Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

chương 93-2: định vị toàn cầu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thanh Xuân.

Anh đã nói sao đột nhiên Đàm Tân Kinh lại bắt Mục Giai Âm, thì ra là bởi vì Mục Giai Thu là chị ruột của cậu ta. Chỉ vì lý do này, lại hại Mục Giai Âm đến này loại tình cảnh, Đàm Tân Kinh và Mục Giai Thu đều đáng chết.

Mặt mũi Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng.

Mục Giai Âm nhiều hơn mấy phần oán thầm, "Hôm nào em phải đi hỏi ông nội mới được, đúng rồi, ông nội biết chuyện của Mục Giai Thu rồi sao?"

Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái nói, "Anh đã thông báo cho ông."

Chuyện đấu súng bắn nhau có lẽ những người khác sẽ không biết, nhưng với cấp bậc của Mục Uẩn Ngạo làm sao có thể không biết, nhất là nhân vật chính lúc đó đều là người có quan hệ mật thiết với anh.

Mục Giai Âm có chút thấp thỏm nói, "Anh nói với ông nội định xử lý Mục Giai Thu thế nào rồi sao?"

Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái, "Nói rồi, anh nói cho ông nội biết Mục Giai Thu sẽ rất thê thảm."

"Vậy ông nội nói thế nào?" Mục Giai Âm do dự hỏi, trong lòng càng thêm có mấy phần sợ hãi. Cô lo lắng ông nội sẽ bảo vệ Mục Giai Thu, dù sao ông nội cũng chỉ có ba cháu gái. Mục Giai Nhan ông nội coi như là bỏ qua, hơn nữa, gần đây dáng vẻ Mục Giai Nhan càng ngày càng không giống tiểu thư khuê cát, chỉ cần Mục Giai Nhan không gây chuyện, cô cảm thấy ông nội cũng không có yêu cầu khác với Mục Giai Nhan.

Nhưng Mục Giai Thu, rất rõ ràng ông nội vẫn rất quan tâm tới chị ta.

"Đừng lo lắng, ông nội nói tùy anh xử lý, không cần suy tính cảm thụ của hắn." Rốt cuộc khóe miệng Quyền Thiệu Viêm có mấy phần hài lòng. Lần trước lúc ở nhà họ Mục thái độ Mục Uẩn Ngạo bao che cho Mục Giai Nhan, khiến anh vẫn nhớ cho tới bây giờ.

Lúc ấy ở ngoài phòng bệnh Mục Giai Âm, lúc anh gọi điện thoại cho Mục Uẩn Ngạo từng nghĩ qua, nếu lần này Mục Uẩn Ngạo lại muốn bảo vệ Mục Giai Thu, ngay cả anh dụng hình, cũng muốn buộc Mục Uẩn Ngạo thay đổi chủ ý.

Dứt khoát, lần này khá hài lòng với lời nói của Mục Uẩn Ngạo.

"Đừng lo lắng," Quyền Thiệu Viêm vuốt mái tóc như tơ lụa của Mục Giai Âm nói: "Em mới là cháu gái của ông nội em, Mục Giai Thu cũng chỉ là một đồ giả mạo mà thôi, ông nội sẽ không hồ đồ chĩa mũi nhọn vào em. Huống chi lần này Mục Giai Thu lại muốn đối phó em, lẽ ra ông nội phải rất tức giận."

Nói thì nói như thế, nhưng sống chung đã lâu chắc chắn sẽ có chút tình cảm không phải sao? Cô chỉ sợ ông nội sẽ vì bọn họ rời đi mà đau lòng, nếu như không phải là sợ ông nội đau lòng, cô cũng sẽ không làm ra một Mục Giai Nhan tới để làm mình ngột ngạt.

"Hơn nữa, người đối phó Mục Giai Thu là anh, nếu ông nội muốn nhằm vào cũng nên nhằm vào anh." Quyền Thiệu Viêm an ủi Mục Giai Âm.

"Em mới không muốn ông nội nhắm vào đấy." Mục Giai Âm trở về ôm lấy hông của Quyền Thiệu Viêm, sau một khắc trong giọng nói lại mang theo mấy phần làm nũng nói, "Quyền Thiệu Viêm, anh thật tốt."

Quyền Thiệu Viêm khẽ suy nghĩ một chút, tình cảm trên câu nói đầu tiên của Mục Giai Âm thuần túy là đang an ủi hắn. Ý này của Mục Giai Âm chính là để cho anh chịu oan thay cô?

Nhưng mà điều này cũng không tính là mang tiếng oan, hơn nữa chính là mang tiếng oan cho Mục Giai Âm, anh cũng cam tâm tình nguyện gánh chịu.

Anh mới không yên lòng để Mục Giai Âm ra tay đối phó Mục Giai Thu, loại người như Mục Giai Thu nếu như không để cô ta hoàn toàn sa vào trong bóng tối, cô ta luôn có cách tự khôi phục năng lực của mình. Huống chi, anh còn lo lắng Mục Giai Âm nhất thời mềm lòng, sẽ để cho Mục Giai Thu chết một cách thoải mái, giống như là lần trước Mục Giai Âm đối phó Mục Giai Nhan.

Cuối cùng là giải quyết Mục Giai Nhan và Mục Giai Thu, Tả Trí Viễn cũng mất đi đối thủ. Mục Giai Âm cảm thấy trái tim chợt bỗng nhẹ đi, con đường phía trước cũng đã mở rộng không ít, sống lại cho tới nay mây đen chôn ở đỉnh đầu cuối cùng vẫn ít đi không ít.

Trong phòng bệnh bệnh viện tốt nhất thành phố A.

Rốt cuộc Đàm Tân Kinh đã tỉnh lại.

Vết thương trên người anh vẫn chưa lành, mới vừa tỉnh lại, Đàm Tân Kinh thấy cấp trên của anh, Phòng Vạn Ba.

Từ một nguyên tắc nào đó Phòng Vạn Ba có chút tương tự với Quyền Thiệu Viêm.

Chỉ là khí thế của Quyền Thiệu Viêm là đóng băng tất cả, mà phòng Vạn Ba là nghiêm túc, nghiêm túc đến mức người thấy được gương mặt đó của Phòng Vạn Ba thì không cười nổi.

"Cậu làm liên lụy tôi, " Phòng Vạn Ba dứt khoát nói ra sự thật, "Làm liên lụy anh em trong tiểu đội."

"Tôi......" Đàm Tân Kinh có chút khổ sở, hiện tại không nói một câu trái tim cũng đau đớn âm ỉ.

Phát súng kia của Cư Sa Bạch bắn lệch viên đạn của Phòng Vạn Ba, nhưng mà, cũng chỉ sai lệch một chút mà thôi, hai viên đạn kia cũng bay vào thân thể Đàm Tân Kinh, hiện tại trong thân thể Đàm Tân Kinh tương đương với trúng hai viên đạn.

Chỉ là tố chất thân thể Đàm Tân Kinh vẫn luôn đều rất tốt, cho nên mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy.

"Lão đại cho ngươi vào đội đột kích số một." Phòng Vạn Ba lại nói.

Ngọn lửa trong con ngươi Đàm Tân Kinh hoàn toàn ảm đạm xuống, đội đột kích số một, mỗi một trận chiến đều là cửu tử nhất sinh (mười phần chết chin). Nhưng mà, anh cũng không phải là đứa bé trải qua một trận chiến, tóm lại mà nói, bên kia là thập tử vô sinh.

Đây là Quyền Thiệu Viêm muốn hành hạ anh, cũng thế, nhưng anh bắt cóc Mục Giai Âm.

"Vậy...... Mục Giai Thu đâu?" Đàm Tân Kinh ngừng vài giây rồi nói tiếp.

"Sắp chết đến nơi còn nghĩ tới phụ nữ, " Phòng Vạn Ba nói thẳng, "Lão đại đưa cô ta tới nhà ngục."

"Tại sao?" Giọng nói Đàm Tân Kinh càng phát khổ sở, "Rõ ràng bị thương là chị ấy."

"Tôi chỉ nghĩ không ra cô ta đã là người không ra người quỷ không ra quỷ rốt cuộc có sức quyến rũ gì, đáng giá cậu vì cô ta mà phản bội lão đại?" Trong giọng nói Phòng Vạn Ba mang theo một cỗ tức giận, "Vốn phát súng kia của lão tử bắn là cô ta, cô ta lại kéo cậu ra ngoài ngăn cản súng cho cô ta, cậu còn muốn bảo vệ cô ta?"

Đàm Tân Kinh không lên tiếng, nhưng toàn thân có chút run.

Rõ ràng Mục Giai Thu đã nói cô nhất định sẽ che chở anh, nhưng thời khắc mấu chốt, tại sao lại Mục Giai Thu kéo anh ra ngoài ngăn cản súng đcho cô chứ? Vốn dĩ anh có biện pháp để cho hai người bọn họ đều tránh thoát phát súng kia.

Phòng Vạn Ba thấy bộ dạng này không có tiền đồ của Đàm Tân Kinh.

"Đúng, cô ta bị thương. Nhưng cậu suy nghĩ một chút, chị dâu là ở trong nhà bị cậu mang đi, lúc ấy chị dâu có thể đoán được cậu trở lại, chị ấy còn có thể cố ý chuẩn bị tốt những thứ thuốc hại người kia chờ cậu tới cửa?" Nếu như Mục Giai Âm thật có thể đoán được Đàm Tân Kinh trở lại, sợ rằng lúc ấy ở trong phòng chờ Đàm Tân Kinh không phải Mục Giai Âm mà là Quyền Thiệu Viêm.

"Tôi chỉ nói cho cậu biết, Mục Giai Thu kia là hại người không được, ngược lại hại chính mình. Trong móng tay cô ta có giấu những thuốc độc kia, bây giờ dáng vẻ cô ta thế này cũng không có gì đáng để đồng tình," Lúc này Phòng Vạn Ba mới hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn bộ dạng lụn bại không có sinh khí của Đàm Tân Kinh nói: "Cậu nên cảm thấy may mắn vì chị dâu không bị tổn thương nhiều, cậu còn phải cảm thấy may mắn chị dâu ở trước mặt lão đại không nói một chút lời bất lợi cho cậu."

Nếu không, tuyệt đối Đàm Tân Kinh không phải đơn giản đưa vào đội đột kịch số một như vậy.

Nếu không phải Mục Giai Âm còn nhớ tới mười năm tình nghĩa với Đàm Tân Kinh, hôm nay Đàm Tân Kinh sẽ không phải sống tốt như thế.

Trên mặt Đàm Tân Kinh từ từ hiện ra vẻ hối hận. Tại sao anh cứ nghĩa vô phản cố tin lời nói một bên của Mục Giai Thu, rõ ràng Mục Giai Thu đang lừa anh. Từ đầu tới đuôi đều đang lừa anh.

Anh nên tin tưởng Mục Giai Âm, tin tưởng Mục Giai Âm nói căn bản Mục Giai Thu cũng không có đi tìm anh, thế nhưng khi đó anh lại...... Anh thậm chí còn cảm thấy Mục Giai Thu thật tâm muốn giải hòa với Mục Giai Âm, mà Mục Giai Âm chỉ bốc đồng không muốn tha thứ cho Mục Giai Thu mà thôi.

Giọng nói Đàm Tân Kinh có chút khàn khàn, mang theo một chút cầu xin, "Tôi có thể gặp mặt Mục Giai Âm không?"

Phòng Vạn Ba quay đầu lại liếc nhìn Đàm Tân Kinh nói: "Chị dâu nói với tôi, nếu như cậu đưa ra yêu cầu này, sẽ để cho tôi nói cho cậu biết, cô ấy không trách cậu, cậu cũng không cần gặp cô ấy nữa."

"Dưỡng thương cho thật tốt đi, tối hôm nay sẽ phải tiễn cậu vào đội đột kích số một rồi, lão đại nói rồi, chị dâu đã cầu tình cho cậu, chỉ cần cậu chống đỡ qua một năm, sau này cậu sẽ tự do. Điều kiện tiên quyết là cũng không cần về Thiên Triều." Dù sao Đàm Tân Kinh đã từng là một cấp dưới mà anh tương đối thưởng thức, Phòng Vạn Ba thở dài mới nói, "Để thông minh một chút, nói không chừng còn có thể còn sống sót."

Nói xong, Phòng Vạn Ba đi ngay.

Chẳng qua ở trong đội đột kích số một sẽ có người sống sót qua một năm? Phòng Vạn Ba lắc đầu một cái, căn bản sẽ không có người có thể ở trong đội ngũ kia sống quá một năm. Chỉ là hiện tại anh đi, tối đa cũng chỉ có thể sống quá hai tháng mà thôi. Huống chi là Đàm Tân Kinh còn bị trọng thương chứ?

Chờ phòng Vạn Ba đi, Đàm Tân Kinh mới ôm đầu, khổ sở khóc.

Rất không tiếng động khóc thút thít, chỉ là thân thể Đàm Tân Kinh vẫn đang run rẩy.

Anh sợ cũng không phải là chết.

Anh muốn tìm được Mục Giai Thu chính là không muốn một mình sống cô độc trên thế giới này, nhưng Mục Giai Thu lại chân chính để cho anh hiểu được, cái gì gọi là gặp nhau không bằng hoài niệm.

Nếu như lúc ấy Mục Giai Thu thật được như ý, chỉ sợ kế hoạch Mục Giai Thu là giết Mục Giai Âm.

Nhưng anh nhất định sẽ không đồng ý Mục Giai Thu làm như vậy, như vậy bước kế tiếp Mục Giai Thu sẽ làm gì? Giết anh sao?

Đàm Tân Kinh càng phát khổ sở, trong đầu lại chỉ còn lại một câu nói, Mục Giai Âm, thật xin lỗi.

Anh thật sự phải xin lỗi mười năm tình nghĩa theo lời của Mục Giai Âm, sau khi bị Mục Giai Âm cự tuyệt, anh đã cảm thấy trên thế giới này chỉ còn lại Mục Giai Thu sẽ quan tâm anh. Cho đến giờ phút này, Đàm Tân Kinh mới phát hiện, có lẽ Mục Giai Âm mới thật sự là người đối tốt với anh.

Cho dù phần này tốt, chỉ là sự quan tâm dành cho bạn bè.

Chỉ là, từ giờ khắc này, ngay cả anh có gặp cũng không muốn gặp Mục Giai Âm, tất cả trải qua thật sự tan thành mây khói.

Trong ánh mắt Đàm Tân Kinh nước mắt giống như cũng ngăn không nổi nữa rồi.

Nếu như có thể lựa chọn lần nữa, anh tình nguyện làm bạn ở bên cạnh bảo vệ Mục Giai Âm. Chỉ làm một người bạn bình thường, không vượt khuôn phép, không vi phạm. Anh cũng sẽ không đi tin tưởng Mục Giai Thu.

Chỉ tiếc, trên đời không có bán thuốc hối hận.

Thật xin lỗi, Mục Giai Âm.

Buổi tối hôm đó, một chiếc máy bay chở Đàm Tân Kinh sang đại dương bên kia, gia nhập đội đột kích số một.

Hình như Mục Giai Thu cũng không người hỏi han, Mục Uẩn Ngạo cũng lười đi hỏi Mục Giai Thu.

Mục Uẩn Ngạo cũng nghe nói chuyện Mục Giai Thu muốn hủy giọng nói lại hủy dung mạo Mục Giai Âm. Nếu như Mục Giai Âm thật sự gặp phải biến cố như vậy, trước không nói Quyền Thiệu Viêm có thể thay lòng hay không, chính là trong dư luận xã hội, sợ rằng Mục Giai Âm cũng không chịu nổi.

Huống chi, ông nỗ lực xử lý cho Mục Giai Thu.

Đời này ông cũng không cầu xin qua mấy người, nhưng vì giảm hình phạt cho Mục Giai Thu, ông lại kéo mặt già này xuống, tự mình chạy này chạy kia cầu cạnh cho Mục Giai Thu. Ai biết Mục Giai Thu này chẳng những không cảm kích ngược lại còn muốn bắt cóc Mục Giai Âm chạy trốn.

Mục Uẩn Ngạo dưới sự giúp đỡ của Quyền Thiệu Viêm đi thăm dò tra nguồn gốc hàng hóa của Mục Giai Thu.

Cũng nhận được những thứ thuốc kia của Mục Giai Thu như lời người ta nói.

Còn có một loại thuốc mà Mục Giai Thu chưa dùng, có thể để cho Mục Giai Âm tử vong trong nháy mắt. Lúc đầu Mục Giai Thu nghĩ hành hạ Mục Giai Âm xong, chờ sau khi Mục Giai Thu không còn giá trị lợi dụng, thì giết chết Mục Giai Âm.

Chỉ tiếc, cô ta không có cơ hội này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio