Tiên Hỏa mang theo khí tức của Tam Muội Chân Hỏa lao vọt đến, nhiệt độ trước mặt Lạc Nam tăng cao…
Thải Quỳnh Dao khẩn trương siết chặt nắm tay nhỏ, Âu Dương Thương Lan cùng Mộng Chi Tiên vừa đánh rớt từng tên đối thủ xuống dưới Đế Thiên Thê cũng là như thế, các nàng muốn chi viện nhưng cũng thúc thủ vô sách.
Toàn trường đều đang nhìn chằm chằm, không biết Lạc Nam sẽ dùng thủ đoạn nào để chống lại, hoặc là nhận thua.
Có thể làm đến một bước này đã chứng minh sự khủng bố của Lạc Nam, không còn bất kỳ ai ở hiện trường có thể xem nhẹ một Đại Vương như hắn…
Bởi thế, dù Lạc Nam có nhận thua cũng không ai chê cười điều gì, dù sao thì Hồng Hài vận dụng Tiên Hỏa chính là mượn thủ đoạn ngoài thân mà thôi, cũng không phải đường đường chính chính đánh bại Lạc Nam.
Bất quá ở trong giao đấu sinh tử, vận dụng tất cả thủ đoạn là chuyện bình thường, cơ hội tiến vào Vạn Yêu Trì xứng đáng để Hồng Hài làm như vậy, đám cường giả cũng không tiện nói cái gì.
“Haha, Tiên Hỏa vừa ra, ngươi phải bại!” Hồng Hài cười gằn nói.
Hơn ai hết, hắn rõ ràng nguồn gốc của ngọn lửa này…
Phụ thân của hắn chính miệng nói rằng, dù là Đế Giả nếu như dính phải, mặc dù không chết cũng phải hấp hối, khó thể nào tự mình dập tắt.
Thiên Thủ Quan Âm khủng bố mạnh mẽ là thế, còn không phải bóc hơi trong nháy mắt sao?
Hơn nữa vì không thể thu phục nên một khi đánh ra là dồn địch nhân vào chỗ chết, không thể thu hồi lại.
Hồng Hài sắc mặt hưng phấn, đây cũng là lần đầu tiên hắn mang ra vận dụng đấy…
Chỉ là rất nhanh, một cảnh tượng hoang đường diễn ra khiến Hồng Hài phải dụi dụi cả hai mắt, nụ cười đắc thắng trên mặt cứng ngắc lại, nhìn qua hết sức khôi hài…
Nhưng không riêng gì hắn, mà là toàn trường lúc này ngoại trừ Lạc Nam, ai cũng có biểu hiện như vậy.
Bởi vì cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt bọn hắn quá mức quỷ dị, quá mức hoang đường làm bọn hắn phản ứng không kịp…
Ngọn lửa kia, đột ngột biến mất.
Không sai, Tiên Hỏa mang theo khí tức của Tam Muội Chân Hỏa khi vừa tiếp cận Lạc Nam lại đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi giữa không khí, chẳng nhìn ra một chút vết tích gì.
Mà Lạc Nam từ đầu đến cuối chưa hề hành động, chưa hề làm ra bất kỳ động tác nào…
Lúc này, hắn mới nâng tay hành động…
“Thiên Thủ Quan Âm!”
Lạc Nam khóe miệng cười nhạt, hai tay kết ấn, hư ảnh Đại Phật Quan Âm một lần nữa xuất hiện, nhắm về Hồng Hài hung hăng oanh tạc…
Hồng Hài chấn kinh đứng tại chỗ như trời trồng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng…
“Không thể!” Hàng Ma Đại Đế rất nhanh lấy lại tinh thần, một tay chụp đến, Đế Lực hóa thành đại thủ bắt lấy Hồng Hài, kéo hắn xuống Đế Thiên Thê.
“Chúng ta thua!” Hàng Ma Đại Đế sắc mặt khó coi, biết Hồng Hài đã hết thủ đoạn, nếu nhận phải công kích mạnh mẽ như vậy đánh xuống chắc chắn sẽ trọng thương.
Lạc Nam mỉm cười, Thiên Thủ Quan Âm sau lưng cũng tan biến…
“Chuyện gì xảy ra? Tiên Hỏa của ta? Tiên Hỏa của ta đâu?” Hồng Hài lúc này bừng tỉnh, nhất thời sắc mặt trở nên vặn vẹo, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lạc Nam gào thét:
“Là ngươi, là ngươi cướp Tiên Hỏa của ta!”
Toàn trường tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh quát lớn không cam lòng của Hồng Hài, khiến một đám cường giả trầm mặc, sắc mặt nhăn lại.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiên Hỏa vì sao đột ngột biến mất?” Phục Tiên Ma Đế cũng không nhịn được trầm giọng hỏi.
Tình cảnh vừa rồi quả thật quá mức quỷ dị, rõ ràng Tiên Hỏa tiếp cận Lạc Nam sắp thiêu đốt hắn, đột nhiên toàn bộ biến mất hết rồi.
Ngay cả Mộng Tung Hoành cũng trợn tròn mắt, trong đầu bắt đầu suy nghĩ các loại khả năng, nhưng không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn về Lạc Nam tràn ngập thán phục.
“Lạc Nam, ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích?” Xích Lôi Tông Chủ chất vấn hỏi.
Lạc Nam lơ đểnh, không thèm để ý đến hắn…Xích Lôi Tông của ngươi tính là thứ gì?
“Lạc Nam, trả lại Tiên Hỏa cho Đế Tử nhà ta!” Hàng Ma Đại Đế rốt cuộc nhịn không được nói.
Lạc Nam nghe vậy bật cười:
“Tiên Hỏa là của Hồng Hài chủ động lấy ra để đối phó ta, đột nhiên nó biến mất, các người lại cho rằng ta lấy? bằng chứng đâu? Thật buồn cười!”
Đám người trở nên trầm mặc, quả thật bọn hắn không có chút chứng cứ nào, hơn nữa từ đầu đến cuối, bọn hắn không phát hiện bất kỳ động tác nào của Lạc Nam, quá mức kỳ quặc.
“Có khi nào hắn dùng Không Gian lực lượng chuyển dời Tiên Hỏa không?” Lôi Chấn Tử mở miệng, hắn nhớ đến Lạc Nam từng thi triển Không Đạo Na Di và Bẻ Cong Không Gian, cho rằng tên này còn tinh thông cả không gian hệ.
“Không thể, chúng ta đều nhìn chằm chằm, không có lực lượng không gian ba động, nói rõ Tiên Hỏa biến mất không hề liên quan gì đến không gian!” Phục Tiên Ma Đế lắc đầu phủ nhận.
Đám cường giả còn lại âm thầm gật đầu xác nhận…
“Khốn kiếp, rốt cuộc Tiên Hỏa đi đâu?” Hồng Hài vò đầu hét ầm lên, xém chút bất tỉnh nhân sự.
Đây là ác chủ bài của hắn có thể đối kháng Tiên Đế, đột nhiên mất đi vô duyên như vậy, hắn làm sao có thể chịu nổi?
“Nhất định là ngươi có thủ đoạn nào để thu lấy Tiên Hỏa!” Hàng Ma Đại Đế nhìn Lạc Nam gằn giọng nói.
Đám người nghe vậy gật đầu, bọn hắn cũng không ngốc, biết Lạc Nam cách nào đó thu lấy Tiên Hỏa, bởi vì nó không thuộc khống chế của Hồng Hài, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
“Hừ!” Lạc Nam cười lạnh nói: “Thu Tiên Hỏa? nó ẩn chứa khí tức của Tam Muội Chân Hỏa, một Tiên Vương nho nhỏ như ta có bản lĩnh thu sao?”
“Ngược lại là Hồng Hài, ta hoài nghi ngươi vừa ăn cắp vừa la làng, cố ý phóng ra Tiên Hỏa sau đó bất chợt thu hồi rồi giáng tội cho ta!”
“Ngươi!” Hồng Hài nghe vậy trợn trắng mắt, rốt cuộc không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi vì tức giận.
Đám người cũng chỉ biết im lặng, nếu Tiên Vương khác nói ra lời này bọn hắn còn tin, về phần Lạc Nam thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, có trời mới biết hắn còn ẩn giấu thứ gì.
Hơn nữa bộ dáng của Hồng Hài không giống như làm bộ, thật sự đang sắp bị tức chết…
Nghĩ đến Tiên Hỏa mạnh mẽ như vậy lại bị thu mất một cách Quỷ Dị, đám cường giả càng cảm thấy Lạc Nam thâm bất khả trắc.
Một Đại Vương để một đám Tiên Đế, Ma Đế phải đánh giá như vậy, thế gian này chỉ sợ không có nhiều lắm.
“Ta hoài nghi ngươi có Pháp Bảo lợi hại nào đó nhốt được Tiên Hỏa, mau để chúng ta kiểm tra!” Hàng Ma Đại Đế trầm giọng nói.
Với kinh nghiệm của một Đại Đế, hắn lập tức nghĩ ra khả năng này, tỷ lệ xảy ra rất cao.
Nếu thật sự là vậy, thủ đoạn của Lạc Nam này cũng quá nhiều đi, tầng tầng lớp lớp, thật khiến người khác tê cả da đầu.
“Kiểm tra? Chẳng lẽ còn muốn xem Nhẫn Trữ Vật của ta?” Lạc Nam hài hước hỏi.
Một đám Tiên Đế, Ma Đế không trả lời, nhưng lại bắt đầu dùng thần thức quét lên người Lạc Nam, bất quá khiến bọn hắn sắc mặt khó coi chính là chẳng phát hiện thứ gì cả.
Chẳng lẽ Tiên Hỏa mất đi không liên quan đến Lạc Nam? Bọn hắn cũng cảm thấy đau đầu.
“Đủ rồi!”
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên, Đại Trưởng Lão hừ một tiếng đập bàn nói:
“Đã chấp nhận tỷ thí thì sống chết tự chịu, chiến lợi phẩm có rơi vào tay đối thủ cũng là chuyện thường tình, các ngươi còn không biết xấu hổ mà đòi lại? còn dò xét một tên tiểu bối?”
Nghe Đại Trưởng Lão nói vậy đám cường giả nhất thời xấu hổ, đạo lý này bọn hắn đương nhiên hiểu, chẳng qua nghĩ đến hậu bối của mình toàn diện bị đánh bại quá mức mất mặt, nên muốn chèn ép Lạc Nam một phen mà thôi.
Lúc này Đại Trưởng Lão đã lên tiếng, bọn hắn nào còn dám làm càn?
“Tiểu tử, dù ngươi thu Tiên Hỏa cũng tốt, không thu Tiên Hỏa cũng được…nếu có người dám vì chuyện tỷ thí hôm nay làm khó ngươi, cứ tìm đến Vạn Yêu Thánh Địa, lão thân làm chủ cho ngươi!” Đại Trưởng Lão nhìn Lạc Nam nghiêm túc nói.
“Lời của đại trưởng lão cũng là lời của chúng ta!” Một đám Trưởng Lão Vạn Yêu Thánh Địa ứng tiếng.
“Đa tạ Đại Trưởng Lão và các vị tiền bối hậu ái!” Lạc Nam vội vàng kính cẩn chắp tay.
Vạn Yêu Thánh Địa đứng ra tổ chức hội võ, nếu người chiến thắng bị thế lực đứng sau những kẻ thất bại ám hại, như vậy mặt mũi của Vạn Yêu Thánh Địa để ở đâu?
Nếu không ra mặt, sau này ai còn dám tin tưởng Vạn Yêu Thánh Địa?
Hàng Ma Đại Đế cũng thức thời không dám mở miệng, hắn biết nếu vì chuyện hôm nay mà ra tay với Lạc Nam, vậy chính là triệt để đắc tội Vạn Yêu Thánh Địa.
Mặc dù Săn Ma Điện không sợ Vạn Yêu Thánh Địa, nhưng trong điều kiện phải chiếm lẽ đúng về tình về lý kìa.
Một khi hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ danh dự sẽ tiếp tục hao tổn.
Hiện tại có Tuế Nguyệt Nữ Đế nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, tôn chỉ của Săn Ma Điện là hành động cẩn trọng.
Nghĩ đến đây, Hàng Ma Đại Đế khuyên can Hồng Hài: “Đế Tử đừng tên tức giận, phụ thân ngươi là thân phận nào? một cái Tiên Hỏa mà thôi, mất thì mất…với sự thương yêu của hắn đối với ngươi, xin thủ đoạn phòng thân khác cũng là chuyện nhỏ!”
“Được rồi!” Hồng Hài hít sâu một hơi nén giận, hắn nhìn chằm chằm Lạc Nam, nỗi nhục này ngày sau chắc chắn phải báo, đem Lạc Nam hung hăng giẫm ở dưới chân.
Lạc Nam không thèm để ý ánh mắt của Hồng Hài chút nào, những bại tướng dưới tay hắn vĩnh viễn chỉ nhìn theo bóng lưng của hắn mà thôi, không đủ uy hiếp.
Hắn cười cười nhìn sang Mộng Chi Tiên với Âu Dương Thương Lan, hai nữ cũng vừa bước đến mang theo từng làn hương thơm ngát.
“Làm tốt lắm!” Lạc Nam nhìn hai nàng khen nói.
Hai nữ nhoẻn miệng cười, Mộng Chi Tiên còn có chút hâm mộ Âu Dương Thương Lan, được kề vai chiến đấu với nam nhân này quả thật vô cùng an tâm, dù đối thủ có mạnh mẽ hắn cũng chống được để các nàng toàn diện phát huy.
“Nén nhan vẫn còn chưa tắt, ba ngươi có muốn tiếp tục phân ra thứ hạng?” Đại Trưởng Lão híp mắt hỏi.
Lạc Nam nhìn sang hai nữ, lại nhìn sang Đại Trưởng Lão chắp tay cười nói: “Tiểu tử nhận thua!”
Hắn mới không muốn phân ra thắng bại với nữ nhân của mình trước mặt người ngoài…
“Tiểu nữ cũng nhận thua!” Mộng Chi Tiên với Âu Dương Thương Lan mỉm cười phụ họa.
Đại Trưởng Lão cười khổ: “Xem ra Đế Thiên Thê của lão thân trở nên dư thừa!”
Bà ta vốn tưởng rằng đám nhóc này sẽ lấy việc leo cao làm mục đích, nào ngờ cuối cùng lại thành một phen chiến đấu phân ra thắng bại.
Đế Thiên Thê có tất cả bậc thang, bậc thang đầu chính là Trọng Lực đè ép, bậc thang kế tiếp chính là ảo cảnh mê hoặc, bậc thang cuối cùng là dành cho Đế Cấp cường giả khảo nghiệm.
Vốn Đại Trưởng Lão cho rằng tỷ thí này ít nhất cũng có người vượt qua bậc đầu, nào đâu kết thúc nhanh chóng như vậy.
Đây hết thảy là do đám Đế Tử kia ghen ghét với Lạc Nam, lại quá mức hiếu chiến…
“Tối nay Vạn Yêu Trì sẽ mở ra, ba người các ngươi chuẩn bị sẳn sàng!” Hùng Lão lúc này cũng lên tiếng.
Lạc Nam cùng hai nữ gật gật đầu, trong lòng bắt đầu chờ mong.
…
Tại một vùng không gian nơi hạ giới…
“Kỳ quái, lần trước bổn Vương đi ngang qua chính là ở đây, vì sao hiện tại không còn?”
Một tên nam tử mặc trường bào kim sắc, diện mạo âm trầm, sắc mặt nghi hoặc đánh giá vùng không gian mênh mông phía trước.
Nam tử này có một điểm đặc biệt trên người, chính là đôi tay của hắn to hơn tỷ lệ cơ thể rất nhiều, thậm chí kích thước đôi tay không thua gì đôi chân.
Nếu Phù Đổng có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người quen cũ, bởi vì nam tử này là Đại Thủ Tiên Vương, kẻ từng bị hắn tống vào ngục, tu vi còn bị thụt lùi nghiêm trọng.
Chỉ bất quá lúc này ra khỏi ngục chưa đến bao lâu, trên người Đại Thủ Tiên Vương đã phát tán khí thế của Tiên Vương, thậm chí còn là Đại Vương, có thể thấy vô cùng tiến bộ.
“Thiếu Chủ, chúng ta đột ngột đến nơi khỉ ho cò gáy này làm gì?” Bên cạnh Đại Thủ Tiên Vương, một lão già lưng còng ánh mắt lấp lóe tinh mang hỏi.
“Không có gì!” Đại Thủ Tiên Vương khoác tay, không muốn nhiều lời.
Vốn Đại Thủ Tiên Vương hắn cũng là thiếu chủ của một Đế Cấp Thế Lực, năm đó vừa đột phá Tiên Vương nên tâm cao khí ngạo, chủ động hạ giới tìm một kiện Pháp Bảo thất lạc nhiều năm của gia tộc.
Không ngờ khi vô tình ngang qua một hành tinh cấp thấp, hắn đột nhiên cảm nhận được một cổ khí thế vô thượng khiến nhịp tim của mình đập lên thình thịch, loại khí thế này vượt qua cả Đế Cấp Công Pháp của gia tộc rất nhiều lần, mặc dù chỉ là một chút thoáng qua, nhưng lại hết sức rõ ràng.
Nhớ lại một ít ghi chép xưa cũ trong cổ tịch, lại thêm hành tinh đó đang xuất hiện Thiên Đạo Chi Nhãn, Đại Thủ Tiên Vương lập tức như muốn phát cuồng, liên tưởng đến sự tồn tại của Cấm Kỵ.
Cấm Kỵ…dù là tại Tiên giới thì người biết đến hai từ này cũng không nhiều, đa phần chỉ có những Đế Cấp Thế Lực trở lên mới có ghi chép lại, mới đủ khả năng tranh đoạt.
Cũng vì nghi ngờ Cấm Kỵ xuất thế, trước sức hấp dẫn của Cấm Kỵ, Đại Thủ Tiên Vương hưng phấn đến mức quên luôn quy tắc của Cổ Việt Tộc, bất chấp nguy hiểm điên cuồng thăm dò, còn đem Thiên Đạo Chi Nhãn của thế giới đó đánh cho hôn mê.
Nào ngờ chưa được bao lâu, Phù Đổng Tiên Vương đã đánh tới, đem hắn trọng thương, sau lại bắt hắn tống vào ngục, mặc dù là gia tộc đứng sau lưng cũng không dám dây vào Cổ Việt Tộc để cứu hắn.
Đại Thủ Tiên Vương ở trong ngục thời gian dài khiến tu vi suy giảm, lúc này mới ra tù không lâu, bằng vào tài nguyên của gia tộc, Đại Thủ Tiên Vương đem tu vi thụt lùi của mình khôi phục, còn nhân họa đắc phúc đột phá lên Đại Vương.
Bất quá mặc dù như vậy, hắn vẫn đem chuyện Cấm Kỵ năm đó giấu ở trong lòng, không tiết lộ với bất kỳ người nào, bởi vì chuyện này quá khó tin, hơn nữa nếu thật sự có Cấm Kỵ mà bị lộ ra, cũng chưa đến phiên một Tiên Vương như hắn có thể nắm giữ, thậm chí cả gia tộc của hắn cũng không đủ tư cách nắm giữ Cấm Kỵ.
Vì vậy, lần này Đại Thủ Tiên Vương quay về chỗ cũ ở hạ giới, muốn bí mật tìm kiếm tung tích của Cấm Kỵ sau đó âm thầm độc chiếm, dù chỉ là một tia hy vọng hắn cũng không tha.
Nào ngờ trước mặt hắn lúc này là hư không trống rỗng, đâu còn thấy bóng dáng của hành tinh kia?
Chuyện này khiến Đại Thủ Tiên Vương vô cùng nghi hoặc.
Chẳng lẽ trong thời gian hắn bị giam giữ, hành tinh cấp thấp kia đã bị tiêu diệt rồi?
…
Chúc mọi người ngủ ngon.