Túc Bảo hồ nghi nhìn, chỉ cảm thấy bộ dạng của sư mình rất giống kẻ có tật giật mình. Cô bé chưa bao giờ thấy sư phụ đi làm, cho nên thức đêm tăng ca gì đó chắc chắn chỉ là cái cớ. Có điều Túc Bảo khéo hiểu lòng người không truy hỏi thêm nữa. Sư phụ sẽ không bao giờ làm hại cô bé, nếu sư phụ có chuyện gì cần nói thì người nhất định sẽ nói thôi. Thấy Túc Bảo không gặng hỏi thêm, Kỷ Trường thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó hắn lập tức thấy đầu thêm đau. Hắn thật sự không thể tìm thấy Tô Cẩm Ngọc, như này thì phải làm sao….. **** Túc Bảo đến trường mới phát hiện ra cậu bạn Dương Dương đánh nhau với cô bé hôm qua nghỉ học. Một cô bé cầm bát cơm chạy đến rồi ngồi cùng bàn với Túc Bảo. Cô bé này nhìn Túc Bảo, hai mắt sáng lấp lánh. Đây chính là bé bị Dương Dương đạp ghế hôm qua. “Túc Bảo, cậu lợi hại thật nha.” “Tớ là Tâm Tâm, cậu còn nhớ tớ không?” Túc Bảo vừa ăn cơm vừa gật đầu: “Tớ nhớ nha.” Trí nhớ của Túc Bảo rất tốt. Tâm Tâm phấn khích kể: “Mẹ tớ nói, Dương Dương bị cậu đánh nhập viện rồi đó!” Túc Bảo ngẩn người: “Gì cơ?” Tâm Tâm chụm đầu ghé tai, đè thấp giọng – – rất có khí chất của trưởng thôn buôn chuyện trong ‘cục tình báo’. “Hôm qua bà nội Dương Dương gửi tin nhắn vào group của lớp mắng trường học, cô giáo và cả ba cậu nữa.” “Sau đó ba cậu lập tức mắng lại bà nội Dương Dương.” Túc Bảo tỏ thái độ: Ơ có chuyện này ư? Sao cô bé không biết, cậu cả và ba đều không nói với cô bé… Túc Bảo nghiêm túc thỉnh giáo: “Sao cậu lại biết!” Tâm Tâm nói: “Mẹ tớ kể mà, nghe nói bà nội Dương Dương còn đăng tấm hình cậu ấy nhập viện lên group, tớ nhìn thấy rồi.” Túc Bảo sững sờ! Ôi! Mới thế mà đã nhập viện ư? Túc Bảo hoang mang, cô bé có mạnh tay đâu mà Dương Dương phải nhập viện rồi. Thật sự quá yếu ớt…. Tâm Tâm lại mừng ra mặt, khi trước cô bé bị Dương Dương đặt biệt danh, còn bị cậu véo má. Tâm Tâm kêu cậu không được véo má nữa, nhưng cô bé càng tức giận thì Dương Dương càng trêu hăng hơn. Sau đó Tâm Tâm mách với mẹ mình, mẹ cô bé tìm bà nội Dương Dương nói chuyện. Tâm Tâm mãi mãi không quên được ngày hôm đó, bà nội Dương Dương cãi nhau ầm ĩ với mẹ cô bé ngay trước cổng trường. Bà cụ nói to: [Cô bảo Dương Dương nhà chúng tôi véo má con cô, thế cô có trông thấy không? Tôi thấy Tâm Tâm đang nói dối đấy! Chẳng phải con bé đang lành lặn khỏe mạnh đó ư? Mách tội bừa bãi gì không biết!] Mẹ Tâm Tâm nói bạn nam véo má bạn nữ là không tốt, hi vọng bà nội Dương Dương dặn cháu trai không làm vậy nữa. Chẳng ngờ bà cụ lại nói: [Giữa trẻ con với nhau chỉ có tình cảm đơn thuần sạch sẽ, nào tồn tại suy nghĩ gì dơ bẩn bỉ ổi đâu! Mấy đứa nhỏ đều thích chơi đùa véo má linh tinh, chỉ có con nhà cô là lập dị khác người!] Khi ấy rất nhiều người vây xem, Tâm Tâm thấy mất mặt và buồn quá đỗi. Như thể đó là do lỗi của cô bé…. Mẹ Tâm Tâm hết cách, chỉ đành dặn con gái tránh xa Dương Dương ra, đừng chơi với cậu bé nữa. Bây giờ Túc Bảo đánh Dương Dương nhập viện, Tâm Tâm cảm thấy hình như ba mẹ cô bé rất vui, vì vậy Túc Bảo trở thành siêu anh hùng cực kỳ lợi hại trong mắt cô bé. Mấy bạn nhỏ trong lớp nghe được lời Tâm Tâm thì tíu tít bàn về chủ đề này. Các bạn nhỏ nói chuyện với nhau luôn kỳ lạ như vậy đấy, Tâm Tâm tuyên bố: Dương Dương là cậu bé nghịch ngợm, Túc Bảo đã xử đẹp Dương Dương, Túc Bảo vô cùng lợi hại. Tâm Tâm: “Túc Bảo siêu lợi hại.” Các bạn nhỏ khác: “Túc Bảo siêu lợi hại.” Thế là… Ngày thứ hai đi nhà trẻ, Túc Bảo đã thu phục được bốn bạn nhỏ hâm mộ cô bé, bao gồm cả trai và gái. Túc Bảo: “??”. Tuy cô bé không hiểu tại sao các bạn lại ngưỡng mộ mình, nhưng bỗng dưng có thêm bốn bạn nhỏ thân thiết chơi đùa khiến Túc Bảo rất vui. ** Ở bệnh viện. Bà nội Dương Dương đang nổi trận lôi đình: “Cháu trai tôi đau muốn chết mà các người không kiểm tra ra gì à! Lang băm! Phế vật!” Bác sĩ câm nín. Chụp X-quang và MRI đều đã được thực hiện. Ngay cả việc kiểm tra tổng thể như chụp CT, lấy máu và cái gì có thể kiểm tra đều đã được kiểm tra. Cậu bé này chẳng bị sao hết, không chảy máu trong, không chấn thương hay tràn dịch, duy chỉ có đầu gối hơi đỏ. “Bác bình tĩnh đi, cháu trai bác chỉ thương ngoài da chút thôi, đừng lo lắng…” Không ngờ bà nội Dương Dương cất giọng cao vút: “Cậu nói gì? Bị thương ngoài da chút thôi ư???” “Sao có thể chứ! Cháu tôi cứ khóc hoài, kêu đầu gối rất đau! Các người kiểm tra đủ thứ hết hơn mấy vạn tệ mà kết quả kiểm tra là vết thương ngoài da? Lừa đảo gạt tiền đúng không? Tôi phải bóc phốt cái bệnh viện này!” Bác sĩ: “…”. Bất đắc dĩ, bác sĩ chỉ đành viết thêm một dòng vào chẩn đoán bệnh án: Nghi ngờ chấn thương dây chằng… Bà nội Dương Dương không hài lòng, chẩn đoán như vậy quá nhẹ. Bà cụ bám riết không buông: “Tôi tra trên baidu rồi, tình trạng như cháu trai tôi rất có thể bị chấn thương sụn chêm, cậu viết luôn vào bệnh án đi…” Bà cụ cố tình gây sự làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của bác sĩ, khoa nhi còn là khoa chịu áp lực lớn nhất viện. Bác sĩ chỉ đành chiều ý bà nội Dương Dương, nhưng để tránh bảo hiểm khởi kiện, anh ta viết thêm một dòng: [Nghi ngờ tổn thương dây chằng, nghi ngờ tổn thương sụn chêm, kiến nghị kiểm tra thêm một bước.] Bà nội Dương Dương không vừa lòng thỏa dạ cho lắm, nhưng dù sao cũng lấy được thứ mình muốn. Về nhà, bà cụ lập tức tung lên mạng chuyện cháu trai bị đánh nhập viện và chẩn đoán của bác sĩ. Bà cụ khóc lóc kể lể trước ống kính: [Sáng sớm cháu tôi đến trường mầm non còn đang lành lặn khỏe mạnh, ai ngờ về đến nhà đã bị thương, tôi tìm phụ huynh của đối phương nói lý thì bị anh ta cho luôn một cái tát tai!] [Cháu tôi có trêu chọc ai đâu! Chỉ là lúc tập thể dục không cẩn thận đụng phải tóc một cô bé, thế mà bị đánh luôn!] [Cô bé kia quá bạo lực, đúng là học theo phong cách của ba mình, nói một lời không hợp đã động tay động chân đánh người, cậy mình có người lớn chống lưng nên không chịu xin lỗi, nói chung cô bé đó vô cùng kiêu căng hợm hĩnh.] [Đều là bạn học cùng lớp, chúng tôi chỉ cần đối phương nói xin lỗi một câu là hòa giải, ngàn vạn lần không ngờ được…] Bà cụ lau nước mắt trước ống kính.. Có video ở viện, có chẩn đoán của bác sĩ, người già rơi lệ còn trẻ nhỏ thì khóc vì đau đớn. Bà nội Dương Dương còn mua lưu lượng đẩy bài đăng lên hotsearch. Bài đăng lập tức châm ngòi sự tức giận của cộng đồng mạng. [Quá đáng lắm rồi đấy! Đúng là phụ huynh thế nào thì con nhỏ thế ấy! Không nói cái khác, riêng chuyện xuống tay đánh một bà cụ cũng đủ thấy đây tuyệt đối chẳng phải loại người tốt đẹp gì!] [Tôi gặp loại trẻ con như này nhiều rồi, thật đấy, hễ có gì không hài lòng là lập tức ném đồ đánh người, tất cả đều do phụ huynh chiều hư ấy mà.] [Mau báo cảnh sát cho con bé đó một bài học nhớ đời! Nó còn là trẻ con, ngàn vạn lần đừng tha cho nó ha ha ha.] Các cụ vẫn nói, trẻ con khóc mới có sữa uống. Người mặt dày thì cuộc sống luôn tốt đẹp hơn kẻ khác. Trên mạng có nhiều vụ gió đổi chiều, vả mặt bôm bốp rồi nhưng đại đa số cư dân mạng ăn dưa chẳng bao giờ nhớ lâu. Bọn họ phẫn nộ kêu nhà trường đưa ra lời giải thích. Bà nội Dương Dương vô cùng hài lòng vì sự lanh trí của bản thân. Làm ầm ĩ lên thì dù nhà họ Tô có là gia tộc giàu có nhất cũng không thể không thận trọng cân nhắc. Chẳng mấy chốc ba mẹ Dương Dương đã đến viện. Hai người này bận tối mắt tối mũi nên ít khi về nhà, lần này bà nội Dương Dương kể lại chuyện thì họ mới hiểu. Mẹ Dương Dương cuống lên: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Mẹ có biết đối phương là nhà họ Tô không! Nhà họ Tô giàu nhất Kinh Đô đấy!” Bà nội Dương Dương hừ một tiếng: “Sợ cái gì? Có tiền thì ghê gớm lắm hả? Tổ tiên nhà họ Lí chúng ta còn lắm tiền hơn họ!” Có điều sau đó nhà họ Lí mai một dần….. Không rõ vì sao sau khi bà nội Dương Dương được gả vào nhà họ Lí thì gia tộc này bắt đầu xuống dốc không phanh… Nếu không nhà họ Lí cũng là gia tộc giàu có rồi! “Hơn nữa chúng ta còn có nhà họ Mộc chống lưng! Đôi bên có quan hệ hợp tác, mẹ và bà cụ Mộc cũng thân thiết!” Tóm lại Dương Dương là điểm yếu chí mạng của bà cụ, bà nuốt không trôi cục tức này. Ba Dương Dương mặc áo vest nhưng bụng bia to đến mức sắp bung cả cúc. Anh ta chau mày, không vui nói: “Mẹ anh nói đúng đấy!” Vấn đề liên quan đến con cái chính là giới hạn của họ, con trai của anh ta bị đánh đến mức nhập viện rồi, sao còn có thể nhẫn nhịn được đây? Mẹ của anh ta đã nói rồi, đối phương là người ra tay đánh người trước. Dù bọn họ có lý thế nào thì anh ta cũng không sợ.