Túc Bảo nhìn dáng vẻ bực tức của Tô Tử Du, ra vẻ người lớn vỗ vai cậu: “Thiếu niên, đừng ủ rũ!” Tô Tử Du buồn bực: “Anh không phải thiếu niên.” Dừng một lát, Túc Bảo lại nói: “Nhóc con, đừng ủ rũ!” Tô Tử Du: “…” ** Chừng hơn một giờ sau, bà cụ Tô dưới lầu gọi lớn: “Đến giờ ăn cơm rồi! Túc Bảo, mau xuống đây.” “Tô Tử Chiến, Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân!” Bà cụ còn lần lượt gọi tên từng đứa cháu một. Trên lầu lập tức vang lên tiếng bước chân vội vàng của trẻ con, tiếng dạ lấy lệ và cả tiếng kì kèo. Không cần nghĩ cũng biết, tiếng bước chân là của Túc Bảo còn tiếng dạ là của thằng nhóc Tô Tử Tích kia. Hân Hân đang ở trong phòng làm bài tập về nhà, cô nhóc ngẩng đầu đáng thương hỏi: “Ba ơi, con có thể đi ăn cơm trước được không?” Tô Tử Lâm im lặng không chịu nhượng bộ, vừa rồi anh đã nói không làm xong bài tập về nhà thì không cho phép cô nhóc đi tìm Túc Bảo chơi cũng không được ăn cơm. Nói thật làm thật. Lúc trước Hân Hân được Vệ Uyển cưng chiều quá mức, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, năm nay cô nhóc đã lên sáu tuổi, sang năm là vào tiểu học rồi. Hai đứa trẻ nhà anh cả đều học rất giỏi, Túc Bảo cũng thông minh không kém, chỉ có hai đứa con nhà anh là chẳng nên trò trống gì, đứa thì lười học đứa thì ham chơi, khiến người làm ba là anh đây áp lực vô cùng. Hân Hân khóc lóc: “Con mới mẫu giáo mà! Sao ba lại bắt con làm bài tập chứ, mấy bạn khác có làm đâu.” Sắc mặt Tô Tử Lâm không hề thay đổi: “Bạn khác là bạn khác, con là con.” Có mấy chữ cái mà con bé cứ viết hoài viết mãi viết cả buổi sáng vẫn không xong, suýt nữa thì anh đã không nhịn được nổi cơn tam bành. Hân Hân: “…” Hu hu, con muốn đi ăn cơm với Túc Bảo cơ! Tô Tử Lâm nghiêm nghị ngồi bên cạnh, chịu đói với Hân Hân, cô nhóc hết cách, đành phải vừa khóc vừa viết cho xong… Đúng lúc này, Tố Phân ôm hoa tươi lên lầu, bước chân cô ả nhẹ nhàng, đi đường không phát ra tiếng động như quỷ. Cô ả đi ngang qua phòng Hân Hân, lặng lẽ kề sát tai vào, hai con ngươi xoay tròn, lén lút nhìn trộm tình hình bên trong. Xem một hồi thấy không có gì đẹp mắt, cô ả mới hài lòng bỏ đi, đặt bình hoa vào từng căn phòng, tiện thể lặng lẽ dò xét một phen. Dưới lầu, phòng ăn rộng rãi vô cùng náo nhiệt, bà cụ Tô dặn người làm nhớ để phần đồ ăn cho Tô Tử Lâm và Hân Hân. Người nhà họ Tô nhìn mấy món Mộc Quy Phàm bưng lên, bỗng dưng thấy hơi khó thở. Gà luộc trông vẫn ổn, dù sao chỉ cần ném vào nồi nước sôi đợi chín là vớt ra thôi, đây cũng là món thành công nhất. Kế tiếp là chả trứng thịt băm, bà cụ Tô cầm thìa khều được một thứ không rõ tên: “Đây, đây là…” Sắc mặt Mộc Quy Phàm không gợn sóng: “Con đã nếm thử rồi ạ, tuy bề ngoài không được đẹp mắt nhưng mùi vị rất tốt.” Khóe miệng bà cụ Tô giật giật: “Ừm…” Sau đó bà lại gắp lên một khối màu xám sáng bóng: “Vậy cái này là gì?” Mộc Quy Phàm: “Cà tím ạ.” Bà cụ Tô: “…” Bà hiểu đạo lý lui vạn bước* nên thôi cũng không rối rắm tại sao đồ ăn do Mộc Quy Phàm nấu ra lại mang hình thù đặc biệt này nữa. (*) Nguyên văn Thối nhất vạn bộ “退一万步”: đặt một giả thiết nào đó ở giới hạn dưới, chuyện không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra sẽ không thể xảy ra. Chỉ là… “Vì sao không cắt nhỏ?” Bà cụ Tô hỏi. Mộc Quy Phàm khó hiểu: “Không phải con cắt rồi đây ạ?” Một quả cà tím cắt làm đôi, đều tăm tắp luôn nhé! Mọi người: “…” Tô Nhất Trần yên lặng gắp một miếng: “Rất tốt.” Mọi người chia nhau mỗi người một ít, ai cũng phải nếm thử, rất công bằng. Hy vọng lần sau khả năng nấu nướng Mộc Quy Phàm sẽ cải thiện hơn… Bằng không bọn họ sẽ nổi điên mất! Tô Nhạc Phi trừng mắt, nhịn không được lẩm bẩm: “Món cà tím này “ngon” như vậy, nhất định phải chừa cho thằng hai một miếng.” Tô Ý Thâm giữ vững nụ cười: “Đúng là đáng tiếc, mấy người khác đều không có ở đây, lỡ mất món ngon, nhất định lần sau phải làm lại cho bọn họ thưởng thức nhé.” Mộc Quy Phàm giơ hai tay đồng ý, gật đầu: “Được. ” Túc Bảo xì xụp ăn hết bát trứng hấp, nơi khóe miệng còn dính một ít vụn trứng. Bé ngẩng khuôn mặt rạng rỡ lên, giơ ngón cái: “Ngon quá!” Mộc Quy Phàm nhếch môi, các cụ thường nói con gái là áo bông nhỏ quả không sai. Một giây sau, chỉ thấy Túc Bảo lại cố gắng gắp một miếng cà tím bỏ vào miệng. Trong suy nghĩ của bé: Cậu năm và cậu út đều khen món cà tím này ngon, vậy chắc chắn sẽ rất ngon. Người nhà họ Tô hoảng hốt: “Túc Bảo…” Còn chưa kịp nói hết câu, cục bột nhỏ đã nôn ra ngoài. (≧◇≦) Huệ~ Phì phì, khó ăn quá! Quái lạ, món này khó ăn như vậy, vì sao cậu cả và ông bà ngoại đều khen ngon? Nhóc con đáng thương ngẩng đầu: “Xin lỗi ba, món này khó nuốt quá, con khen không nổi.” Mộc Quy Phàm: “…” Giây trước áo bông nhỏ vẫn còn ấm áp, giây sau đã hở gió. Khó ăn như vậy ư? Không phải mấy người Tô Nhất Trần khen nức nở à? Mộc Quy Phàm gắp một miếng cắn một phát, lập tức ho khan không ngừng, anh vơ vội ly nước bên cạnh lên tu ừng ực, sau đó lặng lẽ nói: “Không sao, ba cũng không khen nổi.” Ánh mắt mọi người đều hiện lên ý cười, Tô Tử Tích không hề khách sáo cười thành tiếng, khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ Tô cũng từ từ giãn ra. Không cần biết món ăn của Mộc Quy Phàm được bao nhiêu điểm, chỉ cần Túc Bảo thích và công nhận thì nó đáng giá 100 điểm. ** Bày hoa xong, không biết từ khi nào Tố Phân đã xuống lầu, đang lặng lẽ nhìn trộm nhà ăn bên kia. Khắp nhà họ Tô đều được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, mọi người cười nói rôm rả, vui vẻ hòa thuận. Đáy mắt Tố Phân vô thức hiện lên một tia oán khí… Tại sao bọn họ lại sống tốt như vậy? Rõ ràng trong nước không bằng nước ngoài, chất lượng cuộc sống bên kia cũng cao hơn nhiều nhưng tại sao bọn họ lại hạnh phúc hơn cô ả chứ? Một tay Tố Phân ôm lẵng hoa, tay kia nắm kéo cắt, không nhịn được siết chặt… Mộc Quy Phàm bất ngờ quay đầu, dọa Tố Phân hoảng sợ tới mức run tay, kéo cắt rơi xuống đất. Nghe được tiếng động, mọi người lập tức ngoái lại. Tố Phân vội vàng nhặt kéo cắt lên: “Xin lỗi… Tôi vô tình làm rơi kéo.” Nói xong, cô ả bỏ đi thật nhanh như đang chạy trốn. Mộc Quy Phàm nhìn bóng lưng Tố Phân chằm chằm, thản nhiên nói: “Người làm vườn này có vấn đề.” Bà cụ Tô nhíu mày, cũng cảm thấy lời nói và hành động của Tố Phân hôm nay hơi kỳ quặc. Thế nhưng bà đã tự mình kiểm tra người làm vườn này, bởi vì phải phụ trách xử lý toàn bộ vườn hoa trong trang viên và thay hoa trong biệt thự, cũng giống như công việc quét dọn phòng ốc của các chủ nhân vậy, nhất định phải chọn người đáng tin cậy nhất. “Chắc là trong người không thoải mái hoặc ở nhà có việc gì rồi, để tối nay bác hỏi thử xem.” Mộc Quy Phàm không nói gì nữa. Chớp mắt đã đến buổi tối, anh ở tạm phòng cho khách một đêm. Mộc Quy Phàm nhìn quanh một vòng phòng, trang trí thiên về tông màu đất chín chắn, giường màu xám phối với tủ quần áo và tủ đầu giường cũng màu xám nốt, ngoài ra còn có một chiếc sofa đơn và một bàn trà nhỏ. Không có đồ nội thất dư thừa nhưng rất phù hợp với tính cách của anh, có thể nhìn ra đã cố tình chuẩn bị trước. Mộc Quy Phàm lười biếng ngồi xuống sofa, mở điện thoại di động, tìm ảnh Tô Cẩm Ngọc. Anh lặng lẽ nhìn, mãi lâu sau mới thấp giọng nói: “Rất xin lỗi vì đã không có cơ hội làm quen với em.” Nghe nói trước khi chết, người cô lo lắng nhất chính là Túc Bảo, mặc kệ cân nhắc từ khía cạnh nào, anh cũng sẽ chăm sóc cô bé chu đáo. “Yên tâm. Nếu em dưới suối vàng có nghe được, xin hãy yên nghỉ.” ** Cuối cùng Hân Hân cũng được Tô Tử Lâm thả tự do, cô nhóc ăn ngấu nghiến, quên sạch tật xấu kén ăn lúc trước. Sau khi ăn xong và cho chén bát vào máy rửa chén, cô nhóc vừa phi lên lầu vừa hô hào: “Túc Bảo ơi! Túc Bảo ới! Chơi thôi nào!” Túc Bảo thò đầu ra khỏi phòng: “Chị ơi, em ở đây nè.” Hân Hân vui vẻ chạy qua, lại thấy Túc Bảo móc ra một quyển sách, nói: “Cậu hai kêu em và anh trai giám sát chị học hành ạ.” Hân Hân vội vàng quay đầu: “Ấy, đột nhiên chị thấy buồn ngủ quá, chị đi tắm rửa rồi lên giường đây.” Túc Bảo: “…”