Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 128 tóm lại không chịu ngồi yên một chút nào.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe cô giáo Anh Đào nói như vậy, Túc Bảo lặp lại một lần nữa: “Con cảm thấy chuyện này là không đúng, cô giáo cô phải nói rõ ra là cậu ấy sai rồi, rồi bắt cậu ấy xin lỗi con mới phải!” Tại sao lại không nói ‘xin lỗi’ và ‘không sao’ một cách rõ ràng chứ? Nếu cậu nhóc đó chân thành xin lỗi, chắc chắn bé sẽ nói là không sao đâu. Nhưng khi cậu nhóc kia nói xin lỗi, cậu ta hoàn toàn không cảm thấy mình sai chút nào. Cô giáo Anh Đào bừng tỉnh: “Ồ ~ thì ra là như vậy hả! Đó là sơ suất của cô giáo, xin lỗi con nha, lần sau cô giáo nhất định sẽ nhớ kỹ, được không?” Túc Bảo: “…” Tại sao lại phải đợi lần sau. Vậy thì lần này coi như xong à? Cục bột nhỏ không quá vui vẻ, bé không muốn tương tác với cô giáo này nữa. Cô giáo Anh Đào vô tội sờ lên mặt mình, nhỏ giọng thì thầm: “Ôi trời, mình lại nói sai gì rồi à…” Một đầu khác trong phòng học, cô giáo Hoa bận việc xong thì lên tiếng: “Được rồi, các bạn nhỏ tới đây điểm danh nào!” Các bạn nhỏ lập tức bỏ đồ trên tay mình xuống, đứa thì chạy nhanh thoăn thoắt, có đứa thì lạch bà lạch bạch. Túc Bảo là người chạy nhanh nhất, bé lập tức vứt cô giáo Anh Đào lại sau lưng, chạy tới đứng ở trước mặt cô giáo Hoa. Đáy mắt cô giáo Hoa hiện lên ý cười. Nhìn thấy có mấy bạn nhỏ đang lúi húi phía sau, cô ấy nhắc nhở nói: “Ông đồng hồ đã chạy được một vòng rồi, còn chạy nhanh hơn cả các con, Dương Dương, Tâm Tâm, Thần Thần, cố lên!” “Các bạn nhỏ chạy nhanh rất là giỏi, cả nhà phải học tập các bạn chạy nhanh nha. Đặc biệt là cô bạn mới của chúng ta – Túc Bảo!” Mấy bạn nhỏ còn đang lớ ngớ lập tức chạy về phía trước, ngay cả cậu nhóc Dương Dương cũng nhanh chóng bước tới. Dù sao thì mặc kệ là người lớn hay là trẻ nhỏ thì đều thích được khen ngợi. Cô giáo Hoa nói: “Vẫn là quy tắc cũ, cô giáo gọi ‘các con ơi, các con ơi’, các bạn nhỏ sẽ đáp là ‘dạ dạ dạ’, để cô giáo nghe xem ai là người hô to nhất nhé.” Cô giáo Hoa: “Các con ơi, các con ơi.” Các bạn nhỏ trong lớp: “Dạ dạ dạ!” Túc Bảo bừng tỉnh, hóa ra là chơi như vậy. Vì thế khi cô giáo Hoa nói câu “các con ơi, các con ơi” thứ hai… Túc Bảo gào lên: “Dạ! Dạ! Dạ!” Tiếng hô đó khiến lũ chim sẻ ngoài cửa sổ giật mình, đều phành phạch bay lên, nghi ngờ khó hiểu mà nghía đầu nhỏ vào nhìn. Các cô giáo sợ ngây người. Khóe miệng Kỷ Trường giật giật. Cô giáo Hoa không nhịn được cười phá lên, khen ngợi: “Ôi chao, Túc Bảo nhà chúng ta hô to nhất! Cô giáo thưởng cho con một hình dán nhé!” Nói xong, cô ấy dán cho Túc Bảo một hình dán ghi [con giỏi quá] lên trên trán. Túc Bảo trợn to hai mắt, duỗi tay sờ thử. Bé được khen thưởng nè! Trường mẫu giáo vui quá đi! Cô giáo Hoa bắt đầu điểm danh, Túc Bảo cẩn thận quan sát xem các bạn nhỏ trả lời như thế nào. Đợi đến lượt mình, bé vẫn vặn to âm lượng hết cỡ hô ‘có ạ’. Hai cô giáo còn lại không nhịn được bật cười thành tiếng. Bé con này thật nghiêm túc và cũng thật đáng yêu. Cô giáo Anh Đào không nhịn được nói: “Bé con dễ thương quá đi, tôi cũng không kìm lòng được mà thấy thích bé ấy.” Cô giáo ở bên cạnh thấp giọng trêu ghẹo: “Vậy cô mau sinh với thầy Chu một đứa đi!” Cô giáo Anh Đào thẹn thùng: “Nói linh tinh gì đấy, bọn tôi còn chưa kết hôn đâu…” Khi hai người đang thì thầm to nhỏ thì cô giáo Hoa đã điểm danh xong rồi, để Túc Bảo tự giới thiệu. Túc Bảo nói ra mấy câu mà bà ngoại đã dạy cho mình vào tối hôm qua: “Chào các bạn, tớ tên là Tô Tử Túc, các bạn có thể gọi tớ là Túc Bảo, năm nay tớ bốn tuổi rồi, rất vui khi được làm bạn với các bạn!” Bé nhấn nhá nhả chữ rất rõ ràng, không hề luống cuống chút nào, cô giáo dẫn đầu vỗ tay, các bạn nhỏ cũng vỗ tay theo. Lúc này, cậu nhóc Dương Dương ban nãy lại bắt đầu nghịch ngợm. Nhóc ta cười ha ha, làm mặt xấu: “Tô khoai lang tím*, cậu ấy lại tên là khoai lang tím. Ha ha ha!” (*) Túc phát âm là [sù], khoai lang phát âm là [shǔ] đều có cách đọc khá giống nhau, nên nếu nghe thoáng qua sẽ khó để phân biệt “Cậu là một củ khoai lang lớn, một củ khoai lang lớn vừa ăn khỏe lại vừa ị khỏe, lêu lêu lêu!” Túc Bảo: “…” Giọng điệu của cô giáo Hoa trở nên nghiêm khắc: “Dương Dương, đặt biệt danh cho người khác là một hành động rất bất lịch sự, con như vậy sẽ làm Túc Bảo thấy buồn, mau xin lỗi Túc Bảo đi.” Các bạn nhỏ thấy cô giáo trở nên nghiêm túc, âm thanh ồn ào nhốn nháo cũng không khỏi hạ xuống, nhao nhao nhìn về phía Dương Dương. Dương Dương lập tức cảm thấy rất mất mặt, biểu cảm không được tự nhiên, rất miễn cưỡng nói ra câu “xin lỗi”. Túc Bảo: “Hừ.” Không tha thứ! Túc Bảo nhìn về phía cô giáo Hoa, nói: “Con không muốn tha thứ cho cậu ấy, ban nãy lúc ăn cơm cậu ấy cũng nói con là đồ bà bầu, cô giáo Anh Đào bảo cậu ấy xin lỗi nhưng cậu ấy xin lỗi rất không chân thành.” Cô giáo Hoa liếc mắt nhìn cô giáo Anh Đào một cái, nói với Túc Bảo: “Không sao, nếu con không muốn tha thứ thì tạm thời chúng ta có thể không tha thứ, đợi chừng nào con cảm thấy có thể tha thứ được thì con hãy nói ‘không sao đâu’, có được không?” Túc Bảo vui vẻ, gật đầu thật mạnh. Cô giáo Anh Đào lại cảm thấy rất oan ức. Cô nàng cũng dạy bọn trẻ như vậy mà! Nhưng hai bạn nhỏ đều không nghe lời cô nàng, cô nàng biết làm sao chứ… Tiếp theo là màn giới thiệu một số giáo viên cho Túc Bảo của cô giáo Hoa và phần tự giới thiệu của các cô giáo đó. Trường mầm non Quốc Tế Ngũ Tượng là một trường mẫu giáo tư thục nổi tiếng, ban đầu một lớp chỉ nhận mười em nhỏ, sau lại tỷ lệ sinh tăng cao dẫn tới áp lực lớn, phải đổi thành một lớp hai mươi em nhỏ. Cô giáo cũng đổi từ hai giáo viên dạy hai giáo viên chăm thành bốn dạy ba chăm. Bốn cô giáo dạy chính, ba cô giáo chăm nom. Cô giáo dạy chính sẽ đứng lớp, duy trì trật tự lớp học, khai phá tiềm năng, phát triển ngôn ngữ vân vân, còn cô giáo chăm nom thì sẽ đảm nhận hầu hết các công việc chăm sóc, chẳng hạn có bạn nhỏ bị đổ nhiều mồ hôi thì sẽ hỗ trợ các em thay quần áo, đi vệ sinh, vân vân… Ngoại trừ cô giáo chủ nhiệm được gọi thẳng là cô giáo Hoa ra thì ba cô giáo dạy chính khác được chia ra gọi là cô giáo Nho, cô giáo Anh Đào, cô giáo Bưởi, đều đặt theo tên của các loại trái cây để tiện cho các bạn nhỏ có thể ghi nhớ. Cô giáo chăm nom thì lại là cô giáo Mèo, cô giáo Thỏ, cô giáo Chim Sẻ, chủ đề chính là các động vật nhỏ đáng yêu, phân biệt với các cô giáo dạy chính. Dương Dương không vui duỗi chân ngồi lên ghế nhỏ, thỉnh thoảng lại đá chân vào ghế của bạn nhỏ đang ngồi đằng trước, tóm lại không chịu ngồi yên một chút nào. Bạn nhỏ ngồi đằng trước quay đầu lại, tức giận nói: “Sao cậu lại đá tớ?” Dương Dương: “Đâu có đâu, tớ đá ghế chứ có đá cậu đâu!” Bạn nhỏ ấm ức nhìn về phía cô giáo Anh Đào đứng ở sau lưng Dương Dương đang duy trì trật tự lớp học. Cô giáo Anh Đào vội vàng hồi thần, nói: “Sao thế con? Dương Dương phải ngoan ngoãn ngồi nghe giảng bài nha, Tâm Tâm cũng ngoan ngoãn nghe giảng bài đi nào! Hai con đều là những đứa trẻ ngoan nhất!” Tâm Tâm đành phải xoay người trở về, mà Túc Bảo lại trùng hợp ngồi ở bên cạnh cô bé. Dương Dương cảm thấy rất vô vị, lại nhìn chằm chằm vào hai cái bím tóc nhỏ trên đầu Túc Bảo. Mái tóc đen nhánh và mềm mại của bé được tết thành một lọn nhỏ rồi cuộn tròn lại, sau đó kẹp thêm hai cái kẹp tóc hình con thỏ nữa, trông rất đáng yêu. Dương Dương nghịch ngợm vươn tay, dùng sức kéo mạnh! Cái kẹp tóc hình con thỏ nhỏ bị giật mạnh xuống, kéo thêm cả mấy sợi tóc. Da đầu Túc Bảo tê rần, kêu lên một tiếng. Bé quay đầu lại nhìn thì thấy lại là Dương Dương, tức giận nói: “Cậu làm gì đấy?” Cô giáo Hoa đang làm mẫu nhảy múa, bối rối quay đầu nhìn. Dương Dương thấy Túc Bảo tức giận thì cảm thấy rất vui, lại giơ tay nắm lấy bím tóc nhỏ trên đầu bé. Vừa kéo vừa nói: “Người khác đều chỉ thắt bím, sao cậu lại cuộn tròn bím tóc vậy, tớ kéo xuống hộ cậu cho đẹp.” Kỷ Trường: “Đờ mờ? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Túc Bảo, con mau nói cho cô giáo Hoa…” Túc Bảo tức giận, đúng vậy, quả thật không thể nhịn được nữa. Bé lễ phép dời ghế nhỏ sang một bên. Sau đó đi đến trước mặt Dương Dương. Nhón chân, cũng dùng sức túm tóc Dương Dương! Dương Dương bị đau, theo bản năng vung tay đánh Túc Bảo. Túc Bảo cũng không chịu thua kém, bé vung tay cào loạn lên, còn tung một cước ra ngoài đá thẳng vào đầu gối của Dương Dương! Dương Dương bị đá đến lùi về sau vài bước, “rầm” một tiếng ngã lên mặt đất… Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, khi cô giáo Hoa phản ứng lại và chạy đến chỗ hai đứa nhỏ thì Dương Dương đã bị đạp ra ngoài rồi, đang gào ầm lên. “Nó đánh người! Nó đánh con! Con muốn mách bà nội con!” “Nó là con nhỏ khốn kiếp, nó không chết tử tế được!” Dương Dương vừa khóc vừa mắng, lời gì cũng phun ra được, cũng không biết đã học từ ai nữa… Túc Bảo chống eo, trên khuôn mặt nhỏ là vẻ bướng bỉnh, không chịu khuất phục, dữ như hổ giấy. Kỷ Trường kinh ngạc đến rớt cằm, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ngày đầu tiên cục bột nhỏ đi học đã đánh nhau với người ta rồi. Chuyện này, này, này…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio