Trên tầng. Túc Bảo ghé vào trên bàn, tay nhỏ vuốt ve lông chim của Tiểu Ngũ. Ánh mắt bé ảm đạm, khó chịu hỏi: “Sư phụ, tại sao những người kia lại như vậy ạ?” Kỷ Trường mím môi, thở dài: “Thế gian này đen tối bất công như vậy đó, tiếng tạp âm lẫn lộn, thay phiên làm xáo trộn muôn màu của nhân gian. Miệng mọc ở trên người của người khác, chúng ta không thể nào kiểm soát được.” Có một nghìn người thì sẽ có một nghìn quan điểm khác nhau, nhưng hầu hết mọi người đều sẽ nghe gió đoán gió, nghe mưa tưởng là mưa. Bọn họ tin rằng những gì họ nhìn thấy là sự thật, nhưng lại không biết rằng có đôi khi những gì họ nhìn thấy là do người khác cố tình phơi bày ra cho họ thấy. Túc Bảo tủi thân: “Nhưng con đâu có làm sai.” Nếu được quay trở lại lúc đó, bé nghĩ rằng mình vẫn sẽ đánh cậu nhóc kia thôi. Đây là lần đầu tiên bé Túc Bảo gây bão ở trên mạng, bé không rõ tại sao thế giới này lại như vậy nữa. Cũng không hiểu vì sao bọn họ rõ ràng chưa từng trải qua chuyện này, nhưng lại kể lại từng chuyện giống như đã xảy ra thật vậy. Thậm chí Túc Bảo còn thảng thốt, tự hỏi rằng có phải mình thật sự đã làm ra những chuyện đó hay không… ** Mộc Quy Phàm đứng ngoài cửa, trầm mặc nhìn cục bột nhỏ đang rầu rĩ không vui. Rốt cuộc thì bé vẫn bị tổn thương… Mộc Quy Phàm xoay người rời đi, gương mặt không chút biểu cảm thay một bộ quần áo màu đen, thừa dịp trời tối rời khỏi nhà họ Tô. Trong trường mẫu giáo không camera giám sát. Nhưng mà ở bên cạnh trường mẫu giáo sẽ có Thiên Nhãn. Thiên Nhãn khác với camera giám sát, phần lớn Thiên Nhãn đều nằm trong tay chính phủ, để duy trì trật tự xã hội. Thiên Nhãn có độ nét cao có thể phóng to đến độ nhìn thấy rõ cả tổ chim ở trên cây. Anh có thể lợi dụng chức quyền để kiểm tra Thiên Nhãn ở gần đó, nếu may mắn thì anh có thể khôi phục lại toàn bộ chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó. Mấy năm gần đây, không có việc gì mà anh không làm được! ** Sau khi sự việc lên men, các người anh em khác của nhà họ Tô mới biết được Túc Bảo bị bạo lực mạng, đều gấp rút chạy về nhà. Tô Ý Thâm nổi giận đùng đùng, anh không ngờ cháu gái nhỏ ngoan ngoãn của mình lại bị người ta bịa đặt vu khống như vậy! Tô Nhạc Phi tức giận đến mức đập móp nắp trước của xe ô tô thành một cái hố. Ảnh đế Tô Lạc thì không màng hậu quả, lập tức đứng ra bảo vệ Túc Bảo, nhanh chóng kéo tới một lượng anti-fan cực lớn… Mọi người đều tập trung trong phòng sách, Tô Nhất Trần không cho bọn họ đi làm phiền Túc Bảo vào lúc này. Sợ cảm xúc của bọn họ sẽ ảnh hưởng đến Túc Bảo. Tô Nhạc Phi trợn trừng hai mắt: “Anh cả, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Bây giờ em sẽ đi tìm bà già chết tiệt đó, con mẹ nó, em sẽ đánh cho bà ta quy thiên luôn!” Tô Lạc ôm cánh tay, đẩy gọng kính nói: “Thêm cả anh nữa.” Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Hiện tại dư luận trên mạng quá nóng, chỉ có thể tiến hành từng bước một, mấy đứa đừng có mà xằng bậy.” Hiện tại bất kể bọn họ có làm gì thì đối phương cũng có thể cắn ngược lại một phát, chuyện này rất bất lợi đối với bọn họ. Chẳng lẽ bọn họ có thể giết người diệt khẩu được chắc? Coi thường luật pháp, chứng thực những gì mà đám cư dân mạng kia đã nói sao? Không thể được. Trừ khi có video giám sát, không thì cho dù hiện tại có thể uy hiếp bà ta sửa miệng, cư dân mạng vẫn sẽ không tin thôi, sẽ tiếp tục nói ra mấy lời tổn thương Túc Bảo. Tô Nhất Trần thật sự không muốn Túc Bảo lại bị tổn thương nữa… Mấy anh em nhà họ Tô đều bực bội không thôi. ** Trong phòng, Túc Bảo vẫn cực kỳ uể oải. Bé đã nghe được rất nhiều đạo lý, nhưng vẫn không thể hiểu được thế giới này. Kỷ Trường trầm mặc khoanh chân ngồi ở trước mặt Túc Bảo, hỏi: “Vậy thì, Túc Bảo có còn can đảm để phản kháng nữa không?” Túc Bảo ngước mắt, hỏi: “Được không ạ?” Kỷ Trường: “Con cảm thấy được thì sẽ được! Lòng dũng cảm của con chính là mũi tên ánh sáng giúp con đánh bại tất cả quái vật trên thế gian này.” Vì để an ủi Túc Bảo, Kỷ Trường lôi cả thuật ngữ trong phim hoạt hình Ultraman ra nói. “Con có thể lớn tiếng nói không với những kẻ bạo lực mạng đó, con có thể dũng cảm đứng lên, tự thanh minh cho bản thân.” “Con có thể làm được rất nhiều, mặc dù cơn bão đến mãnh liệt hơn, nhưng chỉ cần con không sợ, như vậy sẽ chẳng còn điều gì đáng sợ nữa.” Túc Bảo nghe sư phụ nói, ánh sáng trong lòng lại bừng lên. Không ai biết biết rằng đây sẽ là lần lột xác quan trọng nhất của Túc Bảo… Túc Bảo nắm chặt nắm tay nhỏ, kiên định nói: “Con có thể, con muốn tự giải thích rõ ràng!” Tiểu Ngũ quạc quạc một tiếng, vỗ cánh: “Túc Bảo rất giỏi, Túc Bảo cố lên! Túc Bảo đút cho mình một gói muối!” Túc Bảo: “Ừm! Đút cho mình một gói muối!” Khóe miệng Kỷ Trường giật giật. “Bảo à, đó là tự lên tiếng cho bản thân*, ý là chính mình tự thanh minh, không phải là đút cho mình một gói muối…” (*) “đút cho mình một gói muối” với “tự lên tiếng cho bản thân” có cách đọc khá giống nhau nên con vẹt với Túc Bảo đều nghe lộn. Túc Bảo giẫm lên chiếc dép lê mềm mại, lạch bạch chạy đến phòng của Tô Tử Du. Tóc trên đầu của Tô Tử Du bị chính cậu vò đến rối như tổ quạ, vẫn còn đang chìm đắm trong công cuộc đấu khẩu ở trên mạng. Miệng khô lưỡi khô, mắt đầy sao xẹt. Thấy Túc Bảo đi tới thì cậu vội vàng cất điện thoại đi, hỏi: “Túc Bảo, sao thế?” Túc Bảo nói: “Anh trai, anh không cần giấu đâu! Em biết hết rồi.” Tô Tử Du trầm mặc, cố nghĩ cách an ủi bé: “Túc Bảo, em đừng nghe bọn họ nói bậy, những người đó không biết cái gì cả. Ba của anh đã giải quyết mọi chuyện xong hết rồi!” Túc Bảo lắc đầu: “Anh trai, em muốn tự nói.” Tô Tử Du ngây ra một lúc, hỏi: “Cái gì?” Túc Bảo lớn tiếng nói: “Em phải tự lên tiếng cho bản thân!” “Chuyện mà em không làm, em dám đứng ra nói rõ!” “Bọn họ không thể bắt nạt được em đâu!” Ba đã nói, nhất định không được chịu một chút thiệt thòi nào! Tô Tử Du há miệng thở dốc, ngọn lửa chiến đấu trong lòng chợt bùng cháy dữ dội: “Được! Anh trai sẽ đi chuẩn bị dụng cụ cho em!” Hai đứa nhóc quả thật đã bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, quay video, nói làm là làm luôn. Không hề do dự chút nào. Nếu Túc Bảo đi tìm Tô Nhất Trần, Tô Nhất Trần chắc chắn sẽ không để bé xằng bậy như vậy. Nhưng trẻ con làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả, sẽ không lo trước lo sau giống như người lớn. Dũng cảm tiến tới, ngang ngược đi lên, dù có phạm sai lầm và bị thương cũng có một loại khí thế như nghé con mới sinh không sợ cọp. Khi Tô Nhất Trần phát hiện Túc Bảo ‘tự lên tiếng cho bản thân’ thì đã không còn kịp ngăn cản nữa rồi. Người nhà họ Tô đang sa sầm mặt mày trong phòng làm việc, vận dụng hết mọi phương pháp hợp lý, từ từ giải quyết và phơi bày sự thật. Lại không ngờ, bỗng nhiên nhận được tin tức mới. Click mở xem thử, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều ngây ngẩn cả người. Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trước máy quay, tay nhỏ vẫn nghiêm túc đặt trên đầu gối. Bé chớp mắt to, có thể thấy rằng bé đang hơi căng thẳng. Sau đó bé hỏi một câu: “Được chưa ạ? Em có thể bắt đầu bắt đầu nói được chưa?” Bên cạnh truyền đến giọng nói của Tô Tử Du: “Được rồi.” Lúc này Túc Bảo mới nhìn thẳng vào máy quay, nói: “Các cô các chú, các anh các chị, chào mọi người…” “Con, con là Túc Bảo, là đứa trẻ hư đốn mà mọi người nhắc tới.” Túc Bảo cắn môi, lúc vừa mới bắt đầu nói bé còn không dám nhìn vào máy quay nhiều, nhưng dần dần bé càng ngày càng dũng cảm hơn. “Quả thật con đã đánh Dương Dương, nhưng con không cảm thấy mình sai.” “Ngay từ đầu, lúc con đang ăn sáng, Dương Dương đã nói con là bà bầu, bảo con ăn nhiều ị nhiều, ăn cái gì cũng ăn sạch sành sanh, làm cái gì cũng không thể làm nổi.” “Túc Bảo rất tức giận, Túc Bảo bảo cậu ấy đừng nói nữa, nhưng Dương Dương vẫn nói.” “Túc Bảo không thèm để ý đến cậu ấy, chạy ra chỗ cô giáo để điểm danh.” Giọng nói Túc Bảo mềm mại, bản thân bé cũng rất điềm tĩnh. Nhưng khi thấy bé điềm tĩnh như vậy, bà cụ Tô lại rất muốn khóc. Túc Bảo của bà… đã làm gì sai chứ? Tại sao lại luôn gặp phải nhiều tai hoạ như vậy? Trong video, giọng nói ngọt ngào của Túc Bảo lại tiếp tục vang lên. “Đó là ngày đầu tiên Túc Bảo đi mẫu giáo, cô giáo bảo Túc Bảo hãy tự giới thiệu, Túc Bảo rất vui vẻ nói rằng: Chào các bạn, tớ tên là Tô Tử Túc, rất vui khi được làm bạn với các bạn.” “Nhưng Dương Dương lại gào lên, nói con tên là khoai lang tím, một củ khoai lang tím lớn vừa ăn được lại vừa ị được!” “Cô giáo đã bảo Dương Dương xin lỗi, nhưng Dương Dương nhanh chóng nói xin lỗi, nhưng con không hề muốn tha thứ cho cậu ấy, bởi vì con cảm thấy cậu ấy xin lỗi rất không chân thành.” “Thế nên con không thèm để ý đến cậu ấy nữa, nhưng lúc đang học bài Dương Dương lại đột nhiên giật kẹp tóc của con.” Túc Bảo sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, nói: “Nơi này ạ, cậu ấy giật luôn kẹp tóc hình con thỏ của con xuống, tóc của con cũng bị cậu ấy giật xuống theo. Đau lắm luôn.” “Con nói tại sao cậu lại làm như thế, nhưng cậu ấy lại không nghe, cậu ấy còn tháo bím tóc của con ra rồi bảo là cởi tóc cho con.” “Con tức giận nên con cũng túm lấy tóc của cậu ấy, cậu ấy đánh con, con cũng đánh cậu ấy!” Trong mắt Túc Bảo hiện lên vẻ bướng bỉnh: “Con cảm thấy con không sai, ba con đã nói rằng ‘chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác bắt nạt chúng ta thì chúng ta nhất định phải cho kẻ đó biết, chúng ta không dễ chọc’.” Bé con vừa nói, trong mắt vừa nổi lên nước mắt: “Nhưng mà các cô các chú, các anh các chị, mọi người đều nói là Túc Bảo đã làm sai.” “Mọi người đều mắng Túc Bảo là đứa trẻ hư đốn.” “Các cậu của con rất buồn phiền, ba con cũng rất lo lắng, bọn họ vẫn luôn cố gắng nói ra sự thật, nhưng mà mọi người đều không tin.” “Túc Bảo muốn hỏi một chút, các cô các chú, các anh các chị, mọi người có tận mắt nhìn thấy cảnh Túc Bảo và Dương Dương đánh nhau không? Tại sao mọi người chẳng biết gì hết nhưng lại có thể mở miệng mắng Túc Bảo là đứa trẻ hư đốn vậy ạ?” Nước mắt của Túc Bảo rơi lộp bộp, bé lại kiên cường lau đi, nhưng càng lau lại càng nhiều. Cuối cùng bé khóc oà lên: “Vì sao những người nói ra sự thật lại không được tin tưởng, vì sao nói bậy nói bạ lại có nhiều người ủng hộ như vậy? Chẳng lẽ con đã làm sai thật sao ạ?” Chương 136: Túc Bảo đừng sợ, ba đến rồi đây con Bé con nhỏ tí trong ống kính đang òa khóc nức nở, bé chẳng biết mình đã làm gì sai, lại càng không hiểu tại sao các chú các dì đều chỉ trích mình là đứa trẻ hư. Bé vô cùng tủi thân, bé chẳng tài nào hiểu nổi suy nghĩ của những người lớn xung quanh mình là sao nữa. Tuy nhiên, dẫu cho hoang mang không biết phải làm gì lúc này, Túc Bảo vẫn lấy hết can đảm tìm kiếm lối ra cho mình. Tô Tử Du vội vàng chạy tới, luống la luống cuống lấy khăn giấy cho bé: “Nín đi, ngoan nào.” Nước mắt Túc Bảo lại lã chã tuôn rơi hệt những hạt đậu tròn trĩnh, bé tiếp tục ấm ức khóc. “Anh ơi, Túc Bảo không sai mà!” Túc Bảo thút thít: “Nếu cậu ta bắt nạt em nữa thì em vẫn sẽ đánh cậu ta!” Tô Tử Du chẳng biết phải làm sao cho bé nín khóc, đành phải ôm lấy bé. “Ừ ừ ừ, em không sai mà, cậu ta mà dám làm vậy nữa thì anh sẽ cùng em đánh cậu ta luôn!” “Chúng ta không hề sai!” Tô Tử Du nói một cách chắc nịch. Trong suốt thời gian quay đến tận khi kết thúc, Tô Tử Du liên tục lau nước mắt cho Túc Bảo, đến khi có vẻ như sực nhớ ra chưa tắt máy thì cậu mới chạy lại tắt camera. Video này không qua cắt ghép chỉnh sửa, tới đây thì xem như kết thúc. Trên mạng. Nhiều người đều lặng người khi nhìn thấy video ấy. Bé gái trong video ngồi một chỗ rất ngoan, chưa bao giờ quơ đôi tay nhỏ nhắn ấy loạn xạ lấy lần nào, ngồi ngoan đến nỗi bất giác khiến người ta xót xa. Lời nghẹn ngào rằng “Vì sao nói thật thì không tin mà bịa đặt vẽ chuyện lại được nhiều người ủng hộ như vậy ạ? Lẽ nào em sai thật rồi ư?” như con dao sắc lẻm đâm thấu tâm can họ. Nhưng… không một ai trả lời được câu hỏi này. Một người lưỡng lự lên tiếng: [Tôi nghĩ, có khi nào chúng ta hiểu lầm gì rồi không?] [Vết thương trên mặt cô bé này nhìn có vẻ còn nặng hơn vết thương của cậu bé kia nữa.] [Ứa nước mắt rồi, tôi khóc từ lúc nào không hay luôn. Cô bé nói đúng, tại sao lại như vậy? Những gì chúng ta thấy trên mạng liệu có phải là sự thật không?] [Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này đây, tôi chọn tin tưởng Túc Bảo! Ánh mắt tủi thân của cô bé không thể nào là thật được!] [Phải đó, cô bé này khóc nhìn thấy mà thương. Nếu đúng như những gì cô bé đã nói thì bé đánh cậu nhóc đó không sai chút nào! Nếu tôi là cô bé, tôi cũng muốn đánh lại!] Song, khó tránh khỏi có những tiếng nói chỉ trích đầy gay gắt xen lẫn những bình luận thiện chí ấy: [Ơ, con bé này ló mặt ra tẩy trắng đáy à? Mấy người nhà giàu dạy con hay thật đấy! Con bé này khóc bao lâu mới ra vẻ tội nghiệp được như thế vậy?] [Mọi người ngẫm lại những lời con bé nói đi, một đứa con nít thì làm gì có chuyện biết hỏi những vấn đề sâu sắc như thế được? Rõ ràng là có kịch bản sẵn rồi!] [Còn nhỏ mà đã biết diễn vậy rồi, ha ha, sao không vào giới giải trí đi? Ơ không không, quên khuấy, người ta có một người câu là ảnh đế giới giải trí rồi mà!] [Thảo nào diễn hay như vậy, nhìn giả tạo vãi cả ra! Nếu trong số những lời nó vừa nói có một câu là thật thì tôi sẽ livestream quỳ dập đầu với nó, 500 anh em mau chụp màn hình lại đi nào, ha ha ha ha…] [Còn cố tình khóc xong mới tắt quay nữa cơ, để đáng tin hơn à?] Bà cụ đang ngồi trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thì lướt đến video của Túc Bảo. Khi thấy Túc Bảo khóc tấm tức như vậy, bà ta ngoác mồm cười khục khặc. Ha ha! Ranh con, khóc à? Giờ đổi qua chơi trò khóc à? Hôm qua còn hùng hổ lắm mà? Không có chứng cứ mà khóc thì làm được gì? Bà ta đã đánh phủ đầu rồi, có giỏi thì lấy video theo dõi ra chứng minh mình trong sạch đi, còn không thì đừng hòng tẩy trắng nổi! Tiếc quá đi thôi, trường mẫu giáo làm gì có camera theo dõi ~ Bà cụ cười hả hê. ** Tại nhà họ Tô, sau khi xem video, bà cụ Tô không thể chịu nổi nữa, vội vàng đẩy xe lăn chạy đến bên cạnh Túc Bảo. Các anh em Tô Nhất Trần cũng siết chặt nắm đấm, trái tim ai nấy cũng nhói đau như thể bị ai đó róc mất một miếng vậy. Túc Bảo đã nín khóc, ngồi bần thần trên ghế sofa. “Túc Bảo ơi… Túc Bảo ngoan của bà ngoại!” Bà cụ không nén được nước mắt, dòng lệ lăn dài trên má. “Bà ngoại…” Túc Bảo hơi giật mình: “Sao bà ngoại lại khóc? Bà đừng khóc mà.” Bé hoảng hốt vừa rút khăn giấy vừa vỗ về bà cụ: “Sức khỏe bà ngoại không tốt, bà không được khóc đâu!” Nước mắt bà cụ Tô càng tuôn rơi dữ dội hơn nữa, bé con này thật sự quá lương thiện, cho dù bé đang rất buồn nhưng vẫn an ủi bà cụ, điều này làm cho trong lòng bà ấy càng xót xa hơn nữa. “Túc Bảo, con đừng quan tâm lời nói của mấy người trên mạng làm gì, cậu cả của con sẽ xử lý.” Ông cụ Tô nhẹ nhàng dỗ dành. Tô Nhất Trần gật đầu đồng ý: “Đúng thế, Túc Bảo chỉ cần sống trong vui vẻ là được, còn lại cứ giao cho cậu cả.” Tô Nhạc Phi nóng tính la lớn: “Đúng! Ai còn dám trách con là đứa trẻ hư, cậu năm sẽ đến tận nhà tên đó ngay trong đêm, đập điện thoại tên đó nát bét luôn!” Nhìn ông bà ngoại, cậu cả và những người cậu của mình, lòng Túc Bảo đã được vỗ về nên cũng nhẹ nhõm hơn. “Dạ vâng ạ.” Bé hỏi: “Nhưng con vẫn muốn xem sao, chú dì và các anh chị đã hiểu chưa ạ?” Bé con nghĩ mình đã cố gắng giải thích bằng tất cả tấm lòng thành. Trước đó chẳng qua là vì các chú dì chưa hiểu thôi, nhất định là bây giờ họ đã tỏ tường rồi. Tô Nhất Trần lưỡng lự, không muốn để Túc Bảo đọc những dòng bình luận kia. Túc Bảo chưa học chữ nên cần họ đọc cho bé nghe, thế nhưng sao họ nỡ lòng đọc những lời lẽ ác độc ấy ra chứ? Khổ nổi Túc Bảo cứ khăng khăng muốn nghe. Người lớn nhìn qua nhìn lại, đúng lúc này, một giọng nói cất lên: “Để con đọc cho.” Là Tô Tử Chiến. Khuôn mặt bầu bĩnh của cậu vẫn nghiêm túc trước sau như một, có vài nét khá giống với Tô Nhất Trần và ông cụ Tô, cậu điềm tĩnh bước tới nhìn Túc Bảo, hỏi: “Em chắc chắn sẽ không khóc nhè chứ?” Túc Bảo lắc đầu cam đoan: “Em không khóc nhè đâu, Túc Bảo dũng cảm lắm!” Quay video đó và khóc một trận xong, bé đột nhiên nghĩ mình đã có đủ can đảm để đứng ra đương đầu với chuyện này. Không ai có thể dập tắt sự dũng cảm tràn trề trong con tim bé! Tô Tử Chiến gật đầu, lần lượt đọc từng bình luận một. Có bình luận tốt nhưng cũng có bình luận không tốt, mà bình luận không tốt thì dùng lời lẽ còn khó nghe hơn cả. Ban đầu Túc Bảo còn mừng rỡ, bởi vì có người chịu tin tưởng bé rồi! Tuy nhiên, khi nghe đến những lời chỉ trích, nhục mạ thậm tệ kia, bé càng lúc càng buồn hơn. “Không sao đâu, dù gì cũng có vài chú dì tin tưởng mà.” Túc Bảo an ủi mọi người. Tất cả những ai đang có mặt trong nhà họ Tô đều thấy sống mũi cay cay. Rõ ràng bản thân bé đang buồn lắm nhưng vẫn gượng cười an ủi họ. Túc Bảo là một bé cưng đáng yêu như thiên thần, sao những kẻ đó nỡ lòng nào thốt những lời chối tai như thế? Giờ phút này, các thành viên của nhà họ Tô đều cầu nguyện rằng báo ứng tồn tại trên đời này. Ngoài mặt Túc Bảo vẫn cười tươi rói, nhưng thực chất tâm trạng vẫn khó tránh khỏi suy sụp. [Con bé này diễn giỏi nhỉ…] [Tưởng khóc là xong chuyện rồi hả? Ai mà không biết khóc chứ…] [Mới tí tuổi đầu mà đã diễn trò rồi, đúng là ghê tởm…] Túc Bảo càng nghĩ sống mũi càng cay, thật tình bé chẳng tài nào tươi tỉnh lên nổi. Bé mới có bốn tuổi mà lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thế nào là bất lực và sụp đổ, xung quanh dần chìm vào bóng tối như thể bé đang rớt xuống vực thẳm đen ngòm vậy. Dường như mọi cố gắng nỗ lực của bé đều chỉ là vô ích. Đúng lúc đó, một video mới “oanh tạc” khu vực bình luận trên toàn phương diện, trong chốc lát đã có mặt xuyên suốt khu bình luận, không gì có thể ngăn cản được. Trong video, nửa người của Mộc Quy Phàm chìm trong bóng tối, song đôi mắt anh vẫn rạng ngời vô cùng. Anh nói: [Túc Bảo đừng sợ, ba tới rồi đây con.] Ngay sau đó, anh mở Thiên Nhãn, phóng to video được tập hợp từ tất cả những đoạn băng mà Thiên Nhãn quay được! Những đoạn băng ấy có phần chắp vá, có video chỉ quay đến cổng trường, có video chỉ quay sau trường, có video chỉ quay độc một ô cửa sổ. May mà số lượng thiên nhãn nhiều vô số kể, lắp ghép tất cả những hình ảnh sau khi phóng to, cuối cùng chắp nối thành một diễn biến hoàn chỉnh. Trong video, Túc Bảo đang chăm chỉ nấu ăn, bên cạnh có một cậu bé chẳng biết nói gì rồi bỗng phá lên cười. Những đứa trẻ xung quanh cũng cười theo, Túc Bảo vô cùng tức giận, trông có vẻ bé đang nghiêm túc nói gì đó. Cậu bé chẳng những không bớt táo tợn mà trái lại còn làm mặt xấu với bé. Lúc này, một cô giáo đi tới, cậu bé đó chạy đi. Cảnh tượng được phát không lâu sau đó là Túc Bảo nói chuyện với một nhóm trẻ con, cậu bé trước đó lại đùa cợt quá trớn. Mặc dù không nghe thấy cậu ta nói gì nhưng biểu cảm kệch cỡm trên mặt cậu ta trông rất đáng ghét. Giáo viên nói gì đó với Túc Bảo, thằng bé kia tỏ ra bất mãn, chuyện này cứ thế trôi qua. Chẳng mấy chốc đã đến diễn biến mấy chốt, cậu bé ấy mạnh bạo giật tóc Túc Bảo. Hình như Túc Bảo rất đau, bé ôm đầu giật mình quay lại. Dù bé đã trách mấy câu nhưng thằng bé kia hoàn toàn không biết chừng mực, thậm chí còn tiếp tục giật tóc bé. Thế mà lúc này Túc Bảo còn lịch sự nhẹ nhàng cất chiếc ghế nhỏ qua một bên, rồi mới nhào tới giật tóc thằng bé, hai người lao vào đánh nhau túi bụi. Chuyện này… không khác gì so với lời kể của Túc Bảo cả! Tất cả những kẻ cười nhạo, nói mát, chửi bới thậm tệ trên mạng thoắt cái im bặt. Ai nấy cũng ba chân bốn cẳng tìm lại lịch sử bình luận của mình để xóa sạch chúng nhanh hết mức nhất có thể.