Cả lớp học trở nên lộn xộn. Dương Dương gào khóc ầm ĩ, vừa khóc vừa mắng. Túc Bảo cảm thấy trên mặt có hơi ngứa, bé giơ tay lên sờ… Kỷ Trường phát hiện khuôn mặt của bé lại bị cào đến chảy máu. Sắc mặt Kỷ Trường lạnh như băng: “Thằng oắt xui xẻo này, bà nội của nó là ai? Đến tối ta đây sẽ đi tìm bà ta!” Con mất dạy là lỗi của ba, nhìn cái kiểu hơi tí lại chửi “con nhỏ khốn kiếp” của thằng oắt này, có khi là nó đã học được từ bà nội của mình. Túc Bảo đánh nhỏ. Thế thì hắn sẽ đi tìm lớn! Không chỉ tìm lớn mà hắn còn sẽ đi xuống dưới một chuyến, tìm cả ở dưới lòng đất luôn. Tính sổ toàn diện! ** Bà cụ Tô có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình chân trước vừa mới về đến nhà, chân sau trường mẫu giáo đã gọi điện thoại tới. “Cái gì? Đánh nhau?” Sau khi bà cụ Tô cúp điện thoại thì vội vàng đi theo ông cụ Tô nhanh chóng đến trường mẫu giáo, trên đường cũng tiện thể gọi điện thoại cho Tô Nhất Trần luôn. Tô Nhất Trần: “Cái gì? Đánh nhau? Túc Bảo có bị thương không?” Câu đầu tiên của cậu cả là hỏi Túc Bảo có bị thương không. Sau đó bỏ lại cuộc họp mới tiến hành được một nửa, lập tức ra ngoài đi thẳng đến trường mẫu giáo. Trên đường, Tô Nhất Trần lại gọi điện thoại cho Mộc Quy Phàm. Mộc Quy Phàm: “Cái gì? Đánh nhau? Túc Bảo có thắng không?” Câu đầu tiên của ba Mộc là hỏi Túc Bảo có đánh thắng không. Tô Nhất Trần: “… #@¥#” Anh sai rồi, sao anh có thể trông cậy vào một kẻ chuyên đào mộ người khác, bốc tro cốt của người khác, không hành động theo kịch bản, nói chuyện không theo mạch não của người bình thường như Mộc Quy Phàm chứ. Sau khi Mộc Quy Phàm cúp điện thoại thì hừ lạnh một tiếng, trong lòng thừa biết đám trẻ con trong trường mẫu giáo mà đánh nhau thì sẽ không nghiêm trọng đến độ mất mạng hay kiểu vậy. Nếu không gây tử vong, vậy đương nhiên phải hỏi là có đánh thắng hay không. Nếu đánh thắng, mặc dù đau, nhưng chắc chắn đối phương sẽ đau hơn Túc Bảo. Nếu bị thương, vậy chắc chắn đối phương cũng bị thương nhiều hơn Túc Bảo rồi. Dù sao phe ta nhất quyết không chịu thiệt thòi dù chỉ một chút! ** Tài xế của nhà họ Tô giẫm chân ga kịch nấc. Khúc Hưởng cũng lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể dưới ánh nhìn sắc bén của Tô Nhất Trần. Xe việt dã của Mộc Quy Phàm thì lợi hại hơn, trực tiếp cất cánh từ vòng ngoài, phóng thẳng một đường về phía trước, lái xe một cách ngang ngược. Một tiếng sau, ông bà cụ Tô, Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm, ba bên gặp nhau ở trường mẫu giáo cùng một lúc. Mọi người đều sầm mặt, lạnh lùng bước vào trường mẫu giáo. Hiệu trưởng: “…” Hu hu, muốn khóc quá. Quả nhiên là sợ cái gì tới cái đó. Cuối cùng Mộc Quy Phàm đã gặp được Túc Bảo trong văn phòng, cùng với cả cậu nhóc đã đánh nhau với bé. Trên mặt cô nhóc bị cào ra vài vệt đỏ, đang chảy máu, đã được bôi một ít povidone để khử trùng, thoạt nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng. Mặt mũi cậu nhóc kia cũng lấm lem đủ loại màu, cũng đã được bôi povidone, thỉnh thoảng lại gào khóc một tiếng. Túc Bảo đang ngồi trên sô pha, hai tay nghiêm túc đặt lên đầu gối, hung dữ nói: “Cậu dám đánh người, vậy thì có dám không khóc nhè không!” Dương Dương: “Tao sẽ nhờ bà nội đánh chết mày!” Túc Bảo hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Mộc Quy Phàm bước vào, miệng lập tức trề ra, tủi thân kêu lên: “Ba!” Ban nãy bé vẫn chưa cảm thấy tủi thân. Không biết tại sao mà khi bé nhìn thấy ba, cậu cả, ông ngoại, bà ngoại tới thì lại cảm thấy cực kỳ tủi thân. Mộc Quy Phàm bước hai tới, ôm Túc Bảo lên cẩn thận kiểm tra. Sau đó anh hỏi: “Nghe nói con đánh nhau à?” Túc Bảo chột dạ: “Vâng…” Mộc Quy Phàm: “Có đánh thắng không?” Hai mắt Túc Bảo lập tức sáng lên, vung nắm đấm nhỏ: “Thắng ạ!” Hiệu trưởng và các cô giáo khác: “…” Phụ huynh của Dương Dương vẫn chưa tới, nhìn thấy ba của Túc Bảo cao lớn không khỏi bị dọa sợ, không dám nói lời nào. Mộc Quy Phàm nhìn xung quanh một vòng, cười lạnh: “Túc Bảo, con phải nhớ kỹ, chúng ta không bắt nạt người khác.” “Nhưng nếu người khác bắt nạt chúng ta, chúng ta nhất định phải cho kẻ đó biết, chúng ta không dễ chọc!” “Đã hiểu chưa?” Túc Bảo: “Dạ dạ dạ! Hiểu rồi ạ!” Ông cụ Tô xụ mặt, lúc lạnh lùng thì cực kỳ đáng sợ, chỉ nghe thấy ông lạnh giọng hỏi: “Sao lại thế này?” Hiệu trưởng: “Chuyện này, chuyện đó… Xin ngài nghe tôi nói… cô giáo Hoa, cô nói đi!” Trái tim nhỏ của cô giáo Hoa đập thình thịch, chỉ có thể căng da đầu nói: “Lúc đang học Dương Dương khá là nghịch ngợm, nắm lấy kẹp tóc và tóc của Túc Bảo, Túc Bảo tức giận nên mới ra tay.” Cô giáo Hoa lau mồ hôi trên trán. Thật ra nếu phân tích kỹ thì người sai trong chuyện này cũng không phải là Túc Bảo… Túc Bảo đã nhịn ba lần, đến lần thứ ba mới ra tay. Nhưng cô ấy vẫn chưa kịp nói xong thì một bà lão tóc bạc phơ đẩy cửa “rầm” một tiếng, bước vào. Vừa khéo bà ta nghe được đoạn giải thích kia của cô giáo Hoa, không nói hai lời đã phun xối xả trước: “À há, mới nắm tóc nhẹ một cái thôi mà đã ra tay đánh người à? Là ai, đứng ra cho tôi xem thử! Để tôi xem là con nhóc khốn kiếp nào hung dữ như vậy!” Dương Dương chạy như bay qua đó, khóc như trời sập đất lở: “Bà nội! Nó đánh con! Hu hu hu, nó còn đá vào đầu gối của con nữa, đau quá đau quá!” Bà lão tức giận mắng: “Đúng là lật trời mà, cháu trai cưng của nhà tôi mà cũng dám đánh? Có còn chút lý lẽ nào nữa hay không, ba mẹ đã dạy dỗ thế nào đấy hả!” Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, hạ mắt nhìn xuống bà lão cao chưa đầy một mét rưỡi, cười lạnh nói: “Nào, bà thử lật một phát cho tôi xem.” Vốn tưởng rằng phụ huynh của đối phương là một người hiểu lý lẽ, như vậy mọi người cũng có thể trao đổi lý lẽ với nhau được, suy cho cùng trẻ con ấy mà, đánh nhau là một chuyện rất bình thường. Nhưng ai biết người này còn chưa đứng yên mà đã hất hết nước bẩn lên người Túc Bảo nhà bọn họ trước rồi? Bà lão bé nhỏ cố hết sức ngẩng cổ lên, mới nhìn thấy gương mặt xa lạ của Mộc Quy Phàm cao như cái cột đèn, bà ta không biết anh là ai. Trong lòng càng cảm thấy tức giận hơn. “Mấy người đánh người trước mà có lý à?” Bà ta nói. Cô giáo Hoa vội vàng giải thích: “Bà của Dương Dương à, bà hiểu lầm rồi! Ngay từ đầu là khi đang ăn sáng Dương Dương đã giễu cợt Túc Bảo, sau đó đến lúc Túc Bảo tự giới thiệu em ấy cũng làm loạn, sau đó còn giật tóc của Túc Bảo nữa, thế nên Túc Bảo mới không thể nhịn được nữa.” Bà lão khựng lại. Nhưng rồi bà ta lại càng tức giận hơn: “Nói một câu thì đã làm sao? Trẻ con thì có thể nói ra được lời gì khó nghe chứ hả? Như thế mà đã muốn đánh người rồi, hẹp hòi quá rồi đó?” “Lại nhắc đến chuyện giật tóc, làm gì có đứa con trai nào lại không nghịch ngợm chứ hả, giật một xíu cũng đâu có chết, sao mới có vậy mà đã đánh người rồi?” Cô giáo Hoa: “…” Là một cô giáo, cô ấy cần phải công bằng vô tư, cố gắng hoà giải mâu thuẫn giữa hai nhà. Nhưng có lẽ là do Túc Bảo quá ngoan ngoãn, có lẽ cũng bởi vì cách nói của bà lão quá chọc người ngứa tiết. Cô giáo Hoa chìa cái kẹp tóc hình con thỏ nhỏ mà mình đang nắm chặt trong tay ra, nói: “Dương Dương ra tay cũng không nhẹ.” Chỉ thấy trên cái kẹp tóc hình con thỏ nhỏ có quấn một nhúm tóc, có thể tưởng tượng ra được lúc ấy cậu nhóc đã giật mạnh nó xuống như thế nào. Sắc mặt Mộc Quy Phàm trầm xuống. Hai ông bà cụ nhà họ Tô và Tô Nhất Trần cũng tỏa ra khí lạnh khắp người. Hiệu trưởng bó tay toàn tập, ám chỉ nói: “Cô giáo Hoa…” Cô giáo Hoa thu kẹp tóc lại, gương mặt không có biểu cảm gì cả: “Lúc đang ăn sáng, Túc Bảo ăn nhiều một chút, Dương Dương đã giễu cợt Túc Bảo, nói rằng trông bé giống như bà bầu, ăn nhiều ị nhiều, ăn gì cũng ăn sạch sành sanh.” Bà lão: “…” Cô giáo Hoa lại nói: “Túc Bảo là bạn nhỏ mới chuyển đến, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi học, lúc tự giới thiệu Dương Dương lại bảo bé tên là khoai lang tím, một củ khoai lang lớn.” Bà lão: “…” Nói là bà bầu, khoai lang lớn thì đã làm sao, trẻ con vẫn thường ngây thơ đáng yêu như vậy, nghĩ gì nói đó. Ngược lại là Túc Bảo, mới đi học ngày đầu tiên mà quan hệ với bạn bè đã không tốt vậy rồi. Sao cháu trai của bà ta lại không nói người khác mà chỉ nói bé chứ? Sao cháu trai của bà ta không đánh nhau với người khác mà chỉ đánh nhau với bé hả? Vậy chắc chắn là đối phương cũng có một chút vấn đề!