Edit: Kim Phượng
"Chị, nhanh lên xe đi." Đàm Tân Kinh nói: "Trước tiên chúng ta từ quốc lộ đến thành phố B sau đó sẽ đi đường biển ra nước ngoài."
Anh có bạn bè trên đường biển của thành phố B, đi đường biển Quyền Thiệu Viêm không dễ dàng phát hiện được. Đến lúc đó, anh và Mục Giai Thu mai danh ẩn tích ở nước ngoài, còn sống là được rồi, chỉ là từ đó về sau, có lẽ anh sẽ không còn thấy Mục Giai Âm nữa.
Đàm Tân Kinh có vài phần tiếc nuối.
Mục Giai Thu gật đầu một cái liền đi lên xe, hơn nữa còn ngồi ở bên cạnh Mục Giai Âm.
"Hai người chắc là có lời muốn nói." Đàm Tân Kinh cười cười nói, "Tôi buông tấm ngăn xuống."
"Không cần." Mục Giai Âm vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Nếu để cho Đàm Tân Kinh buông tấm che xuống, vậy không lâu sau cô sẽ phải bị Mục Giai Thu tuỳ ý làm thịt rồi?
"Giai Âm đây là không tin tưởng chị." Mục Giai Thu cười rất là hiểu lòng người, "Em trai, trước hết em chớ để tấm che xuống, chị thấy chỉ có lúc Giai Âm nhìn em mới có thể hơi yên tâm một chút. Hay là em cứ dứt khoát đưa Giai Âm đi đi, chị nghe nói thời gian trước Quyền Thiệu Viêm đối xử không tốt với Giai Âm, Giai Âm chịu không ít uất ức, chị tin tưởng nếu Giai Âm ở bên cạnh em tuyệt đối sẽ không bị loại uất ức này, em nói xem có đúng không, em trai?"
"Tôi không muốn!" Mục Giai Âm lớn tiếng ngăn cản, "Đàm Tân Kinh, anh dám đưa tôi cùng đi, tôi chết ngay bây giờ cho anh xem."
"Tôi cũng không có ý định cho cô sống qua hôm nay." Mục Giai Thu nhẹ nhàng nói một tiếng bên tai Mục Giai Âm, sau đó lại một mặt tiếc hận nói: "Xem ra, hai chúng ta đều không được Giai Âm chào đón, có đúng hay không em trai?"
"Tự nhiên trói tôi đi, chẳng lẽ tôi còn nên cảm ơn hai người sao?" Mục Giai Âm nói xong trong mắt liền dính vào vài phần buồn bực.
Trong lòng Đàm Tân Kinh vốn dĩ nảy ra ý xấu lập tức liền bị đôi mắt đẫm lệ của Mục Giai Âm cùng với lửa giận trên mặt cô rửa sạch mất rồi. Đúng vậy, anh làm chuyện như vậy với Mục Giai Âm, Mục Giai Âm không trách tội anh đã là rất may mắn rồi.
Anh làm sao có thể yêu cầu xa vời Mục Giai Âm tha thứ cho anh, hơn nữa còn nguyện ý đi cùng anh đây?
Người em trai này chính là yêu Mục Giai Âm quá sâu, chẳng có tác dụng gì. Ngày hôm qua cô thuyết phục Đàm Tân Kinh hồi lâu, nhưng Đàm Tân Kinh thủy chung cho rằng Mục Giai Âm tốt đẹp.
Cái rắm! Lần này cô mất chức Phó Thị Trưởng thành phố A chính là do Mục Giai Âm tính toán.
Mục Giai Thu thấy Đàm Tân Kinh đưa cho khăn giấy cho Mục Giai Âm lau nước mắt liền thô bạo mở ra tay Đàm Tân Kinh, mới âm dương quái khí nói, "Giai Âm, em chẳng qua chỉ gả cho Quyền Thiệu Viêm mấy tháng mà thôi, bản lãnh diễn trò lại cao cường không ít, ngay cả tâm tư cũng sâu hơn, thế nhưng lại học được cách tính toán chị phải hay không?"
"Chẳng qua cũng chỉ vì chị chiếm vị trí chị hai, em lại ghen tỵ ba mẹ rất tốt với chị, đối với em không tốt cho nên mới muốn trả thù chị. Nhưng chị muốn chức Phó Thị Trưởng thành phố A là vì ai? Mỗi ngày chị đi sớm về trễ, chị đã hai mươi tám tuổi lại còn chưa kết hôn, chị là vì ai?" Gương mặt Mục Giai Thu thất vọng, nhìn Mục Giai Âm nói: "Giai Âm, em lại tính kế chị... chị thật đúng là thất vọng."
"Tôi không biết chị muốn vị trí Phó Thị Trưởng thành phố A là vì ai, tôi chỉ biết bởi vì chị muốn làm Phó Thị Trưởng thành phố A mà ông nội thiếu chút nữa liền bị chị làm tức giận đến mức phải nhập viện, tôi chỉ biết mặc dù chị chưa có gả đi nhưng cũng là người tình của Cơ U Tứ, tôi chỉ biết cách đây không lâu chị mới biết chị không phải là con gái ruột của ba mẹ." Lời nói đổi trắng thay đen của Mục Giai Thu khiến trong lòng Mục Giai Âm nhanh chóng tụ lại một đoàn lửa giận. Mục Giai Âm lại vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh nói, "Về phần tôi ghen tỵ chị được ba mẹ thương yêu sao? Mặc dù chị không biết chị là con nuôi của nhà họ Mục nhưng ba mẹ lại biết. Chị cảm thấy bọn họ sẽ thương yêu chị hơn tôi sao?"
"Chị, không phải là từ nhỏ chị đã đi tìm em sao?" Đàm Tân Kinh có chút nghi ngờ, thật ra thì mấy ngày trước trong lời của Mục Giai Thu nói với anh, anh cảm giác có chút chỗ sơ hở, hơn nữa, Mục Giai Thu thật sự nghĩ xấu Mục Giai Âm, nói đến quá xấu, xấu đến mức mỗi cử động của Mục Giai Âm đều mang theo ác ý.
Đàm Tân Kinh có chút bật cười, anh biết Mục Giai Âm là một nữ sinh tương đối rộng lượng.
Thật sự anh không thích tính tình của Mục Giai Thu, Mục Giai Thu cho anh một loại cảm giác như rơi vào sương mù.
Anh cảm thấy Mục Giai Thu tốt như vậy đấy, có lúc anh lại cảm thấy hình như Mục Giai Thu tốt bụng đều là giả vờ, nếu hơi để ý thì những thứ tốt đẹp kia sẽ giống như cảnh tượng huyền ảo, toàn bộ đều tan vỡ.
"Chị đương nhiên là từ nhỏ đã tìm em." Mục Giai Thu trừng mắt liếc Mục Giai Âm, rồi dịu dàng nói với Đàm Tân Kinh: "Giai Âm đây là miệng đầy lời nói dối, không biết từ lúc nào em ấy đã có tật xấu này rồi, năm đó ông nội còn bị Giai Âm nhiều lần chọc tức phải nhập viện."
Mục Giai Âm nghiêm túc nhìn về phía Đàm Tân Kinh, "Đàm Tân Kinh, chúng ta làm bạn bè mười năm, tôi là hạng người gì anh còn không rõ ràng sao? Tại sao anh không chịu tin tưởng lời tôi nói, lại tin tưởng một người chị hai chưa từng gặp mặt này đây? Nếu không phải bản thân Mục Giai Thu có vấn đề, anh cảm thấy tại sao chị ấy lại bị người khác tố giác có tham ô nhận hối lộ, tại sao ông nội tôi phải nhốt chị ấy ở nhà?"
"Còn không phải là bởi vì em nói xấu chị ở trước mặt ông nội sao?" Trong mắt Mục Giai Thu lóe lên vẻ phẫn hận, "Mục Uẩn Ngạo luôn luôn hám lợi, nhiều năm như vậy, ông ta cảm thấy chị là con nuôi không có tiền đồ nên nhét chị vào thành phố B, cũng không chịu quan tâm chị. Mỗi một bước thăng chức đều là mình chị từng chút từng chút nỗ lực, còn em bởi vì gả cho Quyền Thiệu Viêm nên Mục Uẩn Ngạo lại cảm thấy em có tiền đồ, mọi chuyện tất cả nghe theo em, em nói cái gì ông ấy tin cái đó, em cho rằng em trai chị cũng hám lợi như là Mục Uẩn Ngạo sao?"
"Nếu như không có ông nội, ngay cả chức huyện trưởng một huyện nhỏ của thành phố A chị cũng không được đến!" Mục Giai Âm cắn răng nhìn Mục Giai Thu, Mục Giai Thu hận cô, có lẽ còn có đủ mọi nguyên nhân.
Nhưng Mục Uẩn Ngạo thật sự đã tận tâm tận lực giúp Mục Giai Thu làm việc.
Dù bất mãn Mục Giai Thu cho tới bây giờ vẫn rất táo bạo, nóng lòng thăng chức, nhưng không phải mỗi lần Mục Giai Thu đến thời khắc mấu chốt cần thăng chức, Mục Uẩn Ngạo đều đứng ra giúp Mục Giai Thu một tay. Ông nội giúp Mục Giai Thu nhiều như vậy nhưng ở trong lòng của Mục Giai Thu, cô ta đã sớm quên mất cái tốt của ông, chỉ nhớ rõ cái không tốt của ông?
Đàm Tân Kinh cau mày nhìn hai người trước mặt.
Thật ra thì anh cũng hơi thiên vị Mục Giai Âm, nhưng...... Anh lại cảm thấy người chị tìm anh vài chục năm, dịu dàng lại khéo hiểu lòng người, còn nói phải bảo vệ anh cả đời, không nên là kiểu người như Mục Giai Âm nói vậy.
"Giai Âm, đừng nói nữa. Chị vốn dĩ muốn tìm em để giải hoà, em xem hiện tại hai người lại cãi cái gì?" Chân mày Đàm Tân Kinh hơi nhíu, trên guơng mặt đẹp trai mang nồng đậm cảm giác chán chường.
Mục Giai Âm không dám tin nhìn về phía Đàm Tân Kinh, nhìn một gây khóe miệng mới thoáng qua nụ cười giễu cợt.
Cô ghét nhất cảm giác bị người ta vứt bỏ, bị người ta không tin tưởng.
"Đàm Tân Kinh, chúng ta mười năm bạn bè, ở trong lòng anh, tôi chính là cái loại phụ nữ cố tình gây sự đó? Tôi chính là cái loại phụ nữ gặp mặt liền muốn gây sự với người khác sao? Tình bạn mười năm của chúng ta không sánh bằng lời nói dối mấy ngày nay của Mục Giai Thu?"
Mục Giai Âm lắc đầu một cái, "Đàm Tân Kinh, tôi thật là thất vọng."
Thật sự thất vọng, vốn dĩ dọc theo đường đi mặc dù trong lòng cô cũng sớm đã không ôm hi vọng, nhưng thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới Đàm Tân Kinh có lẽ sẽ nghe lời cô nói. Nhưng giờ phút này, ngay cả khuyên Mục Giai Âm cũng không muốn khuyên.
Giọng của Mục Giai Âm rất bình tĩnh.
Nhưng Đàm Tân Kinh lại có cảm giác quan hệ giữa anh và Mục Giai Âm nhanh chóng trở nên xa lạ, chỉ một giây như vậy, quan hệ giữa bọn họ ngay cả người xa lạ cũng không bằng. Một loại thống khổ to lớn không khỏi bao vây Đàm Tân Kinh, Đàm Tân Kinh cảm thấy anh giống như là người sắp chết đuối.
Đàm Tân Kinh há miệng, muốn giải thích với Mục Giai Âm.
Mục Giai Thu nhìn ra khuynh hướng của Đàm Tân Kinh, vội vàng nói, "Giai Âm, em không cần luôn lấy tình bạn bao nhiêu năm của hai người giắt ngoài miệng rồi, nếu em nói như vậy, chị và em trai cũng có năm ràng buộc huyết mạch."
Mục Giai Âm cười nhỏ một tiếng, mơ hồ có thể để người ta nghe được sự giễu cợt trong đó.
Ràng buộc huyết mạch?
Cô nhắc tới mười năm đó cũng chỉ đang tiếc nuối mà thôi. Mười năm rồi, cô cũng không thể làm Đàm Tân Kinh tin tưởng cô, cô làm người thật đúng là đủ thất bại. Đàm Tân Kinh còn không bằng Đổng Lê Triệu nữa, tối thiểu dưới tình huống này, cô tin tưởng Đổng Lê Triệu tuyệt đối sẽ không chút do dự đứng về phía cô.
Chớ nói chi là Quyền Thiệu Viêm...... đoán chừng Quyền Thiệu Viêm sẽ trực tiếp ra tay diệt người phụ nữ dám ly gián quan hệ giữa bọn họ.
Nói tới chỗ này...... Tại sao Quyền Thiệu Viêm còn chưa tới?
Trên mặt Mục Giai Âm có mấy phần sầu khổ, Đàm Tân Kinh chính là thuộc hạ của Quyền Thiệu Viêm, làm hơn mấy năm, Đàm Tân Kinh đối với pháp tắc làm việc của Quyền Thiệu Viêm nhất định là tương đối rõ ràng. Có thể hay không vì điểm này khiến Quyền Thiệu Viêm tìm cô trở nên phi thường khó khăn.
Đàm Tân Kinh mím môi không nói gì.
Mục Giai Thu nhìn Mục Giai Âm thời gian không bao lâu, mới cười cười nói: "Em trai, em xem em có thể xuống xe trước hay không, để cho chị dơn độc nói chuyện với Giai Âm một chút? Em ở nơi này hai người chị nói chuyện có chút gò bó."
Mục Giai Thu nói xong ánh mắt mới cô đơn vài phần, "Hôm nay chị sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi quê nhà rồi, trước khi rời khỏi chị muốn cùng Giai Âm chấm dứt toàn bộ những ân oán này."
Ở trong thế giới của Mục Giai Thu, chấm dứt ân oán chỉ có một phương pháp, đó chính là cái chết.
"Em trai, chị biết rõ em sợ chị tổn thương Giai Âm, nhưng dù sao chị cũng là chị, chị sẽ vĩnh viễn chăm sóc em trai của mình." Trong giọng nói của Mục Giai Thu lại thêm mấy phần vội vàng, hình như là muốn chứng minh cô là một người chị tốt, Mục Giai Thu nói, "Em yên tâm, hôm nay chị tuyệt đối sẽ không làm thương tổn Giai Âm."
Mục Giai Âm vốn dĩ còn muốn ngăn cản, nhưng khi Mục Giai Âm thấy một người nơi góc đường thì ánh mắt Mục Giai Âm sáng rực lên, trong nháy mắt này ánh sáng liền biến mất. Mục Giai Âm nhắm mắt, không nói chuyện nữa.
Đàm Tân Kinh thấy Mục Giai Âm không phản đối, liền gật đầu, chỉ nói, "Chị, hai người nói chuyện mau một chút, em có loại dự cảm không được tốt."
"Biết, yên tâm đi." Mục Giai Thu vội vàng đuổi Đàm Tân Kinh.
Kể từ khi biết Đàm Tân Kinh là em trai của cô, Mục Giai Thu liền phi thường hối hận. Tại sao những năm qua cô không sớm cầm chắc Đàm Tân Kinh, nếu không lấy năng lực của Đàm Tân Kinh, làm trợ lực cho cô tuyệt đối giúp ích cho cô hơn Tả Trí Viễn nhiều.
Chính là căn cứ vào hiểu biết đối với Đàm Tân Kinh, Mục Giai Thu cũng không cảm thấy chuyến này bọn họ sẽ gặp phải phiền toái gì, hơn nữa, dù là gặp phải phiền toái, không phải còn có con tin là Mục Giai Âm sao?
Dù Mục Giai Âm chết rồi, xem chừng thi thể của cô ta cũng có người trân trọng thôi.
Lúc Mục Giai Thu nghĩ đến Quyền Thiệu Viêm, ánh mắt từ từ trở nên âm độc.
Đàm Tân Kinh cũng tức thời đóng cửa xe lại.
Lúc này Mục Giai Âm mới lạnh giọng hỏi: "Mục Giai Thu, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Cô một mực hãm hại tôi như vậy là muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Giọng Mục Giai Thu lạnh hơn, "Mục Giai Âm, cô có biết cô dựa vào cái khuôn mặt này mê hoặc bao nhiêu người rồi không? Không đúng, dù lúc cô không có dung mạo cũng dựa vào vẻ quyến rũ của hồ ly tinh trên người này mà mê hoặc không ít người."
"Cô có biết từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích Quyền Thiệu Viêm hay không? Nhưng anh ấy thì sao? Lúc cô còn nhỏ, anh ấy chỉ thích cô, mỗi lần đến nhà chúng ta cũng là vì cô." Mục Giai Thu càng nói càng oán hận, sau khi nói đến đây, Mục Giai Thu dừng lại một chút, mới cười khanh khách, "Chỉ là, tôi đã sớm có báo động trước, mỗi lần chỉ cần Quyền Thiệu Viêm đến tôi liền lập tức để cho cô đi chơi, hai người từ nhỏ chưa từng thấy mặt nhau."
Nụ cười bên môi Mục Giai Thu cứng đờ, "Nhưng sau khi cô lớn lên vẫn gả cho Quyền Thiệu Viêm. Tại sao cô không ngoan ngoãn dựa theo sự sắp xếp của tôi, để cho Tiểu Lục làm nhục cô thật tốt? Chỉ cần cô theo tôi... thì tôi sẽ bỏ qua cho cô. Cô không được gả cho Quyền Thiệu Viêm, nhất định chính là tôi gả cho Quyền Thiệu Viêm."
"Cô?" Mục Giai Âm bật cười một tiếng.
Mơ hồ nhớ lại chuyện tình của kiếp trước. Dù cô "Ngoan ngoãn" bị Mục Giai Thu tính toán, Mục Giai Thu cũng không có buông tha cô, dù cô không gả cho Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Thu cũng không thể gả cho Quyền Thiệu Viêm!
"Tôi biết rõ,tôi ở trước mặt cô chỉ là một người thất bại, ngay cả vị trí thị trưởng tôi tân tân khổ khổ kiếm được cũng bị cô lấy mất dễ như trở bàn tay." Mục Giai Thu cười quỷ dị một tiếng mới nói, "Chỉ là, Giai Âm, cô suy nghĩ một chút, một khi bị hủy dung, lại bị câm thì cô còn có thể được đàn ông yêu sao? Sống như vậy, đối với cô mà nói chỉ sợ là thật sự sống không bằng chết mà thôi."
Mục Giai Thu nói xong thì nhìn nhìn đầu ngón tay của mình.
Ngón tay Mục Giai Thu thoa chất dịch màu đỏ kì lạ.
Thường ngày, bởi vì làm thị trưởng phải có tôn nghiêm của chính phủ nên Mục Giai Thu rất ít khi mặc trang phục lộng lẫy.
Cho nên khi vừa lên xe, Mục Giai Âm liền chú ý tới móng tay Mục Giai Thu, cô đoán hình như trên móng tay Mục Giai Thu cất giấu một ít đồ vật.
Lúc Mục Giai Âm lên xe thì đoán được đó có thể là thuốc độc nào đó, lại không nghĩ rằng Mục Giai Thu nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn làm cho người ta vừa hủy dung vừa bị câm. Cũng thế, đời trước việc Mục Giai Thu làm đối với mình tuyệt đối là tàn nhẫn.
Mục Giai Thu tự nhiên cũng nhìn thấy tầm mắt Mục Giai Âm.
Trên mặt Mục Giai Thu mang theo chút nhân từ giải thích với Mục Giai Âm, "Giai Âm, cô xem, trong hay ngón tay này của tôi có thuốc đó, có thể để cho tôi phá vỡ mặt của cô, làm cho vết thương của cô không khép lại, chảy máu mãi, không đúng, có thể qua một thời gian ngắn, vết thương của cô sẽ khép lại, nhưng chỗ đó sẽ thành một vết sẹo dài, dài từ cái trán lan tràn đến cằm. Cô có chịu chơi hay không?"
"Còn có, bên trong ba đầu ngón tay này của tôi là thuốc làm cho người ta có thể bị câm. Tôi nhớ trước kia ba khen tiếng cười của cô nghe êm tai, bây giờ cô bị câm, không ai có thể nghe được giọng nói của cô nữa rồi, cái này càng chơi vui hơn có phải không?"
Trên mặt Mục Giai Thu mang nụ cười kì dị, từ từ tiếp cận Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm hoảng sợ lui về phía sau, nhưng hình như thân thể cô quá mức suy yếu, cho nên một chút năng lực chống cự cũng không có.
Mục Giai Thu lại cười nham nhở một tiếng nói: "Mục Giai Âm, cô xem, ngay cả trời cao cũng đang giúp tôi, ông trời cố tình muốn cho cô đến kinh nguyệt vào hôm nay. Cô nói, có phải Diêm Vương Gia đoán chắc hôm nay cô nhất định phải chịu cảnh này hay không đây?"
Mục Giai Âm liếc nhìn ra ngoài cửa xe, hình như là muốn nhìn Đàm Tân Kinh.
Chỉ là tấm thủy tinh màu trà hoàn toàn cản trở tầm mắt Mục Giai Âm.
"Không cần nhìn, tôi sớm đã đóng cửa sổ xe." Tay Mục Giai Thu cách Mục Giai Âm càng ngày càng gần.
"Như vậy à, vậy thì tôi yên tâm." Mục Giai Âm nói sâu xa, Mục Giai Thu vốn dĩ muốn đến cào mặt Mục Giai Âm nhưng cùi chỏ đột nhiên truyền đến một trận cảm giác tê dại.
Mục Giai Thu còn chưa phản ứng kịp, cả người cô cũng đã bị Mục Giai Âm đá vào nơi chật hẹp ở bên trong xe.
Mục Giai Thu theo bản năng muốn gọi Đàm Tân Kinh ngoài cửa xe. Chỉ là Mục Giai Âm đã sớm dự đoán tốt một màn này, cô làm sao có thể cho Mục Giai Thu được như ý.
Mục Giai Âm trực tiếp lấy đầu gối chống đỡ ở trên bụng của Mục Giai Thu, một cái tay khác liều mạng ấn miệng và mũi Mục Giai Thu, sức lực to lớn gần như sắp làm Mục Giai Thu ngạt thở chết.
Mục Giai Thu đưa hai tay ra muốn đẩy Mục Giai Âm, lại phát hiện hai cánh tay của cô đã tê dại, ngay cả duỗi cũng không duỗi ra được.
Lúc Mục Giai Âm từ cửa hàng rời khỏi, ông chủ nhét vào trong túi áo Mục Giai Âm một cái súng điện nho nhỏ.
Súng điện nhỏ này chỉ là công cụ phòng thân bán ở chợ mà thôi.
Đối với tính mạng không có bất kỳ uy hiếp nào, tối đa cũng chỉ khiến cho thân thể người ta tê dại mà thôi, thời gian tê dại này cũng sẽ không quá lâu.
Nhưng đối với Mục Giai Âm mà nói, chút thời gian này hoàn toàn đủ rồi.
Ánh mắt Mục Giai Thu từng chút từng chút trở nên hoảng sợ, trên người Mục Giai Âm làm sao có thể có công cụ công kích cô nữa? Tại sao ngay cả loại chuyện như vậy Đàm Tân Kinh cũng không làm tốt?
Mục Giai Thu càng không ngừng lắc đầu, cuối cùng cũng phát ra tiếng khóc, trong con ngươi luôn luôn lạnh nhạt ngạo nghễ cũng dính vào mấy phần khẩn cầu, vẻ mặt khao khát giống như là chó Nhật khát vọng chủ nhân rủ lòng thương xót.
Đôi môi Mục Giai Âm hơi cong cong.
Ngay sau đó cô liền hung hăng lôi kéo tay Mục Giai Thu từ cái trán trượt đến dưới cằm. Mục Giai Âm nghĩ đến việc Mục Giai Thu sẽ làm với cô khi nãy, hoàn toàn mất hết thương xót, lôi kéo tay Mục Giai Thu rồi vẽ linh tinh ở trên mặt cô ta.
Mục Giai Thu thật sự cắt móng tay cực kì bén nhọn, Mục Giai Âm vẽ một cái liền phá vỡ, hơn nữa, mỗi lần Mục Giai Âm rạch lên mặt Mục Giai Thu đều vô cùng dùng sức, mỗi một lần đều có thể làm cho Mục Giai Thu chảy ra máu thịt.
"Mục Giai Âm...... Cô......" Đau đớn trên mặt khiến Mục Giai Thu giãy giụa càng lúc càng mãnh liệt, cho dù Mục Giai Âm đã chích điện khắp nơi trên cơ thể Mục Giai Thu đến mấy lần nhưng cũng không làm nên chuyện.
Mục Giai Âm thấy Mục Giai Thu còn lớn tiếng cầu cứu hơn, lập tức liền nhét ngón tay Mục Giai Thu vào trong miệng cô ta.
Lúc này Mục Giai Âm lại cầm súng điện chích trên người Mục Giai Thu đến mấy lần.
"Chị hai, như chị mới vừa nói, em cảm thấy chơi rất tốt." Mục Giai Âm cúi đầu tiến tới bên tai Mục Giai Thu nói, "Không biết khi chị không có dung mạo, lại mất đi giọng nói có cảm thấy rất khó chịu, có cảm thấy sống không bằng chết hay không?"
Mục Giai Thu muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng giọng nói của cô đã khàn khàn đến mức cô hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.
Ngay lúc đó nét mặt Mục Giai Thu nhìn Mục Giai Âm hoàn toàn là hoảng sợ, bao gồm cả thù hận và một tia khẩn cầu vừa thấy đã thương.
Nụ cười bên môi Mục Giai Âm càng sâu, "Chị hai, vẻ mặt của chị bây giờ thật sự là giống như đúc vẻ mặt của Mục Giai Nhan lúc sắp chết đấy."