi, chúng ta mau đến ngã tư tìm Cảnh sát, nhanh lên!”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lăng Thành đã cùng với đám người kia giao chiến rồi.
“Rầm! Rầm!”
Sau khi luyện xong “Thuần dương chân kinh”, nội lực của Lăng Thành đã tăng lên rất nhiều so với trước, trong nháy mắt, mấy tên áo đen lao lên đã bị anh đánh ngã xuống đất.
Nhưng những tên này đều là những tinh anh của nhà họ Đoạn do chính Đoạn Thiên Cường chọn lọc, thực lực cũng rất mạnh.
Sau khi mấy người bị đánh ngã xuống đất, bọn họ đều điều chỉnh nội lực một chút rồi lập tức lại đứng dậy lao lên.
“Phịch!”
Lăng Thành tránh được một nhát dao và tung chân đá vào bụng của một tên áo đen.
Mẹ nó, hơn ba mươi tên này đều là những người đã tu luyện lâu năm! Tên có nội lực cao nhất đã là Vũ Tướng bậc năm, đến tên yếu nhất cũng là Vũ Tướng bậc ba!
Dưới trận chiến khốc liệt, Lăng Thành dần dần không chiếm được ưu thế nữa.
Đã mất khá nhiều thời gian, điều này đã tiêu tốn không ít nội lực của anh.
“ nó, nó!”
Đoạn Thiên Cường liều mạng gào lên một tiếng, ông ta lao tới, bất thình lình chém một dao vào lưng Lăng Thành!
“Đâm rồi!”
Một nhát dao này chém xuống, máu trên lưng anh trào ra thấm đẫm cả quần áo!
"Lăng Thành!"
Nhìn thấy cảnh này, Giai Kỳ lo sợ đến phát điên, trên khuôn mặt thanh tú đã ngập tràn nước mắt.
Nghe thấy tiếng hét của Giai Kỳ, Lăng Thành có chút mất tập trung.
Lúc này, Đoạn Thiên Cường lại lợi dụng sơ hở chém anh thêm một lần nữa! Lần này vết chém ở ngang ngực của Lăng Thành!
“Cẩn thận!”
Chứng kiến Lăng Thành bị chém, Giai Kỳ không thể chịu nổi nữa, cô không kịp suy nghĩ gì mà lập tức lao vào ôm lấy Lăng Thành!
“Phập!”
Con dao lần thứ ba chém xuống, nhưng lần này nó đã vào lưng của Giai Kỳ.
Máu trên lưng cô trong nháy mắt phun ra dữ dội!
“Giai Kỳ!” Lăng Thành hét lên như điên, ôm chặt lấy cô!
Sắc mặt Giai Kỳ tái nhợt, cơ thể không còn sức lực ngã thẳng xuống đất.
Máu vẫn không ngừng chảy ra, Giai Kỳ cảm thấy thật đau.
Nhưng cô không hối hận.
Từ trước đến giờ, Lăng Thành đã âm thầm làm rất nhiều điều cho cô.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể giúp anh một lần rồi.
“Giai Kỳ, em đừng làm anh sợ, đừng làm anh sợ!” Lăng Thành điên cuồng gào lên, kể từ giây phút con dao kia chém xuống người cô, anh đã sụp đổ rồi!
Sao lại có người ngốc nghếch như vậy cơ chứ!
Một chút nội lực cũng không có, tại sao lại không màng sống chết đỡ nhát dao này cho anh hả?
“Đừng làm anh sợ, xin em, đừng làm anh sợ…” Lăng Thành cố gắng lay người Giai Kỳ, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.
Giờ phút này, sắc mặt Giai Kỳ đã vô cùng nhợt nhạt, vừa rồi vết chém rất nặng, Giai Kỳ chỉ cảm thấy cơ thể đang dần nhẹ đi.
Nhưng khi cô nghe thấy tiếng của Lăng Thành, cô vẫn cố mỉm cười trấn an anh: “Chồng à, em không sao đâu, anh đừng khóc...!Bộ dạng anh khóc trông… Thật khó coi…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa Giai Kỳ, đợi anh, anh sẽ đưa em đến bệnh viện nhanh thôi.” Nước mắt Lăng Thành trào ra không cách nào ngăn nổi.
Đoạn Thiên Cường cười khẩy: “Đến bệnh viện sao? Ha ha, oắt con, mày không thể đến bệnh viện được đâu.
Hãy xuống Hoàng Tuyền cùng vợ mày đi!”
Ông ta vừa dứt lười, hơn ba mười tên thuộc hạ lại điên cuồng xông lên.
Lăng Thành nhẹ nhàng đặt Giai Kỳ xuống, chậm rãi xoay người lại, hai mắt anh đỏ rực vô cùng đáng sợ!
“Hôm nay, tất cả chúng mày đều chết hết đi!
“Gào!”
Vừa nói xong, bên người Lăng Thành tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi, ngay sau đó, chín con rồng dài xuất hiện xoay tròn xung quanh anh!
“Phải chết hết, chúng mày đều phải chết hết!” Giọng Lăng Thành đã khản đặc, lúc này không khí xung quanh anh đã hoàn toàn biến đổi!
“Cửu Long Thăng Thiên!”
“Ầm!”
Chín con rồng điên cuồng bay vào đám người đang cầm vũ khí!
“Aaaaaaaa!”
Tiếng gào thảm thiết của hơn ba mươi tên áo đen liên tục vang lên!
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, cả đám người đã ngã trên vũng máu!
Đoạn Thiên Cường là người duy nhất còn đứng được, ông ta ôm ngực, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng!
“Hự!”
Một ngụm máu trào ra từ miệng ông ta.
Vừa rồi ông ta đã dùng hết sức lực chặn lại Cửu Long Thăng Thiên.
Nhưng kết cục ông ta cũng đã bị thương nặng!
Cái này...
Sao có thể như thế được?
Một tên oắt con lại có thể đánh bại toàn bộ hơn ba mươi đệ tử ưu tú nhất của nhà họ Đoạn sao?
“Mày… Hôm nay… Coi như mày gặp may mắn!” Đoạn Thiên Cường quát to một tiếng rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Tên Lăng Thành có gì đó không bình thường, phải về nghĩ cách đối phó với nó, Đoạn Thiên Cường tự nhủ.
Lăng Thành hai tay đẫm máu, hơi thở hổn hển.
“Vợ ơi, cố gắng một chút, em nhất định phải cố gắng lên…”
Lăng Thành bế Giai Kỳ chạy trên phố Vạn Tuế, vẻ mặt đầy lo lắng và đau khổ.
“Em sắp không chịu được nữa rồi, chồng ơi… Em yêu anh… Em yêu anh…” Nước mắt Giai Kỳ rơi xuống, đôi mắt cô nhòe đi.
“Em đừng nói linh tinh nữa, không được nói nữa, anh không cho phép em chết… Không cho phép em chết!” Toàn thân Lăng Thành run lên, anh chạy như điên khỏi phố Vạn Tuế.
Máu của Giai Kỳ đã nhuộm đỏ cánh tay Lăng Thành, sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, đôi môi hồng hào lúc này không còn chút máu, hai mắt không chống cự nổi nữa mà nhắm nghiền lại.