Bà cụ Tô tức giận nói: “Mộc Quy Phàm, cậu lại cho con bé xem mấy thứ vớ vấn gì thế?” Mộc Quy Phàm trợn mắt há hốc miệng, oan uổng nha! Sao anh có thế cho cô bé con xem mấy thứ không đứng đắn như vậy! Túc Bảo hồ nghi nhìn sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, câu chuyện đó có gì không ốn sao?” Bà cụ Tô và Mộc Quy Phàm phóng ánh mắt sắc bén về hướng mà Túc Bảo đang nhìn…. Nói chuyện với không khí ư? Kỷ Trường: Hắn cũng oan ức lắm, hắn nhắc tới chuyện tình tay ba của Mary Sue, nào phải mấy phim võ thuật không đàng hoàng và kỳ quặc đâu. Có điều hình như cả hai loại chuyện đó đều không phù hợp với trẻ con. Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật: “Túc Bảo, ngoan, nghe lời sư phụ, chúng ta không nghe loại chuyện đó.” Túc Bảo mím môi, hiếu rồi. Quả nhiên, sư phụ không đáng tin lại dạy cô bé mấy thứ không đứng đắn rồi. Túc Bảo quay đầu nói với bà cụ Tô: “Ngoại ơi Túc Bảo không nghe chuyện đó nữa, con muốn xem sách ảnh một trăm tầng sâu dưới lòng đại dương.” Mộc Quy Phàm như trút được gánh nặng, lấy cuốn truyện Túc Bảo muốn xem ra rồi nói: “ừm, câu chuyện một trăm tầng sâu dưới lòng đại dương.” Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo ngoan ngoãn nằm trong lòng ba cô bé, còn Mộc Quy Phàm – đứa con rể sống tự do vô kỷ luật của bà thì đang ‘ngoan ngoãn’ mở cuốn sách ảnh cho Túc Bảo xem— Thật hiếm có. Bà cụ Tô lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Lúc này hai chân hơi tê, bà cụ Tô chỉ cảm thấy kỳ lạ. Hình như từ lúc Túc Bảo bắt đầu xoa bóp chân cho bà cụ thì đôi chân này trở nên có lực hơn, không rõ có phải ảo giác của bà không…. Bà cụ Tô bỗng dưng thử đứng dậy. Kết quả, hai chân vẫn không có lực. Bà cụ không khỏi lắc đầu, do bà cả nghĩthôi. Trong phòng, Mộc Quy Phàm nửa dựa vào đầu giường, ôm Túc Bảo, mặc sức phát huy trí tưởng tượng rồi bịa ra câu chuyện trăm tầng sâu dưới lòng đại dương!!! Giọng anh trầm thấp, êm tai và rất có sức thôi miên. Chẳng mấy chốc, Túc Bảo đã ngáp một cái rồi dần chìm vào giấc ngủ. Lúc này Mộc Quy Phàm mới dừng kể chuyện, cụp mi nhìn Túc Bảo. Lúc ngủ, trông cô bé con càng ngoan, tựa như một thiên sứ nhỏ khiến người ta kìm lòng không đặng mà muốn thơm. Mộc Quy Phàm cúi người thơm vài cái lên trán Túc Bảo, nói nhỏ: “Ngủ ngon, thiên sứ nhỏ của ba!” Cảm ơn trời đất vì đã cho Túc Bảo xuất hiện trong sinh mệnh của anh. Điều duy nhất khiến Mộc Quy Phàm tiếc nuối là, anh không thể nhìn Túc Bảo từng ngày khôn lớn từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến năm 4 tuổi, anh cũng không ở bên Túc Bảo lúc cô bé cần anh nhất, Nhưng, tương lai của cô bé sẽ luôn có anh bên cạnh… Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng đặt Túc Bảo xuống giường, đắp tấm chăn mỏng cho cô bé rồi mới đứng dậy, duỗi eo, đi về phía ban công theo thói quen. Tiểu Ngũ đang ngủ bỗng mở mắt ra, nhích sang bên cạnh một chút, nghiêng đầu nói: “ông lớn, muốn ngủ cùng không?” Khóe môi Mộc Quy Phàm khẽ giật. Ai muốn ngủ cùng một con vẹt chứ! Mộc Quy Phàm duỗi tay khẽ búng lên đầu Tiếu Ngũ, nghẹn họng nói: “Tự mày tìm một con vẹt cái đi!” Sau khi lập quốc, động vật không được phép tu luyện thành tinh [1], Nhưng con vẹt này còn nghịch thiên hơn cả thành tinh. [1]: Ý chỉ những động vật thông minh đáng yêu, thường có hành động khá giống người, như thể đã thành tinh. Lúc này Kỷ Trường vẫn đang nhìn cuốn sổ VỚI tâm trạng bl thương: “Đáng lý ra không như vậy, không như vậy, sao lại không tìm được nhỉ…” Rốt cuộc Tô Cẩm Ngọc đã đi đâu, hắn không tin mình thật sự đã vỗ cho cô hồn bay phách tán…. Sau khi khóc suốt một đêm, Lâm Tuyết Anh đã lấy lại tinh thần. Nhìn mình trong gương, cô nàng làm động tác cổ vũ, nói to: “Hôm nay cũng phải cố lên nha tiểu Anh Đào! Mày là tuyệt nhất, trên đời này chẳng điều gì có thế đánh bại mày!” “Cố lên cố lên cố lên!” Nghị Bân làm xong bữa sáng bưng vào phòng thì trông thấy Lâm Tuyết Anh đang làm động tác cổ vũ bản thân trước gương, anh ấy không khỏi mỉm cười. “Tiểu Anh Đào thật đáng yêu!” Nghị Bân đặt bữa sáng sang bên cạnh rồi ôm Lâm Tuyết Anh từ phía sau: “Đừng đi nữa được không em!” Lâm Tuyết Anh nhìn Nghị Bân bằng ánh mắt chất chứa bi thương, lắc đầu: “Không thể đâu Nghị Bân, anh rất tốt với em. Cuộc đời này, em mong được ở bên anh biết bao….” “Sáng sớm khi em thức dậy, anh đã làm xong bữa sáng, chúng ta còn có một đứa con. Khi anh đi làm, em sẽ ở nhà lo liệu chu toàn việc nhà, cùng con của chúng ta chờ anh tan làm…” Nghe tới đây, Nghị Bân siết chặt vòng ôm, khàn giọng nói: “Vậy chúng ta sẽ sống như vậy nha em, chỉ cần em ở lại bên anh, anh sẽ cố gắng cho em cuộc sống mà em muốn…” Lâm Tuyết Anh lắc đầu: ‘Thế Chu Tiêu phải làm sao? Anh ấy mắc chứng trâm cảm nặng, sống khép mình và luôn tươi cười như cái vỏ bọc không hồn với tất cả mọi người..Em là dũng khí duy nhất để anh ấy sống tiếp… Nếu em rời đi, anh ấy sẽ tự sát đó.” Cô nàng bưng mật đau khổ nói: “Em thật sự rất yêu anh, Nghị Bân, yêu nhiều lắm nhiều lắm, em xiết bao mong muốn mình có thế không quan tâm mọi thứ, cứ sống hạnh phúc bên anh mãi thôi..Nhưng em không thể làm được, Nghị Bân, anh biết mà, em không thể trơ mắt nhìn một người tìm đến cái chết…” Vừa nói Lâm Tuyết Anh vừa bố não ra câu chuyện tình yêu ngược tâm. Mà cô nàng chính là nữ chính trong câu chuyện đó, cô nàng yêu sâu đậm một người đàn ông, nhưng người đàn ông khác lại mắc bệnh nan y, cô nàng không thể nhẫn tâm bỏ mặc người ấy… Lâm Tuyết Anh khóc như hoa lê trong mưa: “Em không thể ích kỷ vậy được…. Nghị Bân, anh hãy quên em đi…” Nghị Bân đau lòng ôm cô nàng: “Anh đi tìm anh ta nói chuyện nhé!” Lâm Tuyết Anh lập tức lắc đầu: “Không được, anh làm như vậy sẽ khiến Chu Tiêu kích động hơn, lỡ như anh ấy nói muốn tác thành cho chúng ta rồi nhảy lầu thì sao được?” “Thế thì cả đời này em cũng chẳng thể tha thứ cho bản thân!” Vừa nói Lâm Tuyết Anh vừa đẩy Nghị Bân ra, nhìn anh ta thật kỹ như cái nhìn biệt ly rồi quay người chạy mất. Nghị Bân đuổi theo nhưng cũng không đuổi kịp cô nàng.. Khúc ngoặt trong thang bộ, Lâm Tuyết Anh bưng mặt, ánh mắt nhuốm vẻ bi thương, vận mệnh đã định sẵn cô nàng và Nghị Bân không thế bên nhau Lâm Tuyết Anh buồn bã đi tìm Du Sâm Miếu – người bạn trai thứ 3 của cô nàng. Du Sâm Miểu chuẩn bị đi làm thì thấy Lâm Tuyết Anh tới. Anh ấy rất bất ngờ, hỏi: “Tiếu Anh Đào, chẳng phải em nói sẽ không bao giờ gặp anh nữa…” Lâm Tuyết Anh ủ dột đáp: “Em cũng không biết tại sao..em không tìm được người đế trút bầu tâm sự, đôi chân em như không nghe lời mà vô thức đi tới đây.” Dứt lời nước mắt cô nàng rơi lã chã. Du Sâm Miểu cố kìm lòng không đưa tay ra, chỉ tự giễu: “Chu Tiêu và Nghị Bân đâu? Chẳng phải họ…” “Đừng nói nữa!” Lâm Tuyết Anh bưng mặt khóc: “Vốn dĩ em chẳng có gì với hai người họ cả, sau khi anh rời đi em không còn liên lạc với họ nữa.” “Lẽ ra hôm nay em không nên đến tìm anh, nhưng em không biết phải làm sao…em rất nhớ anh, em không thể lừa mình dối người thêm nữa…” Đáy mắt Du Sâm Miếu thoáng hiện sự đấu tranh, cuối cùng ôm mạnh Lâm Tuyết Anh vào lòng. Lâm Tuyết Anh tựa vào lồng ngực Du Sâm Miếu, cảnh tượng lúc này thật giống với phim tình yêu ngược tâm, nam nữ chính hội ngộ sau bao hiếu lầm…. Ôi…. ngược quá! Cô nàng ngước mắt nhìn si mê, nhưng lại bị vẻ ngoài của Du Sâm Miểu làm cho tỉnh hẳn cơn mê. Một vòng râu xanh mọc quanh khóe miệng Du Sâm Mlểu, trông không sạch sẽ và rất lôi thôi lếch thếch. Đáy lòng Lâm Tuyết Anh lập tức đau khổ đến cùng cực. Quả nhiên Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đã chiếm trọn trái tim cô nàng, cô nàng không thể yêu người đàn ông nào khác nữa… “Xin lỗi, em không nên đến quấy rầy cuộc sống vốn đang bình lặng của anh! Em…” Lâm Tuyết Anh quay người toan bỏ đi. Nhưng chiêu lạt mềm buộc chặt của cô nàng càng khiến Du Sâm Miểu điên cuồng hơn, anh ấy nắm cổ tay Lâm Tuyết Anh rồi đè cô nàng lên tường hôn tới tấp. Lâm Tuyết Anh lập tức mê mẩn vì vở kịch tình yêu của mình được thêm tình tiết đụng chạm kịch liệt như này. Cô nàng nhắm mắt lại, tưởng tượng người đang cưỡng hôn mình là Mộc Quy Phàm…. “Ôi…” Trái tim loạn nhịp, Lâm Tuyết Anh không khỏi ngượng ngùng đáp lại nụ hôn.